Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 164: Mặt khác mặc kệ, cái này ba cái nhất định phải cầm xuống

**Chương 164: Mặt khác mặc kệ, ba người này nhất định phải giành bằng được**
Nhấn nút thêm bạn, rất nhanh đã được chấp thuận.
Hiển nhiên đối phương vẫn luôn túc trực trước máy tính.
Trần Phàm còn đang do dự, không biết nên mở lời thế nào.
Nói mình là bạn của Đinh Điểm? Hay là ông chủ?
Đang lúc còn chần chừ, đối phương lại chủ động gửi tới một tin nhắn.
"Ngươi và Đinh Điểm có quan hệ thế nào?"
Ngữ khí không mấy khách khí, nhưng Trần Phàm lại mỉm cười.
Xem ra vị đại ca này đối với Đinh Điểm vẫn chưa hết hy vọng.
"Đối tác làm ăn, trước mắt cô ấy đang giúp ta thiết kế quy hoạch."
Trần Phàm suy nghĩ một chút, đưa ra một câu trả lời.
Quả nhiên câu trả lời này khiến đối phương an tâm.
"Nghe cô ấy nói cậu chuẩn bị tìm minh tinh làm đại diện?"
Gã này có giọng điệu rất thẳng thắn, "Cậu làm kinh doanh gì mà lại dự định mời minh tinh làm đại diện?"
Trần Phàm cũng không giấu diếm, nói thẳng cho đối phương biết mình đang điều hành một câu lạc bộ dã ngoại, chủ yếu cung cấp trải nghiệm trò chơi b·ắn súng ngoại tuyến.
"Có chút thú vị."
Người đàn ông đưa ra một đ·á·n·h giá.
"Loại hình câu lạc bộ này trong nước hẳn là rất ít, ở nước ngoài thì thường thấy hơn, cậu từng du học à?"
Trần Phàm đáp: "Không có."
Lấy điện thoại di động ra gọi cho Đinh Điểm.
Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khó chịu, có chút bực dọc của Đinh Điểm.
"Gì vậy, mấy giờ rồi, còn có để cho người ta ngủ không?"
Trần Phàm cười nói, "Bạn học này của cô tên là gì?"
"Quách Văn Đông."
Giọng Đinh Điểm có vẻ lười biếng, thiếu kiên nhẫn, xem ra vừa rồi mới ngủ đã bị Trần Phàm đ·á·n·h thức.
"Sao? Cậu nói chuyện với hắn rồi à?"
"Đang nói chuyện đây."
Lúc này, trên QQ, Quách Văn Đông lại gửi tin nhắn tới.
"Bất quá câu lạc bộ chỉ có thể xem là kinh doanh nhỏ, cậu chắc chắn muốn chi nhiều tiền để mời minh tinh làm đại diện sao?"
"Cậu là phú nhị đại (con nhà giàu)?"
Trần Phàm gõ chữ trả lời: "Không phải."
"Vậy cậu là than nhị đại (con nhà buôn than)? Quan nhị đại (con quan)?"
"Đều không phải."
Quách Văn Đông tỏ ra hứng thú, "Cậu không nói thật, không thì tiền đâu cậu khởi nghiệp?"
Trần Phàm nghẹn lời, người anh em này thật đúng là không biết khách khí.
"Giữ bí mật."
Sau đó, hắn nói chuyện tào lao với Đinh Điểm ở đầu dây bên kia.
"Cô xác định người này đáng tin?"
Đinh Điểm đột nhiên cười khúc khích, "Thế nào? Cảm nhận được mị lực cá nhân của hắn?"
Trần Phàm im lặng, "Hắn bình thường đều như vậy?"
Đinh Điểm dường như rất có hứng thú, cười hì hì giới thiệu với Trần Phàm.
"Tin tôi đi, hắn bình thường vẫn vậy."
"Cậu biết hồi đi học tôi đặt cho hắn biệt danh là gì không?"
"Bà tám."
"Tính cách lề mề chậm chạp, nói chuyện dài dòng, còn phiền phức hơn cả phụ nữ."
"Bất quá dông dài thì dông dài, năng lực học tập của hắn vẫn rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn tôi, hồi đi học người ta năm nào cũng được học bổng."
Trần Phàm cười.
"Tôi hình như hiểu vì sao cô từ chối hắn rồi?"
Đinh Điểm lẩm bẩm: "Đây chỉ là một phương diện, tôi từ chối hắn thật ra có nguyên nhân khác."
"Nguyên nhân gì?"
"Tôi không có phát hiện ra trước kia cậu cũng nhiều chuyện như vậy?"
Trần Phàm cười, "Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng nghe chuyện phiếm cho đỡ buồn."
Đinh Điểm móc mỉa: "Xem ra cậu nhất định không có bạn gái."
"Sao lại nói vậy?"
"Giờ này người ta đều đang cùng bạn gái buôn dưa lê, cậu rảnh rỗi như vậy, đương nhiên không có bạn gái."
"Nói sai. Tôi có bạn gái."
"Có quỷ mới tin cậu. Không có bạn gái cũng không sao, lần sau tỷ giới thiệu cho cậu một người."
Có lẽ là cách điện thoại, Đinh Điểm nói chuyện rõ ràng tự nhiên, thoải mái hơn nhiều.
Lúc này, hai người đã không còn giống đối tác làm ăn, có chút ý tứ bạn bè nói chuyện phiếm.
Dường như là muốn trả thù Trần Phàm vì đ·á·n·h thức mình vào ban đêm, Đinh Điểm dốc hết sức đả kích Trần Phàm.
"Thật ra không có bạn gái cũng không sao, bất quá cậu có tiền như vậy, vậy mà lại không có bạn gái thì có chút kỳ quái."
"Mặc dù mặt cậu nhìn qua cũng bình thường, nhưng cũng không tính là khó coi, hay là tôi giới thiệu cho cậu một chuyên gia chỉnh hình nhé?"
Trần Phàm để điện thoại sang một bên, gõ chữ trên QQ nói chuyện với Quách Văn Đông, nghe Đinh Điểm nói trong ống nghe, nhịn không được cười.
Cô gái này vậy mà muốn đả kích ta, nhưng hắn căn bản không quan tâm chuyện này.
Trần Phàm liếc nhìn ảnh đại diện QQ của Quách Văn Đông, cười nói.
"Không ngờ hồi trẻ cô trông rất xinh đẹp, thảo nào có người theo đuổi."
"Bất quá so sánh một chút, tôi vẫn thấy cô hồi đi học để tóc ngang trán, tóc dài đẹp hơn."
"Bây giờ tóc ngắn quá già dặn, sẽ cho người ta cảm giác khó gần."
Đinh Điểm ở đầu dây bên kia trong nháy mắt liền nổi giận.
"Cái gì gọi là hồi trẻ? Lão nương bây giờ vẫn rất trẻ trung có được không? Không đúng..."
"Sao cậu lại biết trước đó tôi để tóc ngang trán?"
Trần Phàm cười ha hả đáp: "Ảnh đại diện QQ của Quách Văn Đông, là ảnh của cô."
"Cô hồi đó mũm mĩm thật đáng yêu."
"Trần Phàm! Cậu muốn c·hết à."
Âm thanh của Đinh Điểm xuyên qua điện thoại truyền ra, dọa Trần Phàm vội vàng giảm âm lượng, cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua cửa thư phòng.
"Quách Văn Đông tên khốn kiếp này, lão nương không tha cho hắn."
Nghe Đinh Điểm mắng chửi, Trần Phàm không nhịn được hỏi: "Cô không biết hắn dùng ảnh của cô làm ảnh đại diện à?"
Đinh Điểm hừ lạnh một tiếng.
"Tôi đã sớm xóa bạn hắn rồi."
"Tôi cảnh cáo cậu, không được nói với hắn bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi, nếu không cậu c·hết chắc."
"Cúp máy đây."
Nói xong Đinh Điểm trực tiếp cúp điện thoại.
Trần Phàm ngơ ngác, không lẽ mình vô tình chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Đang nghĩ ngợi, trên QQ Quách Văn Đông đột nhiên hỏi.
"Cậu và Đinh Điểm ở cùng nhau à?"
"Không có."
"Không thì sao cô ấy lại gọi điện thoại mắng chửi, bảo tôi đổi ảnh đại diện?"
Trần Phàm đột nhiên bật cười.
"Vậy tôi cũng không biết."
"Không chừng là cô ấy lén tìm QQ của anh, thấy được."
Quách Văn Đông rõ ràng không nghĩ tới là do Trần Phàm Cáo mật (mách lẻo).
Tiện tay gỡ ảnh đại diện có hình Đinh Điểm xuống, Trần Phàm thầm nghĩ gã này rất sợ Đinh Điểm.
Không ngờ một giây sau, hắn lại tải lên một tấm ảnh khác của Đinh Điểm làm ảnh đại diện.
Hơn nữa lần này còn trẻ hơn, Đinh Điểm rõ ràng đang mặc đồng phục cấp ba, trông còn có chút ngây thơ.
Trần Phàm không nhịn được cười.
"Cậu và Đinh Điểm là bạn học cấp 3 à?"
"Không sai."
"Hình như cậu rất sợ cô ấy."
Quách Văn Đông ra vẻ cao thâm: "Cậu không hiểu."
Tiếp đó dường như không muốn nói chuyện này với Trần Phàm, trực tiếp hỏi lại.
"Nói chính sự, cậu chuẩn bị tìm minh tinh nào làm đại diện?"
Trần Phàm kể ra Nhậm Tiên Tề, Lưu Nhược Anh, Động Lực Hỏa Xa, Tôn Diễm Tư.
Nghe đến Tôn Diễm Tư, Quách Văn Đông tỏ ra hứng thú.
"Gu của cậu không tệ. Bất quá có cần mời nhiều minh tinh như vậy không?"
Trần Phàm dùng lại lý do trước đó lừa Đinh Điểm. Nói mình chuẩn bị thả lưới rộng, ký được ai cũng được.
"Cậu chuẩn bị chi bao nhiêu tiền?"
"300.000." (Ba trăm nghìn)
"Thấp quá?"
Trần Phàm giải thích: "Tôi không ký đại diện hình tượng, tôi chỉ muốn đại diện bằng ảnh chân dung."
Quách Văn Đông trầm ngâm nói: "Cứ như vậy chi phí xác thực sẽ tiết kiệm được rất nhiều. Bất quá... thứ lỗi cho tôi nói thẳng, những minh tinh này bây giờ đang nổi, câu lạc bộ của cậu quá nhỏ, bọn họ đoán chừng không để vào mắt."
"Dù sao minh tinh đại diện coi trọng chính là đôi bên cùng có lợi, bọn họ đại diện cho sản phẩm càng trâu, cũng đại diện cho đẳng cấp của bọn họ càng cao."
Trần Phàm cười cười, "Đa tạ đã nhắc nhở. Vậy đi, cho chắc ăn, tôi thêm mấy minh tinh ít nổi tiếng vào danh sách."
Nói rồi Trần Phàm ra vẻ trầm ngâm một phen, nói ra F4, SHE, và Châu Kiệt Luân ba cái tên.
"Mấy người này là ai?"
"Cậu vậy mà lại hiểu rõ giới giải trí minh tinh như vậy, chẳng lẽ cậu cũng là fan hâm mộ?"
Trần Phàm cười, "Tôi không phải fan, tôi xem trọng giá trị thương mại của bọn họ."
Đợi Quách Văn Đông ghi lại toàn bộ danh sách, Trần Phàm không nhịn được lại nhắc nhở một câu.
"Nếu việc đàm phán đại diện không thuận lợi, mấy minh tinh lớn phía trước có thể tạm gác lại, ba người phía sau nhất định phải giành bằng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận