Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 374: Rất tiếc nuối

**Chương 374: Rất tiếc nuối**
Mấy ngày tiếp theo, Trần Phàm cùng Mã Tiểu Soái triệt để bế quan trong lầu các tại nhà trọ.
Bình thường, ngay cả Tô Nhược Sơ và Tống Lâm Lâm muốn lên xem bọn họ tập luyện cũng không được phép.
"Nếu như nhìn thì sẽ không còn cảm giác bất ngờ."
Hai người cười hì hì giải thích: "Đợi đến tiệc tối, mọi người xem trực tiếp sẽ thú vị hơn."
Tống Lâm Lâm bĩu môi: "Nói tự tin như vậy, còn không biết hai người có thể lên đài hay không.
"Vạn nhất đến lúc bị loại thì sẽ rất buồn cười."
Tô Nhược Sơ lại nói nghiêm túc: "Ta tin tưởng bọn họ, nhất định có thể."
Tống Lâm Lâm k·é·o vai Tô Nhược Sơ: "Cậu thật ngây thơ, nên mới bị Trần Phàm l·ừ·a gạt đó."
Tô Nhược Sơ lập tức đỏ mặt, có chút x·ấ·u hổ.
"Nào có!"
"Tống Lâm Lâm, làm phiền cậu không cần chia rẽ tình cảm của chúng ta, có được không?"
Nói xong, Tô Nhược Sơ liếc qua Mã Tiểu Soái: "Phiền cậu quản bạn gái của cậu đi."
Mã Tiểu Soái giả bộ không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục loay hoay với cây đàn guitar.
Còn Tống Lâm Lâm thì cười hì hì, lôi k·é·o Tô Nhược Sơ đi ra ngoài lầu các.
"Đến lúc đó tớ sẽ gọi tất cả bạn bè trong phòng ngủ đến xem, hai người phải biểu diễn thật tốt, đừng làm trò cười đấy."
Khi hai người rời đi, Mã Tiểu Soái lập tức đi đóng cửa, khóa lại.
"Lại một lần nữa, lần này trạng thái của ta rất tốt."
Trần Phàm đi đến đối diện, mở chiếc máy quay DV Sony, t·i·ệ·n thể mở thêm một máy cát-xét.
Hai người họ muốn ghi âm một bản audio và một bản video.
Quả nhiên, lần tập luyện tiếp theo, Mã Tiểu Soái p·h·át huy vượt xa bình thường, hai người đã thu được bản thu hoàn hảo nhất trong hai ngày qua.
Trần Phàm không dừng lại, lập tức liên hệ với Uông Húc và Lý Trường Quân ở bên ngoài.
Hai người lái xe đến bên ngoài trường học, xuyên qua hàng rào sắt, Trần Phàm trực tiếp ném băng nhạc đã đóng gói ra ngoài.
"Khi nào p·h·át hành lên mạng?" Uông Húc hỏi.
Trần Phàm nhắc nhở: "Phiền hai vị giúp tôi đăng ký bản quyền trước, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tải lên mạng."
"Yên tâm, chỉ cần cậu tin tưởng hai ta, ta tuyệt đối sẽ dùng tốc độ nhanh nhất giúp cậu làm cho thỏa đáng."
Vào thứ năm, Uông Húc gọi điện thoại đến, nói rằng mọi việc đã xong, ca khúc đã được đăng tải trên mạng Âm Nhạc Đặc Biệt.
Trần Phàm lập tức lên m·ạ·n·g tìm k·i·ế·m, quả nhiên tìm được "Thanh Bạch Chi Niên".
Chỉ có điều, vì ca khúc mới được p·h·át hành, nên tạm thời chưa thu hút được nhiều sự chú ý.
Nhưng Trần Phàm không cần thiết, bây giờ cậu ấy căn bản không cần dựa vào một bài hát để k·i·ế·m tiền.
Cậu ấy chỉ cần bài hát này p·h·át hành trước khi mình và Mã Tiểu Soái lên sân khấu biểu diễn là được.
Thứ bảy, buổi tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường diễn ra buổi diễn tập cuối cùng.
Trần Phàm và Mã Tiểu Soái lần đầu tiên biểu diễn "Thanh Bạch Chi Niên" trước mặt mấy vị lão sư.
Khi bài hát kết thúc, mấy vị lão sư của học viện âm nhạc đều bị chấn động.
Vị lão sư từng lời bình trước đó càng trực tiếp đứng lên, k·í·c·h động hỏi đây là bài hát gì? Sao ông ấy chưa từng nghe qua?
Trần Phàm lập tức đưa ra lý do đã nghĩ sẵn.
"Là ta vô tình nghe được tr·ê·n m·ạ·n·g, hình như là một ca sĩ có tên Phàm Phu Tục Tử hát."
"Lão sư, bài hát này mới p·h·át hành được mấy ngày, nên có thể ngài chưa nghe qua."
"Bài hát hay!"
Vị lão sư này không hề keo kiệt lời khen ngợi của mình.
"Bài hát tự sáng tác (Chú t·h·í·c·h: Có lẽ là loại bài hát tự chế, giống mấy bạn sinh viên BK) hay như vậy đã rất hiếm rồi, bất kể là giai điệu hay ca từ ý cảnh, đều là lựa chọn tốt nhất."
Trần Phàm cười, bài hát của p·h·ác Thụ mà không hay thì đúng là không có t·h·i·ê·n lý.
"Các cậu lần này biểu hiện rất hoàn hảo."
Vị lão sư này p·h·ê bình một câu, sau đó quay người nhìn về phía sau lưng mấy vị lão sư.
"Tiết mục này của bọn họ, tôi đề nghị dời thứ tự biểu diễn lên giữa chương trình, tốt nhất có thể đặt vào giữa buổi tiệc."
Giữa chương trình? Đó không phải là thời điểm vàng sao?
Trần Phàm ngược lại không quan trọng, nhưng Mã Tiểu Soái bên cạnh đã hưng phấn đến mức không kh·ố·n·g chế n·ổi tâm trạng.
"Được. Cụ thể thứ tự lên đài, chúng tôi sẽ thông báo cho hai cậu sau, hai cậu về trước đi."
"Nhớ kỹ, mấy ngày nay nhất định phải bảo vệ tốt cổ họng, tuyệt đối không được cảm mạo, đừng để xảy ra bất kỳ vấn đề gì."
"Vâng, lão sư, tạm biệt."
Vừa ra khỏi phòng họp, Mã Tiểu Soái liền hưng phấn vung nắm đ·ấ·m, hét lớn một tiếng.
"Ha ha, hai ta cuối cùng cũng được lên sân khấu rồi."
"Không được, ta phải lập tức báo cho bạn gái biết."
Thấy gia hỏa này cầm điện thoại chạy sang một bên, gọi điện cho bạn g·ái khoe khoang.
Trần Phàm do dự có nên gọi điện cho Tô Nhược Sơ hay không.
Ai ngờ, điện thoại lúc này lại có cuộc gọi đến.
Lấy ra xem, Trần Phàm có chút ngạc nhiên.
Lại là Ôn Uyển gọi đến.
Đã mấy hôm không liên lạc rồi.
"Alo?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút k·í·c·h động của Ôn Uyển.
"Cuối cùng cậu cũng nghe máy. Tớ đã gọi cho cậu nhiều lần rồi."
Trần Phàm có chút x·ấ·u hổ, "Vừa rồi điện thoại để chế độ im lặng, không để ý, xin lỗi."
"Sao tự dưng lại gọi cho tớ? Đúng rồi, cậu quay phim thế nào rồi?"
Ôn Uyển: "Đã quay xong lâu rồi. Tớ gọi điện thoại là để nói cho cậu biết, 'Anh Hùng' sẽ công chiếu vào ngày 1 tháng 5."
"Nhanh vậy sao?"
Trần Phàm có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại, từ mùa đông năm ngoái đến giờ đã là cuối tháng tư, cũng đã gần nửa năm. Kỳ thật thời gian cũng không tính là ngắn.
"Chúc mừng cậu, đóng phim cảm giác thế nào?"
Đầu dây bên kia, Ôn Uyển có giọng điệu có chút hưng phấn.
"Rất vất vả, nhưng cũng rất thú vị."
"Trước đây tớ có thành kiến với giới giải trí, nhưng khi tham gia vào một đoàn làm phim lớn như vậy, tớ mới p·h·át hiện mọi người thật sự rất chuyên nghiệp."
"Đạo diễn Trương rất quan tâm đến tớ, thông qua lần quay phim này, tớ thật sự học được rất nhiều."
Trần Phàm nở nụ cười nhạt.
Kỳ thật chỉ từ giọng nói của đối phương, cậu ấy có thể nghe ra Ôn Uyển rất vui vẻ.
Hơn nữa, cảm xúc rõ ràng tốt hơn nhiều so với trước, thậm chí cả tính cách cũng cởi mở hơn.
Xem ra lần quay phim này đã thực sự giúp cô ấy thu hoạch không nhỏ.
Sau vài câu hàn huyên đơn giản, Ôn Uyển mới ngập ngừng, do dự lên tiếng.
"Thật ra...... Tớ gọi điện là muốn hỏi cậu có thời gian không. Kịch bản bộ phim này là do cậu viết, tớ nghĩ cậu sẽ rất muốn xem hiệu ứng của phim."
"Đoàn làm phim cho tớ mấy vé xem phim, nhưng tớ ở Vân Hải không có người thân, giữ lại cũng lãng phí."
"Cậu về rồi sao?"
Trần Phàm có chút vui mừng.
"Ừm, chỉ là về c·ô·ng ty để nghỉ ngơi một chút, tháng trước c·ô·ng ty đã chuyển hợp đồng của tớ từ hợp đồng biên kịch sang hợp đồng diễn viên."
Ôn Uyển nhẹ giọng giải thích: "Tớ lần này về chỉ ở được vài ngày, sau đó sẽ phải quay lại đoàn làm phim, có thể sẽ cùng đoàn làm phim đi lưu diễn khắp cả nước để tuyên truyền phim, sau đó có lẽ sẽ rất bận."
Trần Phàm cười ha ha nói: "Đây là chuyện tốt. Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng sắp thành ngôi sao rồi."
Ôn Uyển có chút x·ấ·u hổ: "Phim còn chưa công chiếu, còn chưa biết phản ứng của khán giả thế nào, hơn nữa tớ chỉ là một nhân vật nhỏ, không phải nữ chính."
Trần Phàm cười: "Tin tớ đi, chỉ cần phim vừa công chiếu, cậu nhất định sẽ nổi tiếng."
Ôn Uyển chần chờ một chút, hỏi lại: "Vậy cậu...... Có thời gian không? Chúng ta có thể gặp mặt, tớ sẽ đưa vé xem phim cho cậu."
Trần Phàm lắc đầu: "Ai, không được rồi, tớ không ra ngoài được, trường học phong tỏa rồi."
"A! Tớ quên mất chuyện này."
Ôn Uyển đột nhiên nhận ra, "Vậy...... Còn cách nào khác không?"
Trần Phàm: "Bây giờ liên quan đến lúc nào giải tỏa phong tỏa, vẫn chưa có thông tin."
"Nếu không thì thôi vậy. Vé xem phim cậu có thể giữ lại, đến lúc đó lén đi xem phim, bộ phim đầu tiên của cậu."
"Phải biết sau này cậu thành ngôi sao lớn, muốn như người bình thường vào rạp chiếu phim sẽ không còn dễ dàng như vậy."
"Còn tớ, đợi trường học mở cửa, tớ sẽ tự mua vé đi xem."
"Dù sao, một tấm vé xem phim tớ vẫn mua được."
"Vậy...... Được rồi."
Lại hàn huyên thêm vài câu, rồi cúp điện thoại.
Tô Nhược Sơ cúp máy, cúi đầu nhìn mấy tấm vé xem phim để tr·ê·n bàn, trong ánh mắt có chút tiếc nuối.
Kỳ thật, đưa vé xem phim chỉ là một cái cớ.
Mục đích thực sự của cô ấy là muốn gặp Trần Phàm, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Chỉ tiếc, chỉ sợ không có cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận