Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 807: Lại thêm một cái nhi tử

**Chương 807: Lại thêm một đứa con**
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Trần Phàm quay người nhìn về phía Tô Nhược Sơ.
"Vé máy bay đã đặt xong. Chúng ta về khách sạn trước, sau đó cùng nhau ăn tối, nghỉ ngơi một chút. Nửa đêm gần sáng lại xuất phát đi sân bay cũng được."
Tô Nhược Sơ có chút khó xử: "Buổi tối còn có buổi diễn."
Trần Phàm cười cười, đưa tay nắm lấy tay Tô Nhược Sơ.
"Buổi tối em không cần lo. Anh sẽ an bài ổn thỏa."
Khách sạn.
Ăn tối xong, hai nhà lão nhân đang nói chuyện phiếm trong căn phòng kế bên.
Trần Phàm thì ở trong phòng Tô Nhược Sơ, hai người ngồi trên ban công.
Tô Nhược Sơ tựa vào n·g·ự·c Trần Phàm, ngắm nhìn biển cả và bầu trời đêm đầy sao bên ngoài.
"Bầu trời đêm ở đây đẹp thật. Chỗ chúng ta chắc không có nhiều sao như vậy đâu?"
"Ừm." Trần Phàm gật đầu: "Lạc Thành là thành phố công nghiệp nặng, ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng."
"Kỳ thật hồi nhỏ trong ký ức vẫn có thể nhìn thấy sao trời, chỉ là những năm gần đây, theo ô nhiễm tăng lên, có thể nhìn thấy sao ngày càng ít đi."
Tô Nhược Sơ ngẩng đầu nhìn Trần Phàm: "Đây có tính là chuyện xấu không?"
Trần Phàm cười, nhẹ nhàng ôm eo Tô Nhược Sơ.
"Nói thế nào đây, chỉ có thể nói đây là quá trình đau đớn mà mỗi địa phương p·h·át triển đều phải trải qua."
"Địa phương muốn p·h·át triển, muốn để cho người dân được sống cuộc sống tốt, ắt phải đẩy nhanh p·h·át triển, mà p·h·át triển tự nhiên sẽ mang đến nhiều loại ô nhiễm. Đây là điều không thể tránh khỏi."
"Nhưng anh tin rằng sau vài năm nữa, theo trình độ sinh hoạt của nhân dân được nâng cao, thành thị p·h·át triển tốt, mọi người sẽ dần dần ý thức được khái niệm bảo vệ môi trường. Đến lúc đó, một số nhà máy ô nhiễm nghiêm trọng sẽ bị đóng cửa, di chuyển khỏi khu vực trung tâm hoặc có thể là đứng trước cải cách."
"Theo một loạt cải cách được thực thi, tương lai, chúng ta sẽ lại nhìn thấy bầu trời đầy sao."
"Ừm."
Tô Nhược Sơ tựa vào n·g·ự·c Trần Phàm khẽ đáp.
Nàng thích dáng vẻ Trần Phàm khi nói chuyện một cách chậm rãi, phảng phất như bất luận chủ đề gì, anh đều có thể đưa ra những kiến giải đ·ộ·c đáo, điều này đặc biệt thu hút người khác.
"Cảm ơn anh."
"Cảm ơn?"
"Cảm ơn anh đã bao dung em."
Trần Phàm cười, nhẹ giọng an ủi: "Sau khi xuống máy bay thì báo cho anh một tiếng, ngoài ra, không nên hoảng loạn, không cần khẩn trương, có bất kỳ vấn đề gì nhớ gọi điện cho anh, không có chuyện gì là không giải quyết được."
"Ừm."
"Có cần anh đi cùng em không?"
"Không cần. Anh cứ ở lại đây cùng cha mẹ vui chơi đi."
Tô Nhược Sơ khẽ nói: "Ngày mai anh nhất định phải thay em xin lỗi cha mẹ."
Trần Phàm cười xoa đầu Tô Nhược Sơ: "Cô bé ngốc. Yên tâm đi. Bọn họ sẽ không giận vì chuyện này đâu."
Mười hai giờ khuya, Trần Phàm đánh thức Tô Nhược Sơ đang ngủ trên giường, sau đó ra ngoài tụ họp cùng cha mẹ.
Xuống lầu, trực tiếp bắt taxi đến sân bay.
Trần Phàm vẫy tay, đưa mắt nhìn gia đình Tô Nhược Sơ rời đi, lúc này mới quay người về khách sạn.
Sáng hôm sau khi thức dậy, Trần Phàm xem điện thoại, p·h·át hiện có hai tin nhắn Tô Nhược Sơ gửi tới.
Một tin là báo bình an khi xuống máy bay.
Tin thứ hai là được gửi đến từ bệnh viện.
"Bà ngoại đi rồi......"
Chỉ có bốn chữ, nhưng lại phảng phất có thể cảm nhận được tâm trạng nặng nề, đau buồn của Tô Nhược Sơ ở đầu bên kia điện thoại.
Trần Phàm thở dài một tiếng, do dự một chút rồi muốn gọi điện cho Tô Nhược Sơ.
Sau đó lại nghĩ đến lúc này bên kia nhất định rất bận, nên đành cất điện thoại, rời giường rửa mặt, ra khỏi phòng cùng cha mẹ tụ họp.
Lúc ăn sáng ở dưới lầu, Trần Phàm kể lại tin tức bà ngoại không qua khỏi, cha mẹ cũng cảm khái không thôi.
Đời người vô thường, sinh lão bệnh tử.
"Tiểu Phàm, con đừng có áp lực, tuy Nhược Sơ và gia đình con bé đi sớm. Nhưng lần này có thể đi du lịch, ba và mẹ rất vui."
"Con trai không làm ba mẹ thất vọng, nếu không phải nhờ con, hai ta đời này chỉ sợ không có cơ hội được đi đây đi đó."
Tiếp đến hai người lại bắt đầu trò chuyện về chủ đề sinh lão bệnh tử, bầu không khí có chút nặng nề, ngay cả niềm vui đi du lịch dường như cũng vơi đi rất nhiều.
Không muốn cha mẹ bị ảnh hưởng bởi tin tức này, Trần Phàm vội vàng chuyển chủ đề, giới thiệu về hành trình hôm nay.
Không ngờ Trần Kiến Nghiệp lại lắc đầu.
"Cả nhà thông gia đều đi rồi, chúng ta cũng không cần phải đi lung tung nữa."
"Kỳ thật hôm qua ta và mẹ con đã rất hài lòng rồi, những nơi cần xem cũng đã xem, các điểm du lịch cũng đã đi dạo."
"Không có gì tiếc nuối."
"Tiểu Phàm, nếu con muốn đi, chúng ta ủng hộ con."
Hiểu con không ai bằng cha.
Trần Kiến Nghiệp liếc mắt đã nhìn ra con trai có tâm sự, tiếp tục ở lại đây chỉ sợ cũng chỉ thêm nặng lòng.
Cho nên đã đề nghị hôm nay cả nhà về quê, kết thúc chuyến du lịch.
Nghe những lời này, Trần Phàm không vui.
Thật ra, anh lo lắng cho Nhược Sơ, muốn qua đó với nàng.
Nhưng Trần Phàm cũng không muốn để cha mẹ bị ảnh hưởng.
"Khó khăn lắm mới đi được một chuyến, phải đi chơi cho thỏa thích chứ."
Lý Cẩm Thu mỉm cười nhìn con trai: "Ta và cha con tuổi đã cao, đâu còn nhiều tinh lực chạy khắp nơi. Kỳ thật ở bờ biển ngắm biển cả, chúng ta đã rất mãn nguyện."
"Hơn nữa hôm qua Nhược Sơ đã dẫn chúng ta đi dạo mấy điểm du lịch rồi."
Trần Phàm không muốn để chuyến du lịch này kết thúc nửa chừng.
Mà cha mẹ lại luôn suy nghĩ vấn đề từ góc độ của anh, kiên trì muốn về.
Hai bên t·ranh c·hấp không xong, cuối cùng Trần Kiến Nghiệp đề nghị.
"Hay thế này, con muốn về thì về trước, ta và mẹ con ở lại đây thêm một ngày, con giúp bọn ta đặt vé máy bay ngày mai, chúng ta đến lúc đó tự về."
"Hai ta không phải trẻ con, con cứ yên tâm, muốn đi đâu dạo thì đi đó, còn có thể tiện thể mua chút quà mang về."
Trần Phàm cảm thấy đề nghị này không tệ, chỉ là anh lo cha mẹ hai người ở đây không an toàn, còn khi đi máy bay hai người lại không hiểu rõ quá trình...
Do dự một phen, Trần Phàm đột nhiên nghĩ ra một ý kiến.
"Cha mẹ, cha mẹ không cần phải lo lắng. Con có thể quay về, nhưng mà, con không yên tâm khi để hai người đơn độc ở lại đây."
"Thế này, con sẽ tìm cho hai người một hướng dẫn viên, đến lúc đó để người đó dẫn hai người đi dạo là được."
"Hướng dẫn viên? Con có người quen ở đây à? Có đáng tin cậy không?"
Trần Phàm cười.
"Yên tâm. Tuyệt đối đáng tin cậy."
Nói rồi Trần Phàm đứng dậy đi ra một bên, bắt đầu gọi điện thoại.
Người mà anh nghĩ đến dĩ nhiên là Kiệt ca.
Quê của Kiệt ca ở Dương Thành, từ Dương Thành đến Hải Nam đi máy bay không đến hai tiếng. Rất nhanh liền có thể đến.
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia La Văn Kiệt quả nhiên không có việc gì, đang chơi game một mình.
Trần Phàm kể lại tình hình, La Văn Kiệt lập tức vỗ đùi.
"Chà. Còn phải nói gì nữa."
"Ba mẹ đến mà cậu không báo trước cho tôi, không suy nghĩ gì cả."
"Báo địa chỉ, tôi qua ngay."
Đây mới là huynh đệ, một câu nói liền lập tức đến ngay.
Trần Phàm cảm thấy ấm áp trong lòng, cười hỏi: "Thời gian của cậu có vấn đề gì không."
"Có vấn đề gì? Mấy hôm nay ông đây rảnh rỗi đến mức trứng còn mọc dài ra."
"Yên tâm, không đến một giờ là tôi có thể đến nơi."
Trần Phàm không hiểu sao có thể nhanh như vậy, kết quả La Văn Kiệt thần bí nói với Trần Phàm, giờ cậu ta đang ở Hải Nam.
Người anh em này quê ở Đông Bắc, sau này cha mẹ đến Dương Thành làm việc, liền chuyển nhà đến Dương Thành.
Hiện tại cha mẹ sắp về hưu nên sớm mua một căn nhà ở Hải Nam, chuẩn bị tương lai về hưu sẽ đến đây dưỡng già.
La Văn Kiệt lúc này đang ở nhà mới bên Hải Nam chơi game.
Nghe những lời này, Trần Phàm cũng buột miệng.
"Cậu không nói sớm, sớm biết thế này ông đây đã chẳng cần đặt khách sạn, trực tiếp đến nhà cậu ở."
"Ha ha, đợi tôi, đến ngay đây."
Ăn sáng xong, Trần Phàm cùng cha mẹ ở đại sảnh khách sạn nói chuyện phiếm, còn chưa đến 40 phút, La Văn Kiệt đã hùng hổ xông vào từ cửa khách sạn.
"Bên này..."
Trần Phàm đứng dậy, cười vẫy tay, sau đó giải thích với cha mẹ: "Con tìm được hướng dẫn viên cho hai người rồi."
La Văn Kiệt cười ha ha một tiếng, bước nhanh đến.
Kết quả khi đi đến trước mặt ba người, gã này đột nhiên bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt cha mẹ Trần Phàm.
"Chúc cha mẹ năm mới."
"Con và Trần Phàm là huynh đệ kết nghĩa, cho nên chú và dì cũng là ba mẹ của con."
Một phen thao tác khiến Trần Ba, Trần Mụ đều ngơ ngác.
Tình huống gì thế này?
Chúng ta lúc nào lại có thêm một đứa con trai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận