Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 772: Bạn học cũ phát đạt

**Chương 772: Bạn học cũ phát đạt**
Vào rạng sáng ngày thứ hai, trên đường lái xe hướng về Lạc Thành.
Trần Phàm lái xe, Tô Nhược Sơ ngồi ở vị trí ghế phụ.
Phía sau còn có một chiếc xe khác, là Quách Soái đi theo.
Đối với chủ nhiệm lớp Vương lão sư, Quách Soái kỳ thực không có tình cảm sâu đậm đến vậy.
Dù sao thời cấp 3, Vương lão sư cũng không thiếu lần đánh hắn.
Bất quá, vào thời điểm này, Trần Phàm và Tô Nhược Sơ muốn trở về, Quách Soái nhất định phải đi theo.
Vì thời gian gấp gáp, ba người thậm chí ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn.
Giữa đường tìm một nơi dừng lại, Quách Soái xuống xe mua bánh bao hấp và cháo đưa tới.
Trần Phàm uống một bát cháo, sau đó liền tiếp tục lên đường.
Lần trở về này quá mức vội vàng, Trần Phàm chỉ kịp gọi điện thoại về nhà thông báo một lần, hôm qua cũng đã nói qua với mấy người trong công ty.
Lão bản không thể có mặt tại buổi tiệc cuối năm của công ty, vấn đề này có thể lớn có thể nhỏ.
Dù sao có rất nhiều nhân viên đã cố gắng tập luyện tiết mục từ lâu, đương nhiên hy vọng có thể cho lão bản thấy.
Đinh Điểm đề nghị dời thời gian tổ chức tiệc cuối năm lại một đến hai ngày, Trần Phàm suy nghĩ rồi cuối cùng vẫn từ chối.
Trước đó, lịch trình đã được sắp xếp, khách sạn cũng đã đặt xong thời gian, nếu dời lại một ngày, rất nhiều thứ sẽ phải xáo trộn làm lại.
Trần Phàm cảm thấy không cần thiết.
Anh dặn dò mấy vị quản lý cấp cao, bảo mọi người quản lý tốt trật tự, buổi tiệc cuối năm chỉ có một chủ đề, đó chính là không được để bất kỳ một nhân viên nào bị bỏ lại, và phải đảm bảo tất cả mọi người đều được ăn ngon uống ngon.
Trần Phàm thì cố gắng hết sức để trở về nhanh nhất.
Đến Lạc Thành đã là hơn chín giờ sáng.
Không có thời gian về nhà, trực tiếp lái xe đến nhà tang lễ.
Trước khi đến, Quách Soái đã hỏi thăm trong nhóm, trừ ba người bọn họ, trong lớp còn có mấy bạn học khác cũng sẽ có mặt tại buổi lễ.
Nhà tang lễ.
Ở cửa đại sảnh kỳ thực đã có không ít người đứng.
Trong đó có các bạn học cùng lớp của Trần Phàm, Quách Soái.
Ngoài ra, còn có học sinh của các khóa khác mà Vương lão sư từng dạy. Đám người đứng ở ngoài cửa, tính ra cũng phải ba bốn mươi người.
Nữ thì tụm lại bàn tán, nam thì người hút thuốc, người nói chuyện phiếm.
Đối với những học sinh này mà nói, đây cũng là một cơ hội xã giao.
Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, rất nhiều người đã lâu không gặp mặt. Vừa gặp lại, có cảm giác như đã cách mấy đời.
Trong đại sảnh, người nhà và thân thích của Vương lão sư còn đang bố trí linh đường, chuẩn bị cho nghi thức cuối cùng.
Bên ngoài, một đám học sinh thì nói chuyện phiếm chờ đợi, chủ đề của các cô gái thường là năm đó bạn A trong lớp gả cho ai, ai ly hôn, ai gả cho người giàu...
Không thì là ai sinh con, ai hôn nhân không như ý, ngoài chuyện trò về hôn nhân, còn nói về mỹ phẩm, quần áo hàng hiệu, túi xách và đồ trang sức...
Chủ đề của đám đàn ông thì đơn giản và trực tiếp hơn, nói chuyện sự nghiệp, công việc, phụ nữ.
Đương nhiên cũng không thể thiếu việc cười ha hả nói về đám nữ sinh đối diện, ví dụ như ai sau khi tốt nghiệp lại trở nên xinh đẹp, sớm biết thế thì hồi đi học đã ra tay trước...
Hoàng Hổ đương nhiên là người có cuộc sống tốt nhất trong đám người này.
Năm đó hắn là lớp trưởng, dáng vẻ cũng phong độ, sau khi tốt nghiệp trực tiếp làm công chức, còn tìm được một cô vợ trẻ có gia thế.
Quan trọng nhất chính là Hoàng Hổ lái xe BMW đến.
Đúng là hình mẫu thành công.
Vừa nghe đám bạn học nịnh nọt, ánh mắt Hoàng Hổ vừa vụng trộm dò xét đám nữ sinh đối diện.
Hồi đi học không để ý, không ngờ sau khi tốt nghiệp, không ít nữ sinh sau khi lấy chồng lại càng ngày càng có khí chất.
Hắn đang suy nghĩ, lát nữa có nên làm quen một chút, xem có cơ hội ra tay hay không.
Kỳ thực đối với loại chuyện này, Hoàng Hổ đã sớm quen tay.
Hai năm nay, hắn dựa vào thân phận và bối cảnh, đã sớm lén lút qua lại với mấy nữ sinh sau lưng vợ.
Mọi người đều là người trưởng thành, cuộc sống không như ý, ngẫu nhiên "giải tỏa" một chút, đối với hắn mà nói đều là chuyện rất bình thường.
Đây cũng là nguyên nhân hôm nay hắn đến đây.
Phải biết hắn đối với Vương lão sư không có tình cảm lớn đến vậy.
"A? Lại có người tới?"
Lúc này có nữ sinh kinh ngạc hô lên.
"Đệch! Land Rover. Đại gia à."
Bên này có nam sinh đột nhiên buột miệng chửi thề.
"Trong đám bạn học của chúng ta có người phát tài?"
Phải biết Lạc Thành là một huyện nhỏ, số người thi đậu đại học vốn không nhiều.
Đa số các bạn học sau khi tốt nghiệp trở về, tìm một công việc bình thường, lương tháng một hai ngàn, đừng nói mua nhà mua xe, có thể nuôi sống bản thân đã là tốt lắm rồi.
Những người như Hoàng Hổ, vừa tốt nghiệp đã lái BMW, dù sao cũng là số ít.
Thế mà giờ lại có người lái Land Rover đến, bọn họ không kinh ngạc sao được?
"Là ai vậy? Ai giàu vậy?"
"Không biết. Trong nhóm đã thống kê, những bạn hôm nay đến cơ bản đều đã có mặt."
"Có phải là sư huynh sư tỷ khóa trên không?"
"Đợi lát nữa xem rồi nói..."
Trong lúc mọi người xì xào bàn tán, vẻ mặt đầy tò mò, hai chiếc xe một trước một sau tiến vào nhà tang lễ, tìm chỗ đỗ xe, dừng lại.
Quách Soái dẫn đầu xuống xe, ưỡn ngực, ra vẻ "áo gấm về làng".
Trần Phàm mở cửa, nắm tay Tô Nhược Sơ xuống xe. Nơi xa đột nhiên vang lên một tràng thốt lên.
"Đệch. Đó là Trần Phàm sao?"
"Là Trần Phàm?"
"Cậu ta lái Land Rover?"
Trần Phàm đột nhiên xuất hiện, làm mọi người kinh ngạc đến há hốc mồm.
"Ba người bọn họ sao lại tới đây? Hôm qua thống kê trong nhóm, ba người bọn họ hình như không có đăng ký mà?"
"Không chỉ không đăng ký, Trần Phàm còn không có trong nhóm của lớp."
"Mọi người, đây là trọng điểm sao? Trọng điểm chẳng lẽ không phải Trần Phàm lái xe sang đến sao?"
Đám nam sinh bên này từng người trợn mắt há mồm, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Cảm xúc của đám nữ sinh thì đơn giản hơn một chút, các nàng từng người ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Trần Phàm và Tô Nhược Sơ, tràn đầy vẻ tò mò.
"Hai người bọn họ lại đến với nhau?"
"Hai người ta đã ở cùng nhau từ lâu rồi, tôi nhớ hồi tốt nghiệp đại học, hai người họ hình như đã thành đôi."
"Từ đó đến giờ cũng đã năm sáu năm rồi. Hai người bọn họ vậy mà kiên trì lâu vậy?"
"Xin nhờ. Chẳng lẽ cô không thấy Trần Phàm lái xe sang sao? Nếu là cô, cô có nỡ chia tay không?"
"Hay là Tô Nhược Sơ có mắt nhìn, từ hồi đi học đã nhìn ra Trần Phàm không đơn giản."
"Tôi nhớ hai người bọn họ hồi đi học hình như là ngồi cùng bàn thì phải? Chậc chậc..."
Đây thuộc về chênh lệch thông tin, mọi người tuy đều là bạn học cấp 3, nhưng sau khi lên đại học, đường ai nấy đi, dù sau này Trần Phàm càng ngày càng nổi tiếng trên internet.
Nhưng rất nhiều bạn học cho dù có thấy, cũng sẽ không nghĩ đến bạn học cũ của mình.
Lại thêm Trần Phàm từ thời đại học vẫn luôn rất kín tiếng, trên mạng có không ít tin tức về anh, nhưng hình ảnh lại rất ít, điều này cũng dẫn đến việc mọi người hoàn toàn không nhận ra bạn học cũ của mình đã phát đạt.
Hoàng Hổ nhìn Trần Phàm nắm tay Tô Nhược Sơ đi về phía này, ánh mắt dần nheo lại.
Hắn ta lòng dạ hẹp hòi, cho tới bây giờ vẫn chưa quên năm đó ở buổi họp lớp, Trần Phàm đã làm nhục hắn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Nhược Sơ, mấy năm không gặp, Tô Nhược Sơ bây giờ so với năm đó càng thêm xinh đẹp động lòng người, xinh đẹp không gì sánh được.
Hoàng Hổ càng thêm hận.
Năm đó nếu không phải Trần Phàm, Tô Nhược Sơ đã là người phụ nữ của hắn.
Cũng là bởi vì Trần Phàm nhúng tay, một cô gái xinh đẹp như vậy lại để cho heo ủi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận