Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 121: Không đơn giản nữ nhà thiết kế

Chương 121: Nữ nhà thiết kế không hề đơn giản
Trần Phàm cầm bản vẽ phác thảo, vừa nói vừa khoa tay múa chân một hồi lâu, kết quả nữ nhà thiết kế đối diện vẫn có chút mơ hồ.
Trần Phàm hơi im lặng.
"Chỗ cô có máy tính không?"
Mỹ nữ gật đầu.
"Có."
"Có thể kết nối mạng được chứ?"
Trần Phàm theo nữ nhà thiết kế này đi vào phòng làm việc, ngay trước mặt đối phương tải xuống một tệp tin nén trò chơi.
Giải nén, cài đặt, nhấn mở bắt đầu trò chơi.
Đinh Điểm đã có chút hiểu rõ Trần Phàm muốn làm gì.
Hiếu kỳ tiến đến nhìn một hồi.
"Cô xem. Đây chính là bản đồ sa mạc kia...... Nếu có thể, ta hi vọng cô có thể phục dựng nguyên bản kiến trúc của bản đồ này, còn có cái này......"
Trần Phàm một hơi cho đối phương xem mấy bản đồ trò chơi kinh điển nhất.
Đinh Điểm nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc xác định, Trần Phàm không phải đang làm bậy, mà là thật sự dự định muốn làm chuyện này.
Đóng trò chơi lại, Trần Phàm quay người ngẩng đầu.
"Thế nào? Có làm được không?"
Đinh Điểm gật đầu: "Có thể làm thì có thể làm, bất quá...... Ta có thể hỏi một chút ngài định dùng để làm gì không?"
Trần Phàm cười cười. "Không phải vừa nói rồi sao? Ta chuẩn bị mở một khu trải nghiệm trò chơi b·ắ·n súng thực tế."
Đinh Điểm nhìn về phía màn hình máy tính.
"Trò chơi này...... Rất nổi tiếng à?"
Trần Phàm gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Hiện tại còn chưa tính là nổi, bất quá ta cảm thấy nó sau này sẽ nổi."
Đinh Điểm hiểu rõ, Trần Phàm đây là đang đánh cược.
Sau khi xác định Trần Phàm không phải đến gây sự, thái độ của Đinh Điểm thay đổi lần nữa, cả người trở nên chuyên nghiệp và chăm chú hơn rất nhiều.
"Loại hình trải nghiệm thực tế trò chơi b·ắ·n súng này, lúc ta đi du học ở nước ngoài thì đã từng thấy qua, chỉ là ở trong nước, hình như chưa từng nghe nói qua có người làm cái này......"
Trần Phàm có chút bất ngờ, không ngờ mỹ nữ trước mặt lại còn là một du học sinh, thảo nào cách ăn mặc lại thời thượng, sành điệu như vậy.
"Kỳ thật, làm loại thiết kế này cũng không khó, trò chơi đã có sẵn, chỉ cần 'bốc thuốc theo đơn' là được rồi. Bất quá......"
Đinh Điểm nhìn về phía Trần Phàm, "Có một điểm ta cần nhắc nhở anh...... Anh đã nhận được ủy quyền của trò chơi này chưa?"
"Nếu như không có được ủy quyền của bên làm trò chơi, anh trực tiếp lấy ra dùng, tương lai sẽ có nguy cơ xâm phạm bản quyền."
Trần Phàm tán thưởng nhìn mỹ nữ kia.
Không hổ là đã ra nước ngoài 'uống nước Tây'.
Ngay cả bản quyền đều cân nhắc đến.
Ở cái thời đại này, đa số mọi người đều đã sớm quen với chủ nghĩa lấy ra dùng, căn bản không có ý thức về bản quyền.
Đối phương có thể lập tức nghĩ đến ủy quyền, liền chứng minh, người ta đích thật là có chút bản lĩnh.
Bất quá Trần Phàm thật sự là không có ủy quyền trò chơi.
Lúc trò chơi này mới xuất hiện, chỉ là một mô-đun trò chơi bên trong trò chơi «Bán Suy Kỳ».
Về sau theo trò chơi trở nên nổi tiếng, mới dần dần trở thành trò chơi độc lập.
Trong nước rất nóng lòng muốn có phiên bản 1.6, bất quá khi đó, đừng nói người chơi, đa số quán net trong nước trò chơi CS đều là bản lậu.
Trong mắt Trần Phàm, khu trải nghiệm CS thực tế này là địa điểm kiếm tiền tạm thời mà chính mình nghĩ ra.
Không dùng đến một hai năm, chỗ kia liền bị phá dỡ, đến lúc đó khoản tiền trợ cấp tới tay, khu trải nghiệm tự nhiên là không làm nữa.
Nói trắng ra, khu trải nghiệm này chính là kiếm lời nhanh, có tác dụng quá độ.
Một hai năm nữa, ai còn quan tâm ngươi có bản quyền hay không.
Cho nên Trần Phàm cười, giải thích với Đinh Điểm: "Chuyện bản quyền cô không cần lo lắng, cô chỉ phụ trách bản thiết kế là được."
Đinh Điểm gật đầu, "Vậy không thành vấn đề, việc này ta có thể nhận."
Trần Phàm hỏi: "Phí thiết kế tính thế nào?"
Đinh Điểm nghĩ nghĩ, nói một con số.
Trần Phàm lắc đầu, "Cao quá."
Kết quả Đinh Điểm lại hết sức kiên trì.
Mắt thấy hai người giằng co mãi không xong về giá cả, Đinh Điểm đột nhiên đề nghị.
"Ta có thể đến hiện trường xem một chút, tiện thể đo đạc số liệu thực tế, đến lúc đó có thể trực tiếp cho anh bản thiết kế phác thảo, anh lại phán đoán giá ta đưa ra có đắt hay không."
Trần Phàm gật đầu.
"Không có vấn đề."
Thế là Đinh Điểm đi thay quần áo khác, mang theo một cái túi xách cùng Trần Phàm xuống lầu.
Đinh Điểm có chút bất ngờ, Trần Phàm vậy mà không có xe.
"Anh đi xe tới à?"
Trần Phàm cười cười, "Đúng vậy, ta không có mua xe."
Đinh Điểm như có điều suy nghĩ liếc qua Trần Phàm, không nói gì thêm.
Đưa tay vẫy một chiếc xe, hai người đi thẳng đến Tây Thành.
Đến sân chơi, Đinh Điểm cuối cùng cũng thấy được cái sân chơi mà Trần Phàm miêu tả lớn bao nhiêu.
"Một khu đất lớn như vậy, dùng để mở sân chơi, đáng tiếc......"
Trần Phàm cười cười: "Còn chưa biết tên cô là gì?"
Đinh Điểm lấy ra một tấm danh thiếp đưa qua.
"Tên văn phòng làm việc cũng chính là tên của ta."
Đinh Điểm.
Trần Phàm mỉm cười, cái tên này...... Rất đáng yêu.
Dường như là nhìn ra dáng vẻ Trần Phàm đang cố nén cười, Đinh Điểm bĩu môi.
"Buồn cười lắm sao? Tên này là cha mẹ ta suy nghĩ cả một đêm mới đặt cho ta."
Trần Phàm vội vàng nghiêm mặt lắc đầu, "Không có, không có, ta chỉ là cảm thấy tên này rất đáng yêu, có hơi không hợp với hình tượng của cô."
Đinh Điểm không xoắn xuýt vấn đề này, mà là quay người nhìn xung quanh.
"Ta có thể đi xung quanh xem một chút được không?"
Trần Phàm khẽ đưa tay: "Xin cứ tự nhiên. Nơi này hiện tại chỉ có hai chúng ta, cô có thể đi khắp nơi xem."
Đinh Điểm một mình đi vòng quanh sân bãi, cuối cùng không khỏi không cảm thán một câu.
Nơi này thật sự là quá lớn.
Đi xong trở về, Đinh Điểm nhìn về phía Trần Phàm, trong ánh mắt có chút hiếu kỳ.
"Một khu đất lớn như vậy, tất cả đều là của anh à?"
Trần Phàm gật đầu.
"Đúng vậy."
"Tiện thể hỏi một chút, cha mẹ ngài làm công việc gì?"
"Nông dân, có vấn đề gì không?"
Đinh Điểm nhếch miệng, hiển nhiên không tin lời này.
Trần Phàm cười.
"Cô không cần hoài nghi, nơi này đúng là của ta, mà lại tiền của ta lai lịch không có bất cứ vấn đề gì, đều là chính ta kiếm được."
Đinh Điểm không xoắn xuýt vấn đề này nữa, mà là lấy ra laptop, vẽ vời ở trên đó.
Qua vài phút, đưa qua cho Trần Phàm nhìn.
"Trước khi đến ta không nghĩ tới nơi này của ngài lại lớn như vậy, nếu như chỉ đơn thuần khai thác một khu trải nghiệm thì ta cảm thấy có chút lãng phí."
"Giống như trước đó anh nói, anh muốn thiết kế nơi này thành một khu trải nghiệm trò chơi b·ắ·n súng thực tế, nhưng ta cảm thấy anh hình như không để ý đến một việc."
Trần Phàm tỏ vẻ hứng thú.
"Cô nói xem."
Đinh Điểm đưa tay vuốt nhẹ tóc.
"Anh không để ý đến khách hàng nữ."
"Trong kế hoạch của anh, khu vực b·ắ·n súng này hiển nhiên là phục vụ cho khách hàng nam."
"Dù cho tương lai sẽ có một bộ phận khách hàng nữ tham dự, nhưng đó cũng là tỉ lệ rất nhỏ."
Trần Phàm gật đầu, đồng ý với quan điểm này của đối phương.
"Tương lai nếu khu này khai trương, nhất định sẽ có không ít phụ nữ là đi cùng bạn trai hoặc là chồng tới chơi, nếu như các nàng bản thân không có hứng thú với việc này thì sao?"
"Vậy các nàng có phải là chỉ có thể ngồi ở đây nhàm chán chờ đợi?"
"Một hai lần thì còn được, nhiều lần thì sao? Các cô gái có phải là sẽ không muốn tới nữa?"
"Phụ nữ không muốn tới, đàn ông có phải là số lần tới sẽ càng ngày càng ít?"
Trần Phàm ánh mắt hơi sáng lên.
Hơi kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, giống như là muốn đánh giá lại đối phương.
Có chút thú vị.
Hắn không nghĩ tới người phụ nữ này chỉ đi dạo một vòng, liền phát hiện vấn đề vận hành trong tương lai.
Xem ra năng lực của nàng không chỉ đơn giản là một nhà thiết kế?
"Cô nói tiếp đi."
Trần Phàm tỏ vẻ hứng thú, cổ vũ đối phương tiếp tục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận