Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 126: Tuyết bay đầy trời, ta không muốn cái khác chỉ muốn hôn ngươi

**Chương 126: Tuyết bay đầy trời, ta không muốn gì khác chỉ muốn hôn nàng**
Vừa lấy rương hành lý ra, Quách Soái liền thần thần bí bí đến đưa cho hai người một tấm thẻ phòng.
"Thẻ phòng của khách sạn Hỉ Lai Đăng đối diện đường cái kia."
Nói xong còn hướng Trần Phàm nháy mắt.
"Huynh đệ, ta tiền sinh hoạt có hạn, chỉ mua một tấm thẻ. Chỉ có thể ủy khuất hai vị các ngươi."
Hảo huynh đệ.
Trần Phàm "vẻ mặt khó xử" thở dài một tiếng.
"Quách tử, ngươi cũng quá khách khí. Ai, cái này khiến ta nói gì cho phải đây."
"Ta liền cố mà làm thu cất đi."
Tô Nhược Sơ đứng ở một bên lặng lẽ nhìn hai người này diễn trò.
Mặc dù biết rõ đây là chút mánh khóe của Trần Phàm, nhưng Tô Nhược Sơ cũng không tức giận mà phản bác ngay tại chỗ.
Làm bạn gái, nàng biết làm thế nào để cho bạn trai mình đủ thể diện trước mặt người ngoài.
"Đúng rồi, ngươi và bạn gái ngươi thì sao?" Trần Phàm đột nhiên nhớ tới bèn hỏi một câu.
Quách Soái cười hắc hắc, đưa tay lại từ trong túi móc ra một tấm thẻ phòng.
"Anh em đã sớm chuẩn bị. Đêm nay Linh Linh và đám bạn học muốn ra ngoài liên hoan, các ngươi có muốn đi cùng không?"
"Ban đêm còn có thể tiện đường đi hát karaoke chơi đùa."
Trần Phàm liếc nhìn Tô Nhược Sơ.
"Thôi. Bọn ta sẽ không đi làm kỳ đà cản mũi."
Quách Soái lập tức lộ ra vẻ mặt tâm lĩnh thần hội.
"Hiểu rồi, hiểu rồi, đêm nay các ngươi còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm. Hắc hắc, ta sẽ không quấy rầy các ngươi."
Nói xong lén lút nói nhỏ với Trần Phàm: "Nhớ kỹ làm tốt biện pháp bảo hộ."
Tô Nhược Sơ đỏ mặt kéo rương hành lý đi.
Trần Phàm thì một cước đạp vào Quách Soái.
"Cút đi. Lão tử còn cần ngươi dạy."
"Ta đây không phải sợ ngươi cái gì cũng đều không hiểu thôi."
"Ngươi trước quản tốt chính mình rồi nói sau."
Quách Soái lập tức vỗ ngực, "Yên tâm. Anh em đêm nay nhất định cầm xuống."
Nói xong, Quách Soái khoát khoát tay hấp tấp đuổi theo bạn gái.
Trần Phàm thì kéo rương hành lý cùng Tô Nhược Sơ đi vào khách sạn Hỉ Lai Đăng đối diện đường.
"Quách tử đủ ý tứ, vậy mà lại đặt khách sạn tốt như vậy."
Đem hành lý bỏ vào gian phòng, Trần Phàm thoải mái nằm lên nệm cao su trên giường.
"Hô, thật thoải mái a."
Tô Nhược Sơ có chút gò bó đứng ở một bên.
"Ngươi... Ngươi đi mở thêm một phòng đi."
"A? Nàng nói cái gì?"
"Ta nói ngươi đi mở thêm một phòng nữa."
"Cái gì? Kỳ quái, lỗ tai ta sao lại bị điếc?"
Trần Phàm giả câm vờ điếc, Tô Nhược Sơ tức giận đến dậm chân một cái, quay người liền muốn tự mình xuống lầu thuê phòng.
Trần Phàm vội vàng đứng lên kéo đối phương lại.
"Làm gì vậy, hai người một phòng không được sao?"
Tô Nhược Sơ đỏ mặt lắc đầu.
"Không được."
Trần Phàm giả bộ đáng thương, "Thế nhưng ở đây phòng quá đắt, ta không có tiền..."
Tô Nhược Sơ trực tiếp móc ra một tấm thẻ.
"Ta có tiền."
Trần Phàm: "..."
Lý do cuối cùng cũng không được, Trần Phàm đành phải mặt mày buồn bực đi ra ngoài xuống lầu, mở thêm một phòng ngay sát vách.
Mở xong phòng trở về, thấy gia hỏa này ủ rũ không vui, Tô Nhược Sơ chủ động đi tới ngồi bên cạnh Trần Phàm.
"Ngươi... Giận rồi à?"
Trần Phàm không lên tiếng.
"Làm gì vậy, sẽ không phải thật sự giận rồi chứ?"
Thấy Trần Phàm vẫn không nói lời nào, Tô Nhược Sơ đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt Trần Phàm một cái.
Trần Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin.
Tô Nhược Sơ thì đỏ mặt nói khẽ: "Cái này xem như là bồi thường cho ngươi, được chưa?"
Trần Phàm gật gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Có thể thì có thể, nhưng có thể hôn chỗ này một chút không?"
Nói xong chỉ chỉ miệng mình.
"Nằm mơ."
Tô Nhược Sơ nghiêng đầu đi, "Ta đói bụng."
"Cô vợ trẻ đói bụng? Đi, đi ăn cơm!"
Trần Phàm "bụp" một tiếng bật dậy, kéo Tô Nhược Sơ định ra ngoài.
Khóe môi Tô Nhược Sơ hơi cong lên, nàng đã nắm giữ được biện pháp để đối phó Trần Phàm.
Gia hỏa này đôi khi giống như đứa trẻ, nhất định phải dỗ dành mới được.
Lúc xuống lầu Tô Nhược Sơ nhỏ giọng nói, "Chúng ta không cần dùng bữa tối của khách sạn, ra ngoài ăn."
Trần Phàm sửng sốt, "Hiếm khi đến một chuyến, nếm thử đồ ăn ở đây thôi."
Tô Nhược Sơ bĩu môi, "Vậy được. Ăn xong liền về phòng nghỉ ngơi."
"Nếu như ra ngoài ăn, không chừng còn có thể tiện đường tản bộ..."
Trần Phàm quả quyết dắt Tô Nhược Sơ đi về phía cửa đại sảnh.
"Đi. Ra ngoài ăn, đêm nay coi như bên ngoài có mưa đá cũng phải ra ngoài ăn."
Tô Nhược Sơ khóe miệng hơi cong lên, bước nhanh theo sau.
Hai người không đi nhà hàng cao cấp, mà tìm một tiệm cơm nhỏ ven đường chuyên làm sườn.
Gọi một nồi sườn cùng mấy món ăn kèm, Trần Phàm cười lấy ra hai chai bia.
"Uống chút không?"
Tô Nhược Sơ do dự một chút, khẽ gật đầu.
"Rót cho ta một ly đi."
Trần Phàm cười ha hả rót cho nàng một chén.
Sườn được bưng lên, nóng hôi hổi, ngồi ở phía đối diện Tô Nhược Sơ cũng trở nên ẩn ẩn hiện hiện, phảng phất như tiên tử.
Trần Phàm ăn sườn thì hùng hổ như hổ đói, còn Tô Nhược Sơ thì điển hình là tiểu gia bích ngọc.
Hai cánh tay nhẹ nhàng cầm một cây sườn, dùng đũa gỡ xuống một chút, từng miếng nhỏ nhấm nháp.
Trời đông giá rét trong phòng ấm áp, có giai nhân bầu bạn.
Cho dù là gặm xương cốt, Trần Phàm đều cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Ngẩng đầu vừa vặn đối diện với Tô Nhược Sơ, Trần Phàm mỉm cười.
"Hồng nê tiểu hỏa lô, lục nghĩ tân bồi tẩu." (Lò lửa nhỏ bằng đất đỏ, rượu mới ủ màu xanh.)
Tô Nhược Sơ hiểu ý, thấp giọng lẩm bẩm.
"Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?" (Trời tối muốn có tuyết, có thể uống một chén không?)
Nói xong, hai người nhìn nhau cười, Trần Phàm chủ động nâng ly rượu lên.
"Mỹ nữ, nể mặt uống một chén?"
Tô Nhược Sơ cười mỉm cầm chén rượu lên cụng ly.
Một chén rượu vào bụng, trong lòng hai người đều ấm áp dễ chịu.
Bọn hắn thích cảm giác này của đối phương.
Đối với người mình yêu, không cần nói nhiều, cho dù là một ánh mắt, hay là một động tác, hắn (nàng) liền có thể hiểu được suy nghĩ của mình.
Loại cảm giác linh hồn hòa hợp này.
Thật sự rất dễ chịu.
Một chậu xương to cuối cùng vẫn không ăn hết, Tô Nhược Sơ cảm thấy khá đáng tiếc.
Trần Phàm lại cười an ủi: "Không có cách nào, ngày mai chúng ta phải về rồi, không thể mang theo một túi xương cốt ngồi xe đường dài được."
Tô Nhược Sơ cười cười, "Ta đi tính tiền."
"Đừng đừng đừng, hẹn hò nào có đạo lý để con gái tính tiền."
Tô Nhược Sơ bĩu môi: "Đại nam tử chủ nghĩa."
Trần Phàm cười cười, "Không phải đại nam tử chủ nghĩa, mà là ta nguyện ý vì nàng tiêu tiền, nguyện ý vì nàng làm bất cứ chuyện gì."
Lời này khiến Tô Nhược Sơ nghe xong trong lòng ấm áp.
Tính tiền xong đi ra khỏi tiệm cơm nhỏ, Tô Nhược Sơ kinh hô một tiếng.
"A. Tuyết rơi."
Cô nhóc này hưng phấn dang hai tay ra, để bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay.
"Trần Phàm, ngươi mau nhìn, đẹp quá."
Tô Nhược Sơ ngẩng đầu, như một tiểu nha đầu ngây thơ nóng lòng khoe đồ chơi của mình, mặt mày tràn đầy hưng phấn nhìn Trần Phàm.
Lông mi dài chớp chớp.
Giờ khắc này, Trần Phàm thấy có chút say mê.
Tô Nhược Sơ dường như cũng ý thức được điều gì, ánh mắt lảng tránh, vô thức muốn lui lại.
Kết quả Trần Phàm lại vượt lên trước một bước, trực tiếp tiến lên ôm Tô Nhược Sơ vào lòng.
"Ngươi... Ưm..."
Tô Nhược Sơ trừng to mắt, đưa tay dùng sức đấm vào vai Trần Phàm.
Kết quả da mặt người nào đó quá dày, giả bộ không có cảm giác.
Tô Nhược Sơ đấm mấy lần, cuối cùng cũng lựa chọn thỏa hiệp, cả người lười biếng tựa vào lòng Trần Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt có chút mờ mịt và xấu hổ.
Nụ hôn này đặc biệt dài.
Dưới bông tuyết bay đầy trời, xung quanh không có một bóng người qua đường.
Phảng phất cả phiến thiên địa chỉ có hai người bọn họ.
Hai tay Trần Phàm chậm rãi di chuyển trên thân Tô Nhược Sơ.
Đang chuẩn bị tiến thêm một bước.
Một chiếc điện thoại không đúng lúc cắt ngang hai người.
Tô Nhược Sơ sợ đến run nhẹ, từ trong mê ly tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Trần Phàm ra, đỏ mặt lui lại một bước.
Trần Phàm ngượng ngùng cười một tiếng, lấy điện thoại ra xem.
Quách Soái gọi tới.
Trần Phàm hận không thể.
Cháu trai này sớm không gọi muộn không gọi, hết lần này tới lần khác lại gọi vào lúc này.
Trong lòng trực tiếp hỏi thăm người thân của Quách Soái.
"Alo, Quách tử, ngươi có biết hay không ngươi phá hỏng..."
"Alo, Trần Phàm à?"
Biểu cảm của Trần Phàm sững sờ.
"Ngươi là Lưu Linh Linh?"
"Trần Phàm, ngươi mau tới giúp ta, Quách Soái đánh nhau với người ta rồi..."
Nghe những lời này, trong đầu Trần Phàm như có tiếng sét giữa trời quang, trực tiếp bị dội cho lạnh thấu tim.
Xong rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận