Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 942: Cô em vợ đi cửa sau

**Chương 942: Cô em vợ đi cửa sau**
Sau khi bị thương lần trước, Cao Tiểu Hi luôn mâu thuẫn về chuyện yêu đương.
Trước đó còn thề thốt mỗi ngày đều nói với Tô Nhược Sơ rằng cả đời này sẽ không tin tưởng đàn ông nữa.
Không ngờ mới bao lâu, cô nhóc này lại yêu đương.
Nhìn hai người dây dưa không dứt, Trần Phàm muốn đi vòng, nhưng hai người lại chắn ngay tại cửa tiểu khu.
Trần Phàm hết cách, đành phải bấm còi một cái.
Cao Tiểu Hi vội vàng kéo nam sinh kia sang một bên lùi lại một bước.
Ánh mắt quét qua trên xe, Trần Phàm biết không tránh được, dứt khoát chầm chậm hạ cửa sổ xe xuống.
"Tiểu Hi!"
"Tỷ phu!"
Cao Tiểu Hi giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, vội vàng nhích người sang một bên, giữ một khoảng cách với đối phương.
"Tỷ... Tỷ phu, anh về rồi à?"
Cao Tiểu Hi rất khẩn trương, có chút không dám đối mặt với Trần Phàm.
Giống như một đứa trẻ làm sai bị phụ huynh bắt gặp.
Trần Phàm cảm thấy buồn cười, "Sao em lại ở đây?"
"Là... Là em gọi điện thoại cho chị họ, nói... nói muốn đến ăn cơm cùng nhau."
"À."
Thấy Trần Phàm nhìn nam sinh bên cạnh với ánh mắt đầy ẩn ý, Cao Tiểu Hi vội vàng giải thích.
"Đây... Đây là bạn học của em, cũng học âm nhạc."
Nam sinh kia để một đầu tóc undercut, dáng dấp trắng trẻo, nhìn qua rất hoạt bát, sáng sủa.
"Chào chú ạ."
Một câu "chú" khiến Trần Phàm dở khóc dở cười.
Cao Tiểu Hi lén đá đối phương một cái.
Nam sinh vội vàng lúng túng đổi giọng: "Chào anh rể."
"Cái kia... Anh không phải trường học còn có việc sao? Anh đi trước đi."
Cao Tiểu Hi nhắc nhở một câu, sau đó bắt đầu đẩy đối phương rời đi.
"A, a... Em đi đây."
Nam sinh kia vội vàng đẩy xe đạp quay đầu.
"Tạm biệt anh rể."
Trần Phàm mở cửa xe, "Lên đây đi. Cùng nhau vào."
Cao Tiểu Hi lúc này mới có chút ngượng ngùng mở cửa xe ngồi lên.
Xe tiến vào tiểu khu, Cao Tiểu Hi chần chừ một chút, không đợi Trần Phàm hỏi, bản thân đã không nhịn được trước.
"Cái kia... Tỷ phu, em và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Trần Phàm cười, "Anh còn chưa nói gì mà, sao em đã tự khai rồi?"
"Có phải có tật giật mình không?"
"Nào có."
Cao Tiểu Hi đỏ mặt giải thích: "Em sợ anh hiểu lầm, sau đó lại nói cho chị họ em biết."
Trần Phàm nhìn qua: "Thật không phải bạn trai bạn gái à?"
Nhìn biểu cảm đầy ẩn ý trêu ghẹo của Trần Phàm, Cao Tiểu Hi lập tức ỉu xìu nói lầm bầm.
"Thôi được rồi. Em thừa nhận, anh ấy gần đây vẫn luôn theo đuổi em. Nhưng mà em còn chưa đồng ý."
"Vậy em có cảm giác gì với người ta?"
"Em... Em cũng không nói rõ được." Cao Tiểu Hi lẩm bẩm hai câu, sau đó thấp giọng nói: "Không ghét, có một chút hảo cảm."
Hiểu rồi.
Cô nàng này còn đang ở giai đoạn thận trọng, tạm thời còn chưa đồng ý kết giao.
"Tỷ phu, anh có thể đừng nói chuyện này cho chị họ em biết trước được không?"
"Tại sao? Bây giờ em đã lớn rồi, yêu đương rất bình thường mà?"
Cao Tiểu Hi nhỏ giọng nói: "Em chỉ là không muốn chị ấy quản em, chị ấy mỗi lần đều đặc biệt lải nhải, luôn coi em như trẻ con, dường như luôn sợ em bị người ta lừa gạt..."
Trần Phàm cười nói: "Chị họ em là quan tâm em thôi."
Cao Tiểu Hi lầm bầm: "Anh và chị ấy đương nhiên là cùng một giuộc."
Trần Phàm: "Yên tâm. Lần này anh có thể tạm thời giữ bí mật cho em."
"Thật ạ? Cảm ơn tỷ phu!"
Trong nhà.
Tô Nhược Sơ đã làm xong bữa tối, đang chuẩn bị gọi điện thoại, kết quả nhìn thấy Trần Phàm và Cao Tiểu Hi cùng nhau trở về.
"Dưới lầu vừa vặn gặp."
Tô Nhược Sơ liếc nhìn Cao Tiểu Hi: "Mau rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm."
Lúc ăn cơm, Trần Phàm hỏi Cao Tiểu Hổ sao không tới, Cao Tiểu Hi giải thích, Tiểu Hổ gần đây học viện có cuộc thi, cậu ấy đi theo đến nơi khác.
Trần Phàm nhìn sang Tô Nhược Sơ bên cạnh: "Vợ tay nghề lại tiến bộ rồi, nấu ăn ngày càng ngon."
"Cứ đà này, sau khi kết hôn anh sẽ bị em vỗ béo mất thôi."
Tô Nhược Sơ nhận bát của Trần Phàm, giúp anh xới thêm một bát cơm nữa.
"Thích thì anh ăn nhiều một chút."
"Ai ui, em chịu không nổi mất."
Cao Tiểu Hi khoa trương hô: "Em còn ở đây mà, hai người coi em như không khí rồi à?"
"Tỷ phu, biết anh yêu chị họ rồi, không thể khiêm tốn một chút sao?"
Trần Phàm nghiêm túc nói: "Yêu vợ là chuyện cả đời, sao có thể thu liễm được."
"Anh làm còn chưa đủ, vẫn phải tiếp tục cố gắng."
Cao Tiểu Hi trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng lắc đầu nói: "Em cảm thấy no căng bụng vì thức ăn cho chó rồi."
"Chị họ, anh rể mỗi ngày nói chuyện với chị như vậy chị không thấy phiền à?"
Tô Nhược Sơ không nói gì, mà là cười mỉm nhìn Trần Phàm, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Xong rồi. Chị họ cũng hết thuốc chữa rồi.
Trần Phàm lúc này chen vào nói: "Tiểu Hi, anh nhớ em năm nay hẳn là học năm thứ tư đại học rồi nhỉ?"
"Vâng. Đại học năm 4 vừa khai giảng, sang năm vào thời điểm này về cơ bản là tốt nghiệp rồi." Cao Tiểu Hi vừa ăn cơm vừa nói.
"Thời gian trôi qua thật nhanh."
Trần Phàm nhịn không được cảm thán một câu.
Lúc trước hắn lần đầu tiên nhìn thấy Cao Tiểu Hi, dường như còn ở hôm qua.
"Sau khi tốt nghiệp có dự định gì chưa? Tương lai muốn làm gì?"
Cao Tiểu Hi lắc đầu, "Em còn chưa nghĩ ra."
"Luôn cảm giác... còn chưa lớn lên, em cũng không biết tương lai có thể làm cái gì."
Trần Phàm hỏi: "Chuyên ngành của em bây giờ có thể làm công việc gì?"
Cao Tiểu Hi liền giới thiệu: "Thi biên chế giáo viên làm giáo viên âm nhạc, đăng ký vào đoàn ca múa, nhà hát, thi công chức, các đoàn đội văn nghệ, hoặc là làm việc ở các công ty truyền thông văn hóa."
"Vậy em muốn làm gì hơn?"
Cao Tiểu Hi lắc đầu: "Cha mẹ em muốn em sau khi tốt nghiệp thi công chức hoặc là biên chế giáo viên, công việc ổn định. Bản thân em vẫn là muốn làm trong ngành giải trí hoặc là công ty thu âm."
Trần Phàm cười.
Hắn hiểu cô nhóc này chắc vẫn là muốn tốt nghiệp xong tự mình xông pha, dù sao cô gái nào mà không muốn ra đĩa nhạc, tự mình làm minh tinh chứ.
Bất quá Cao Tiểu Hi tiếp đó nói thêm: "Nhưng mà em còn một năm nữa mới tốt nghiệp, hiện tại không vội cân nhắc. Em phải tận hưởng thật tốt năm cuối đại học này."
Trần Phàm gật đầu: "Thật sự nên trân trọng, đợi tốt nghiệp rồi bước vào xã hội, sẽ không còn những mối quan hệ đơn thuần như thời đại học nữa."
Ăn cơm tối xong, Cao Tiểu Hi cùng Tô Nhược Sơ rửa bát, sau đó ba người ngồi ở phòng khách trên ghế sofa vừa xem tivi vừa nói chuyện phiếm.
Cao Tiểu Hi do dự một hồi lâu, cuối cùng mới lấy dũng khí hỏi.
"Tỷ phu, em có thể hỏi anh một chuyện được không?"
"Hả?"
"Chính là... Phi Phàm truyền thông của anh còn tuyển người không?"
Trần Phàm có chút bất ngờ: "Em muốn vào Phi Phàm truyền thông à?"
Tô Nhược Sơ lập tức nói: "Tiểu Hi, công ty Trần Phàm có quy chế không cho phép tồn tại bất kỳ quan hệ nào dựa dẫm. Nhất là người thân vào công ty."
Cao Tiểu Hi xua tay lia lịa.
"Không phải em, không phải em."
"Là một sư huynh của em, anh ấy năm nay tốt nghiệp, vẫn luôn không tìm được công việc phù hợp."
"Nghe nói Phi Phàm truyền thông có Công ty Âm nhạc Tân Thế Kỷ đang tuyển nhạc công, em... Anh ấy muốn thử một chút."
"Sư huynh?"
Trần Phàm nhướng mày: "Không phải là..."
Cao Tiểu Hi lập tức khẩn trương gật đầu.
"Là anh ấy."
Tô Nhược Sơ có chút không hiểu.
"Hai người đang đánh đố cái gì vậy, sao em nghe không hiểu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận