Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 338: Nhặt được cái đại tiện nghi

**Chương 338: Nhặt được món hời lớn**
Sau khi ném hai tên gia hỏa kia ở nhà trọ, Trần Phàm một mình ra ngoài.
Hôm nay hắn muốn đi gặp Quách Soái.
Kể từ lần trước đưa "Nâng Cốc Đi" giao cho Quách Soái, Trần Phàm đã có một khoảng thời gian không gặp mặt Quách Soái.
Gia hỏa này đã chọn con đường khó đi nhất, Trần Phàm thật sự lo lắng hắn nghĩ quẩn mà cứ thế đi vào con đường không lối thoát.
Mục đích ban đầu đưa quán net cho Quách Soái kinh doanh là hy vọng tiểu tử này có thể từ từ quay đầu lại.
Bắt xe đi đến khu trung tâm thương mại "Tuế Nguyệt Quang Hoa" nằm ở khu vực sầm uất.
Khi đến nơi, quầy rượu vẫn chưa chính thức buôn bán, trong đại sảnh khá vắng vẻ, chỉ có vài bàn khách đang uống rượu nói chuyện phiếm.
Ở giữa sân khấu, một cô nương có mái tóc nhuộm màu lam đang ôm đàn ghi-ta ngồi phía trên điều chỉnh âm thanh.
Có nhân viên phục vụ tới chào đón: "Thưa tiên sinh, ngài đi mấy vị? Có hẹn trước không?"
Trần Phàm có chút ngoài ý muốn, làm ăn tốt đến vậy sao? Lại cần phải hẹn trước?
"Ta tìm ông chủ của các ngươi."
"Ngài tìm Quách quản lý?"
Trần Phàm giải thích: "Ta là huynh đệ của hắn."
Nhân viên phục vụ này lại tỏ vẻ cảnh giác.
"Xin lỗi, nếu không có hẹn trước, tôi không thể giúp ngài liên hệ."
Trần Phàm dở khóc dở cười: "Thôi được rồi, ta tự gọi điện thoại cho hắn."
Lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.
"Alo, ta nói ngươi cũng quá kiêu căng rồi đấy. Muốn gặp ngươi còn phải hẹn trước."
"Nói nhảm, ta đang ở lầu một quầy rượu đây."
Trần Phàm còn chưa tắt điện thoại, liền nghe thấy trên lầu truyền đến một tiếng hô hưng phấn.
"Phàm ca!"
Chỉ thấy Quách Soái mặt mày hớn hở từ trên lầu chạy xuống, trực tiếp lao đến ôm chầm lấy Trần Phàm.
"Khỉ thật. Ngươi cũng lâu rồi không tới, còn tưởng rằng quên mất ta, người huynh đệ này rồi."
Nói xong lại quay sang quát lớn nhân viên phục vụ bên cạnh một câu.
"Nhìn cái kiểu gì vậy, đây là ca ca ta, sau này nhớ kỹ, hắn đến một lần, lập tức báo cho ta biết."
Nhân viên phục vụ vội vàng cúi người xin lỗi.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Trần tiên sinh, tôi không biết..."
Trần Phàm tự nhiên không thể so đo với một nhân viên phục vụ, trực tiếp khoát tay ý bảo mình không để ý.
Quách Soái vỗ vỗ vai Trần Phàm.
"Biết ngươi không thích náo nhiệt, đi thôi! Lên lầu, phòng làm việc của ta nói chuyện."
Hai người vừa nói vừa cười đi lên lầu, một nhân viên phục vụ khác bên cạnh đi tới, cười trêu ghẹo nói:
"Đến cả đại ca của ông chủ cũng không nhận ra, ngươi thật sự là muốn c·h·ế·t."
Vị phục vụ vừa bị ông chủ răn dạy tỏ vẻ oan ức: "Tôi mới đến được một tháng, với lại cũng không ai nói với tôi ông chủ còn có một đại ca a..."
"Ngươi biết cái gì. Ta nói cho ngươi biết. Nhớ kỹ, sau này Trần tiên sinh lại đến, nhất định phải dùng 100 điểm nhiệt tình để tiếp đãi hắn."
"Biết vì sao không?"
Lão nhân viên này hạ giọng thì thầm: "Nghe nói quầy rượu này, chính là Trần tiên sinh tặng cho Quách Tổng. Hiểu chưa? Kỳ thật Trần tiên sinh mới là ông chủ đứng sau quầy rượu này."
Nhân viên mới này lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
"Trương ca, đa tạ ngươi nhắc nhở, không thì ta sợ rằng cứ mãi mơ mơ màng màng."
"Ha, thấy ngươi lanh lợi nên mới nói thêm hai câu. Về sau còn nhiều chỗ phải học hỏi."
"Đúng, đúng, đúng. Bất quá Trương ca, vị Trần tiên sinh này rốt cuộc là làm gì a? Nhìn còn trẻ như vậy, chẳng lẽ là con em thế gia của gia tộc lớn nào đó?"
Trương ca lập tức trừng mắt nhìn đối phương.
"Không nên nghe ngóng lung tung, biết không?"
"Thân phận người ta là thứ ngươi có thể hỏi sao?"
Thấy vẻ khẩn trương sợ sệt của người kia, Trương ca mới thần thần bí bí nói tiếp.
"Nhìn cái bộ dạng nhát gan của ngươi kìa, ta chỉ nói cho ngươi một việc."
"Còn nhớ rõ tin tức về Triệu gia ở Hải Vân làm xôn xao dư luận một thời gian trước không?"
Nhân viên mới này liên tục gật đầu.
"Biết, biết, khoảng thời gian trước mọi người không ngừng bàn tán."
"Tục truyền Triệu nhị thiếu gia trước đó đắc tội Trần tiên sinh... Về sau tin tức về Triệu gia liền lan truyền rầm rộ trên mạng, sau đó Triệu gia bị phía trên lấy ra chèn ép để dập tắt làn sóng phẫn nộ của dư luận. Còn vị Triệu nhị thiếu kia, càng là trực tiếp bị nhốt trong sở câu lưu hơn nửa tháng mới được thả ra."
"Đây là Triệu gia phải cầu gia gia, cáo nãi nãi, đả thông vô số mối quan hệ mới thả ra được..."
Nói đến đây, lão nhân viên này liền im miệng, trên mặt lộ ra một cái biểu cảm "Ngươi hiểu rồi chứ?".
Quả nhiên, ánh mắt nhân viên mới này trong nháy mắt sáng lên.
"Nói như vậy, bối cảnh của Trần tiên sinh chẳng phải là thông thiên rồi sao?"
"Ông chủ của chúng ta lại gọi Trần tiên sinh là đại ca, vậy chúng ta những người đi theo ông chủ, cuộc sống sau này còn có thể kém sao?"
Ở trên lầu, Trần Phàm cũng không biết hình tượng của mình đã bị nhân viên trong quầy rượu thêu dệt đến mức ly kỳ như vậy.
Lúc này hắn đang xoắn xuýt nhìn Quách Soái pha trà trước mặt.
"Ta nói, đừng học đòi văn vẻ, trực tiếp cho ta một bình nước khoáng là được."
Quách Soái có chút ngượng ngùng cười hắc hắc.
"Gần đây ta học pha trà, nghe nói có thể dưỡng khí."
"Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Cũng bắt đầu dưỡng khí rồi?"
Quách Soái đi đến bên cạnh tủ lạnh, mở ra lấy một bình nước ngọt đưa cho Trần Phàm.
"Ngươi, con người bận rộn này, hôm nay sao có thời gian rảnh đến đây thăm ta."
Trần Phàm nhận nước ngọt nhưng không mở ra, mà là thuận miệng hỏi.
"Ghé thăm xem ngươi dạo này thế nào."
Quách Soái đi tới ngồi xuống, móc ra thuốc lá, đầu tiên đưa cho Trần Phàm một điếu.
Trần Phàm chần chờ một chút, đưa tay nhận lấy.
Quách Soái lấy bật lửa ra châm cho Trần Phàm, sau đó mới tự châm cho mình một điếu.
Hít một hơi thật sâu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phàm.
"Trước kia khi còn đi học, mặc dù ta hút thuốc lá, nhưng phần lớn thời gian là để làm màu, thể hiện trước mặt nữ sinh."
"Kết quả không ngờ bây giờ lại thành ra nghiện thật rồi."
Trần Phàm cau mày: "Ta nhớ trước đó ngươi nói ở trong đó đã cai rồi mà."
Quách Soái cười khổ: "Dẫn theo một đám huynh đệ, còn phải quản lý quầy rượu, bình thường giao thiệp với đủ loại người, làm sao có thể không hút thuốc được chứ."
Trần Phàm nhịn không được hỏi: "Trong khoảng thời gian này quầy rượu buôn bán thế nào? Vẫn ổn chứ?"
Quách Soái cười hắc hắc.
"Rất ổn là đằng khác."
"Phàm ca, ta hoàn toàn nghe theo đề nghị của ngươi khi đó. Đó chính là giao việc chuyên môn cho người chuyên nghiệp làm."
"Ta biết mình không có khiếu kinh doanh, cho nên đã bỏ công đào một quản lý từ nơi khác tới, ngươi khoan hãy nói, quầy rượu vừa khai trương tháng đầu tiên, liền có lãi."
"Hiện tại dòng tiền của quầy rượu tuy không quá lớn, nhưng doanh số bán rượu mỗi tuần đều đang tăng lên. Chứng tỏ đã bắt đầu đi vào quỹ đạo."
Trần Phàm gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi. Ban đầu ta còn lo lắng ngươi làm bừa làm ẩu, đem 'Nâng Cốc Đi' làm cho sập tiệm."
Quách Soái dở khóc dở cười: "Đại ca, ta cũng không phải là loại người không đáng tin như vậy có được không?"
"Đúng rồi, còn có một tin tức tốt muốn báo cho ngươi."
Quách Soái ngậm thuốc lá, mặt mày đầy kích động.
"Khoảng thời gian trước Triệu gia không phải xảy ra chuyện sao? Bị phía trên ra tay, vì xoa dịu dư luận trên mạng, lần này nghe nói ô dù phía sau Triệu gia căn bản không dám lên tiếng."
Quách Soái càng nói càng hưng phấn: "Triệu gia coi như xuất huyết lớn, trực tiếp bị người ta rạch một đao ngay động mạch chủ."
Lúc trước sau khi kết thúc đàm phán với gia chủ Triệu gia Triệu Văn Thiên, Trần Phàm liền không còn chú ý đến chuyện này nữa.
Hiện tại nghe Quách Soái nói đến, Trần Phàm không khỏi hứng thú.
"Triệu gia hiện tại thế nào rồi?"
Quách Soái cười lên.
"Triệu gia vì bảo trụ sản nghiệp chính, không thể không đem những sản nghiệp bình thường không thể lộ ra ánh sáng cắt bỏ bớt."
"Hơn nữa, vì cho phía trên một câu trả lời thỏa đáng, đám chó săn mà Triệu gia lén nuôi bị bắt không ít. Tất cả đều bị xử nặng. Không ai dám đứng ra bảo vệ."
Quách Soái mặt mày hớn hở.
"Triệu gia xảy ra chuyện, những tụ điểm ăn chơi ở Hoa Tề Nhai đều tan hoang, không ai dám tiếp nhận, bị ta không công nhặt được món hời lớn."
"Hiện tại con phố kia do ta quản lý."
"Đám người kia mỗi tháng nộp tiền bảo kê cho ta, ta phụ trách tìm người bảo vệ bọn hắn không bị quấy rối."
Trần Phàm có chút bất đắc dĩ.
Gia hỏa này, quả nhiên là muốn đi vào con đường không lối về sao?
Ngẩng đầu nhìn về phía Quách Soái, Trần Phàm thở dài một tiếng.
"Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Con đường này đi vào thì dễ, nhưng muốn quay đầu lại thì không còn dễ dàng như vậy đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận