Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 197: Lần này tân sinh ác như vậy?

Chương 197: Tân sinh khóa này dữ vậy sao?
"Nhược Sơ, Nhược Sơ..."
Thấy Tô Nhược Sơ ngồi ì trên ghế không nhúc nhích, vị nam xã trưởng câu lạc bộ kia sốt ruột muốn c·hết, hận không thể tự mình đứng lên uống thay nàng.
"Ha ha, Bồ quản lý, ngại quá, nó là sinh viên năm nhất, mới nhập học, cái gì cũng không hiểu."
Vị xã trưởng kia cười ngượng ngùng với Bồ quản lý, sau đó vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi tới trước mặt Tô Nhược Sơ, cúi người thấp giọng khuyên nhủ.
"Em đang làm gì vậy? Cơ hội tốt như thế còn không mau nắm chặt?"
"Chẳng lẽ em muốn một mình em phá hỏng hết nỗ lực của cả câu lạc bộ sao?"
Tô Nhược Sơ cúi đầu, có chút căng thẳng.
"Xã trưởng, thật xin lỗi. Em thật sự không biết uống rượu."
Xã trưởng lạnh mặt: "Anh là coi trọng em nên mới đặc biệt chọn em ra ngoài rèn luyện, em phải biết có bao nhiêu người cũ trong câu lạc bộ muốn ra ngoài mà không có cơ hội này đâu."
Tô Nhược Sơ lắc đầu: "Thật xin lỗi. Nếu như em sớm biết kéo tài trợ là kiểu này thì em đã không đến."
"Em..."
"Hừ..." Lúc này Bồ quản lý bên cạnh đột nhiên cười lạnh một tiếng.
"Tôi thấy, nếu không thì thôi đi, tôi không thích nhất là ép buộc người khác."
Sắc mặt người bạn đồng hành của Bồ quản lý kia sa sầm, lớn tiếng quát.
"Hỗn xược. Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì?"
"Có biết Bồ quản lý bận rộn thế nào không? Người muốn mời hắn uống rượu nhiều không đếm xuể, Bồ quản lý chịu ra ngoài đã là nể mặt các ngươi lắm rồi."
"Đúng là lũ không biết điều."
"Uống có ly rượu thôi mà, cũng không phải bắt các ngươi phải sống phải c·hết, làm trò gì vậy, không có thành ý thì mau cút đi!"
Mắt thấy người này nổi giận, vị xã trưởng kia cùng mấy nòng cốt của câu lạc bộ sợ hãi, vội vàng tiến lên nói đỡ.
Mãi mới khuyên nhủ được gia hỏa này, người này hừ lạnh một tiếng.
"Muốn Bồ quản lý nguôi giận cũng được, trước hết uống ly rượu giao bôi, sau đó xin lỗi cho đàng hoàng."
Lúc này Bồ quản lý bên cạnh đột nhiên cười ha hả, đưa tay ngắt lời.
"Thôi đi. Lão Lý, đừng làm khó một đám trẻ con."
"Tôi cũng hiểu rõ khó xử của các cậu, vậy đi, tôi không làm khó các cậu nữa."
"Để cô ấy cùng tôi uống một chén, sau đó mọi người chuyển sang KtV ca hát, chỉ cần cô ấy có thể làm cho tôi vui vẻ, phí tài trợ của câu lạc bộ các cậu, tôi thêm 10.000 nữa!"
"Hít..."
Đám nòng cốt của câu lạc bộ kia hít sâu một hơi.
Bọn họ chưa từng kéo được khoản tài trợ nào cao như vậy.
Vị xã trưởng kia càng hưng phấn thúc giục Tô Nhược Sơ.
"Nghe thấy chưa? Thêm một vạn nữa trên cơ sở ban đầu. Em còn chờ gì nữa?"
"Không phải chỉ là uống ly rượu giao bôi với hắn thôi sao? Có khó như vậy không?"
Nói xong, hắn thấp giọng nhắc nhở: "Em có biết Bồ quản lý có bao nhiêu tiền không?"
"Chỉ cần làm hắn vui vẻ, nói không chừng có thể trở thành bạn gái của hắn, cả đời này em không lo cơm ăn áo mặc."
"Coi như anh cầu xin em có được không?"
Tô Nhược Sơ mặt đỏ bừng, ánh mắt có chút bối rối.
Bất quá nghe lời sau này của xã trưởng, cô lại dần dần tỉnh táo lại.
Tô Nhược Sơ ngẩng đầu nhìn thẳng xã trưởng, giọng nói cũng kiên định hơn không ít.
"Xin lỗi, loại chuyện này em không làm được. Xã trưởng anh mời người khác tài giỏi hơn đi."
"Với lại, em có bạn trai rồi."
"Em..."
Vị xã trưởng kia biến sắc, thấp giọng quát: "Em xứng đáng để anh đề bạt sao? Anh thấy em là không muốn ở lại câu lạc bộ nữa."
Tô Nhược Sơ thản nhiên nói: "Không cần anh uy h·iếp, em hiện tại liền rời khỏi câu lạc bộ."
Nói xong Tô Nhược Sơ đứng dậy, cầm lấy túi trang điểm và quần áo đặt trên ghế, xoay người rời đi.
Lúc này vị Bồ quản lý kia đột nhiên đưa tay ngăn cản Tô Nhược Sơ.
"Tiểu cô nương, đều là ra ngoài chơi, không cần phải diễn kịch làm gì."
Tô Nhược Sơ hơi nhíu mày: "Tôi không hiểu ý của anh?"
Bồ quản lý: "Ha ha, ý của tôi chẳng lẽ cô không hiểu sao?"
"Cô cảm thấy trên đời này có bữa trưa miễn phí sao?"
"Nếu đã tới rồi, bản thân cô trong lòng nghĩ như thế nào chẳng lẽ không biết sao?"
"Trên đời này, vừa làm đĩ vừa muốn lập đền thờ trinh tiết đúng là nực cười."
Bồ quản lý nhìn chằm chằm Tô Nhược Sơ cười lạnh: "Thời gian của tôi rất quý giá, tôi nể tình các cô là một đám học sinh không dễ dàng mới ra ngoài một chuyến, kết quả lại đùa bỡn tôi, cô cho rằng cô cứ thế quay đầu đi là xong à?"
Tô Nhược Sơ cẩn thận lui lại một bước.
"Anh muốn làm gì?"
Bồ quản lý cầm chén rượu trên bàn lên.
"Rất đơn giản. Uống với tôi một chén này, tôi sẽ để cô đi."
Tô Nhược Sơ cắn răng.
"Tôi đã nói rồi, tôi có bạn trai, bạn trai tôi rất nhanh sẽ tới đón tôi..."
"Ha ha. Cô có bạn trai thì sao? Tôi không quan tâm, tôi biết loại con gái như cô trong lòng đang suy nghĩ gì."
Trên mặt Bồ quản lý mang nụ cười thản nhiên, phảng phất như đã nhìn thấu Tô Nhược Sơ.
"Loại con gái các cô, tự cho mình là thông minh. Mới đầu làm ra vẻ thanh cao, chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng chịu làm."
"Tôi gặp nhiều rồi." Bồ quản lý chậc chậc một tiếng, "Nói đi, bao nhiêu tiền cô mới bằng lòng đi theo tôi?"
Nếu như lời nói lúc trước còn được coi là tranh cãi thì lời nói sau này đã mang tính vũ nhục.
Sắc mặt Tô Nhược Sơ có chút khó coi, đột nhiên đưa tay cầm lấy chén rượu trên bàn.
Thấy cảnh này, Bồ quản lý thỏa mãn cười.
"Đúng, phải vậy chứ..."
"Bốp!"
Lời còn chưa nói xong, Tô Nhược Sơ liền trực tiếp hất toàn bộ rượu trong tay lên mặt đối phương.
"Mẹ kiếp... Con đĩ này... Được voi đòi tiên..."
Bồ quản lý gào thét, đưa tay định bắt Tô Nhược Sơ.
Tô Nhược Sơ sợ hãi vội vàng lui về phía tường.
Mấy học sinh câu lạc bộ cùng đến trong phòng đều trố mắt đứng nhìn, hoàn toàn không ngờ sự tình sẽ phát triển đến mức này.
Trong lúc nhất thời mấy người nhìn nhau, không biết làm sao.
Bồ quản lý thì che mắt, chửi ầm lên.
Vừa đi về phía Tô Nhược Sơ, vừa gào thét.
"Lão Lý, còn thất thần làm gì? Ra chặn cửa cho tao, hôm nay không ai được phép ra ngoài!"
Người bạn của Bồ quản lý lập tức đứng dậy đi tới cửa.
Kết quả gia hỏa này vừa mới định khóa cửa lại, liền nghe thấy một tiếng "bịch" trầm đục.
Cả cánh cửa bị người ta đạp mạnh từ bên ngoài.
Gia hỏa này bị cánh cửa vỡ đập trúng mặt, đau đớn ngồi bệt trên mặt đất.
Ba bóng người nhanh chóng xông vào phòng.
Một màn đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả mọi người giật nảy mình.
Bồ quản lý kia càng tức giận chửi ầm lên: "Chúng mày là ai, cút ra ngoài..."
Trần Phàm mặt đen lại, ánh mắt đảo quanh phòng một vòng.
Thấy Tô Nhược Sơ đứng sát bên tường, không bị tổn thương gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Phàm giơ tay, Tô Nhược Sơ lập tức chạy tới, nhanh chóng nắm lấy tay Trần Phàm.
Thấy cảnh này, mọi người mới hiểu ra, thì ra bạn trai của Tô Nhược Sơ thật sự đến rồi.
Bất quá vị Bồ quản lý kia căn bản không quan tâm, còn gào cổ chửi mắng.
"Mẹ kiếp, chúng mày xong rồi, hôm nay tao sẽ không tha..."
Không đợi đối phương nói xong, Trần Phàm liền tiến lên một bước, một tay nhấc ghế lên đập tới.
"Oanh" một tiếng, bàn đầy đồ ăn rượu thịt trong nháy mắt đổ đầy đất.
Trần Phàm còn muốn ra tay thì Mã Tiểu Soái tiến lên ngăn lại.
"Hai người đi trước đi. Chỗ này giao cho bọn tao."
La Văn Kiệt nhanh chân xông lên, trực tiếp tung một cú đá bay, đem tên Bồ quản lý béo ú kia đạp lăn trên mặt đất.
Mã Tiểu Soái cũng xách ghế đi qua, không đợi đối phương mở miệng, giáng thẳng vào đầu.
"Mẹ nó! Nữ nhân của huynh đệ tao mà mày cũng dám động vào, hôm nay phế bỏ mày."
Mã Tiểu Soái và La Văn Kiệt phối hợp với nhau, một trận quyền đấm cước đá, căn bản không cho Bồ quản lý có bất kỳ cơ hội nào mở miệng.
Cả căn phòng chỉ nghe được một trận "bình bịch" trầm đục.
Đối diện, mấy học sinh của câu lạc bộ kia trợn mắt há mồm, hoàn toàn đờ đẫn.
Đây... Đây chính là sinh viên năm nhất khóa 2000 sao?
Tân sinh khóa này dữ vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận