Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 759: Không muốn làm?

**Chương 759: Không muốn làm?**
"Đúng rồi, có muốn gọi lão Ngô không?"
Nói đến Ngô Địch, Trần Phàm liền nghĩ tới cô bạn gái "cực phẩm" của hắn.
Không thể không nói, từ sau khi tốt nghiệp.
Mối quan hệ giữa Trần Phàm và mấy người bọn họ với Ngô Địch không còn được khăng khít như trước.
Ngô Địch một lòng theo đuổi con đường làm quan.
Còn Trần Phàm, La Văn Kiệt, Mã Tiểu Soái và Quách Soái thì thân thiết với nhau hơn một chút.
"Ngươi gọi điện thoại hỏi thử xem. Hỏi xem hắn có thời gian không."
"Được."
Cúp điện thoại, Trần Phàm lái xe đến trung tâm thương mại gần nhất.
Bây giờ trong nhà có Cao Tiểu Hi là bệnh nhân, ban ngày còn có Cao Tiểu Hổ ở.
Đồ ăn trong nhà không đủ dùng.
Mà hai chị em trong nhà lại không dám tiêu tiền bậy bạ.
Cho nên việc mua đồ này, chỉ có thể tự Trần Phàm làm.
Trong trung tâm thương mại, Trần Phàm mua mấy thứ rau quả, thịt bò, sườn heo, Trần Phàm dự định khi nào rảnh sẽ nấu cho Cao Tiểu Hi ăn, bồi bổ thân thể.
Sau đó lại mua không ít đồ ăn vặt, không biết Cao Tiểu Hi thích ăn gì, Trần Phàm dứt khoát dựa theo những món Tô Nhược Sơ hay ăn mà mua một xe lớn.
Xách mấy túi đồ mua sắm rời khỏi siêu thị, kết quả vừa ra cửa liền va phải một cô gái đang vội vã chạy tới.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Cô gái này mặc một bộ đồ công sở OL, dáng người rất thướt tha, lúc này đang cúi đầu rối rít xin lỗi.
Trần Phàm thầm nghĩ xui xẻo, ngồi xổm xuống nhặt đồ.
"Thật xin lỗi, tôi bình thường hay hấp tấp, lỗ mãng. Thực sự xin lỗi."
Cô gái ngồi xuống vừa xin lỗi vừa giúp Trần Phàm nhặt đồ.
Ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người đối phương, Trần Phàm không thể nào tức giận với một mỹ nữ như vậy.
Chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Sau khi nhặt hết đồ ăn vặt trên đất bỏ vào túi, Trần Phàm đứng dậy, lúc này mới lần đầu tiên đối diện với cô gái này.
Biểu cảm Trần Phàm thoáng chốc sững sờ.
Cô gái vẫn còn đang xin lỗi, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Phàm, vẻ mặt có chút do dự.
"Tiên sinh, trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi phải không? Sao tôi cảm thấy anh quen quen?"
"Không có. Cô nhận nhầm người rồi."
Trần Phàm nhàn nhạt nói một câu, rồi xách túi đồ mua sắm nhanh chóng rời đi.
Cô gái đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Phàm, hơi nghi hoặc.
"Đúng là một người kỳ lạ."
Lúc lái xe đi qua cửa ra vào trung tâm thương mại, Trần Phàm lại nhìn về phía bên này một chút.
Cô gái kia đã không còn ở đó.
Trần Phàm cảm thấy hơi bực bội.
Dương Thư Đình.
Vợ trước của Trần Phàm ở kiếp trước.
Vậy mà lại đụng phải cô ta.
Tính ra, đây đã là lần thứ hai Trần Phàm đụng phải cô ta, mà hai lần này đều là ở trung tâm thương mại.
Chỉ có điều lần trước gặp mặt, cô ta còn đang phát tờ rơi trong trung tâm thương mại, còn bây giờ nhìn cách ăn mặc của đối phương, hẳn là đã tìm được một công việc ổn định.
Trần Phàm lắc đầu, đạp ga rời đi.
Hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì về cô gái này, đời này, hắn thậm chí không muốn có bất kỳ sự gặp gỡ nào với đối phương.......
Buổi tối, tại nhà Trần Phàm, một đám người vây quanh ghế sô pha ngồi xuống.
Quách Soái và bạn gái Miêu Miêu, Mã Tiểu Soái và Tống Lâm Lâm, La Văn Kiệt cũng dẫn theo cô bạn gái mới quen tên là Lady Ilene.
Ngô Địch tự nhiên cũng đến.
Nghe nói đến nhà Trần Phàm ăn cơm, Ngô Địch trực tiếp từ chối một buổi liên hoan với đồng nghiệp.
Thời điểm này, hắn đương nhiên không muốn dẫn bạn gái tới.
Nhưng mà cô bạn gái này của hắn hằng ngày quản rất chặt, vừa tan làm liền bắt đầu gọi điện thoại, Ngô Địch không dám nói dối.
Thế là Tôn Linh Tú cũng đi theo xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn qua cách trang điểm, tối nay rõ ràng đã tốn không ít công sức ăn diện.
Cao Tiểu Hi và Cao Tiểu Hổ hai chị em ngồi trong góc, không dám tùy tiện mở miệng.
Bất quá Cao Tiểu Hi rất vui, nàng cảm thấy vừa vặn có thể nhân cơ hội này, hiểu rõ hơn một chút về vòng bạn bè và cách sống của anh rể.
"Tối nay em không về trường học không sao chứ?"
Thấy Trần Phàm hỏi, Cao Tiểu Hổ vội vàng khẩn trương đáp: "Em...... Trường học của chúng em không kiểm tra, không về cũng không sao."
Bây giờ Cao Tiểu Hổ trước mặt Trần Phàm không còn vẻ ngang ngược, càn rỡ như lần đầu gặp mặt.
Nhất là sau khi vào học ở Vân Hải, sau khi hiểu rõ hoàn toàn về gia thế của Trần Phàm, Cao Tiểu Hổ càng không dám lỗ mãng với anh rể tương lai này.
Ngược lại, trong lòng lại thêm phần kính sợ và sùng bái đối với anh rể này.
"Ban ngày không có lớp thì ở lại bồi chị gái ngươi, đồ ăn anh mua cho hai đứa để trong tủ lạnh, biết nấu cơm không?"
Cao Tiểu Hổ có chút khẩn trương nói: "Biết... Biết ạ, chỉ là nấu không được ngon lắm."
Trần Phàm nói: "Buổi trưa anh không ở nhà, hai đứa có thể gọi đồ ăn ngoài ở cửa hàng cơm gần khu nhà, số điện thoại của quán ăn để ở trong ngăn kéo tủ TV."
"Biết rồi... Anh rể."
Nói qua loa vài câu với Cao Tiểu Hổ, Trần Phàm không nói thêm nữa, bắt đầu cùng Mã Tiểu Soái mấy người uống rượu, nói chuyện phiếm.
La Văn Kiệt vốn muốn nói với Trần Phàm một chút về kết cục của tên Tôn Cường kia, nhưng vì có mặt Ngô Địch và bạn gái Tôn Linh Tú, hắn liền chỉ mập mờ đề cập một câu.
Nói thật, Trần Phàm căn bản không để chuyện này ở trong lòng. Chỉ gật gật đầu biểu thị đã biết.
Trong bữa tiệc, Trần Phàm hỏi Mã Tiểu Soái về tình hình kinh doanh cửa hàng trà sữa.
Mã Tiểu Soái cầm một nắm lạc, vừa ăn vừa nói: "Cũng tạm ổn. Mỗi tháng trừ đi tất cả chi phí. Có thể có gần một vạn tệ lợi nhuận."
"Nhưng mà nói thật, ta không thích lắm."
Nghe những lời này, Ngô Địch ở bên cạnh liền nhịn không được châm chọc.
"Ta nói đại ca, ngươi có biết mình đang nói gì không?"
"Một tháng hơn một vạn tệ, ngươi còn không thích? Ngươi có biết một tháng ngươi kiếm được số tiền bằng người khác làm mấy tháng lương không?"
"Đừng thấy ta hiện tại là công chức, một tháng tiền lương cũng chỉ có hơn một ngàn, có khi thêm tiền thưởng, miễn cưỡng được hai ngàn tệ."
"Ngươi một tháng kiếm được bằng ta làm năm tháng đấy."
Mã Tiểu Soái lắc đầu.
"Không thể so sánh như thế được. Mở cửa hàng trà sữa rất mệt, đủ thứ việc vặt vãnh làm người ta không thể phân thân, rất hao tổn tinh thần."
"Mà hiện tại là ta và Lâm Lâm hai người đang làm, tính ra hai chúng ta một tháng mỗi người chỉ có năm ngàn tệ."
Trần Phàm lúc này nói: "Có phải buôn bán không tốt lắm không? Nếu không ta giúp ngươi nghĩ cách?"
Mã Tiểu Soái lắc đầu: "Không phải nguyên nhân này. Ta tính rồi, vị trí mở tiệm đã tính là không tệ. Lưu lượng khách mỗi ngày cũng ổn."
"Dù cho lưu lượng khách tăng gấp đôi, tiệm chúng ta cũng không phục vụ hết, còn bị mệt mỗi ngày."
La Văn Kiệt ở một bên châm chọc nói: "Ta đã sớm nói cho ngươi rồi. Mở tiệm nào có ông chủ tự mình ra trận."
"Hai ngươi nên buông tay, trực tiếp thuê quản lý, để cho người khác làm, các ngươi chỉ việc thu tiền là được."
Mã Tiểu Soái cười khổ: "Kiệt ca, anh nói nhẹ nhàng quá, anh có biết tìm quản lý cửa hàng tốn bao nhiêu tiền không?"
"Đến lúc đó một tháng lợi nhuận càng ít hơn."
Nghe ý của Mã Tiểu Soái, Trần Phàm không nhịn được hỏi.
"Rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào? Không muốn làm nữa à?"
Mã Tiểu Soái lắc đầu, sau đó liếc nhìn Tống Lâm Lâm.
"Ta cũng không nói rõ được, chỉ là... Luôn cảm thấy chúng ta còn trẻ như vậy, cả một đời bị trói buộc trong một cửa tiệm nhỏ như thế này, có cảm giác sống uổng phí thời gian."
Nghe những lời này, Ngô Địch đột nhiên cười lớn.
"Nghe đi. Các ngươi nghe đi. Đây có phải là tiếng người không?"
"Ta mà có thể một tháng kiếm được một vạn, ta tình nguyện mỗi ngày làm việc trong tiệm."
Lúc này Tống Lâm Lâm đột nhiên mở miệng.
"Thật ra ý của Tiểu Soái là... Hai chúng ta không cần thiết phải cùng ở một chỗ."
"Anh ấy muốn giao cửa hàng cho em, tự mình đi thử làm việc khác."
Nghe những lời này, Trần Phàm đã hiểu đôi chút.
Toàn bộ phòng ngủ 519, hắn và Mã Tiểu Soái có quan hệ tốt nhất, hiểu hắn nhất.
Tên này về cơ bản thuộc loại người không màng danh lợi, không thích tranh giành, không thích cưỡng cầu, theo đuổi một cuộc sống bình dị.
Hiện tại, trên người Mã Tiểu Soái xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cho dù là vì cha mất, dẫn đến nguồn kinh tế lớn nhất trong nhà bị cắt đứt.
Hay là Kiệt ca, Quách Soái bên cạnh đều đã làm ông chủ lớn, hắn vẫn còn đang mở một cửa hàng trà sữa nho nhỏ.
Hoặc có lẽ anh ta muốn tạo ra sự thay đổi, kiếm nhiều tiền hơn một chút cho gia đình, chăm sóc mẹ già hoặc có thể cho Tống Lâm Lâm một tương lai tốt đẹp hơn...
Trần Phàm đoán rằng mấy loại nguyên nhân này hẳn là đều có một ít.
Bất kể thế nào, Mã Tiểu Soái hiện tại đang ở trong trạng thái do dự, bàng hoàng.
Trần Phàm cười cười.
"Thật ra Kiệt ca nói không sai."
"Hai người cùng làm việc trong một tiệm quả thật có chút lãng phí."
"Ta cho các ngươi một ý kiến, giao cửa hàng cho Tống Lâm Lâm quản lý, thuê thêm quản lý cửa hàng để giảm bớt áp lực."
"Về phần bản thân ngươi, có thể ra ngoài làm những việc mình thích."
"Ngươi đã nghĩ kỹ làm gì chưa?"
Mã Tiểu Soái lắc đầu.
"Vẫn chưa nghĩ ra."
Trần Phàm cười hỏi: "Có hứng thú tới giúp ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận