Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 505: Muốn hỏi một chút ngươi có dám hay không

**Chương 505: Muốn hỏi một chút ngươi có dám không**
Tô Nhược Sơ đứng trong đám người, ngấn lệ nhìn mấy chữ trên màn ảnh.
1453.
Nguyên lai, hắn vẫn luôn nhớ kỹ.
Có một số việc, thậm chí nàng còn không nhớ rõ.
Thế nhưng Trần Phàm lại nhớ hết tất cả, còn nhớ rõ ràng đến vậy.
Nguyên lai, đây chính là lý do hôm nay ngươi cố ý biến mất sao?
Nguyên lai ngươi là muốn chuẩn bị cho ta bất ngờ này sao?
Dần dần, những người xung quanh bắt đầu chú ý đến sự hiện diện của Tô Nhược Sơ.
So sánh với người trong ảnh của video, liền nhận ra đây mới là nhân vật nữ chính hôm nay.
Rất nhanh, càng ngày càng có nhiều người biết được nhân vật nữ chính đã xuất hiện.
Thế nhưng, sư ca đâu?
Video đã chiếu xong rồi mà? Sao còn chưa bắt đầu biểu diễn?
Dựa theo kịch bản thông thường, chẳng phải lúc này nam sinh nên cầm bó hoa tươi, đi tới chuẩn bị cầu hôn hay sao?
Nhân vật nam chính đâu rồi?
Mọi người trong đám người nháo nhác tìm kiếm, muốn tìm cho ra nhân vật nam chính đang ở nơi nào?
Tô Nhược Sơ cũng đồng dạng tò mò.
Trần Phàm đâu?
Vì sao đến giờ ngươi còn chưa xuất hiện?
Đông!
Đang lúc hiện trường bắt đầu xuất hiện xao động, một tiếng trống rõ ràng đột nhiên vang vọng, truyền vào tai của mỗi người.
“Chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi là âm thanh gì từ đâu phát ra?”
Đang lúc mọi người nghi hoặc, tiếng trống bắt đầu vang lên liên tục, càng ngày càng rõ ràng.
Rất nhanh, âm thanh guitar điện hòa vào trong đó.
Lần này, mọi người đã nghe rõ.
Âm thanh phát ra từ trên đài hội nghị.
Phía trên tuy rằng tối đen như mực, nhưng động tĩnh tuyệt đối là từ đó phát ra.
Khi tất cả ánh mắt mọi người lần nữa đổ dồn về phía đài chủ tịch.
Tấm màn chiếu to lớn treo ở trên đài lặng lẽ hạ xuống.
Để lộ ra dàn nhạc giấu sau màn vải.
“Hoa......”
Hiện trường vang lên một tràng cảm thán.
Chẳng ai ngờ được, phía sau này lại còn ẩn giấu một dàn nhạc.
Bành...... Bành!
Nương theo vài tiếng trầm đục, từng đạo ánh đèn sân khấu chiếu rọi lên đài hội nghị.
Trong nháy mắt, toàn bộ đài chủ tịch được chiếu sáng, đến lúc này, tất cả mọi người mới thấy rõ tình huống trên đài.
Dàn nhạc này gồm năm người.
Phía sau là tay trống và keyboard, phía trước là hai tay bass, ở giữa là hát chính kiêm guitar.
Trần Phàm đứng ở giữa, hai người bên cạnh là Lý Trường Quân và Uông Húc.
Vì tiết mục tối nay, hắn trực tiếp gọi dàn nhạc phòng làm việc của hai người đến.
Không biết có phải là do tâm linh cảm ứng, ánh mắt Trần Phàm hướng về phía đám người dưới đài, vậy mà liếc mắt liền thấy được Tô Nhược Sơ đang đứng giữa đám đông.
Nàng đứng lặng yên ở đó, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ.
Tô Nhược Sơ rõ ràng cũng nhận thấy Trần Phàm đã phát hiện ra mình.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trần Phàm mỉm cười.
Tô Nhược Sơ.
Đêm nay, ta muốn cho thanh xuân của nàng lưu lại một kỷ niệm khó quên.
Theo tiếng guitar của Trần Phàm, dàn nhạc chính thức bắt đầu.
Khúc nhạc dạo vừa vang lên.
Đám người dưới đài liền xôn xao.
“Khúc dạo đầu này…”
“Bài hát này hình như là «Vì Yêu Mà Cuồng».”
Quả nhiên, một giây sau, Trần Phàm hướng micro, cất tiếng hát.
“Ta từ mùa xuân đi tới.”
“Ngươi ở mùa thu nói chia tay.”
“Nói xong không làm ngươi ưu thương.”
“Nhưng tâm tình làm sao lại bình yên vô sự...”
Theo tiếng hát của Trần Phàm vang lên, trong đám người bỗng chốc như nổ tung.
Thật dễ nghe.
Giọng hát này nghe qua đã biết là người có luyện tập.
“Là «Vì Yêu Mà Cuồng»! Vậy mà thật sự là bài hát này.”
“A a...... Ta thích bài hát này nhất.”
Bài hát này của Trà Sữa thực sự quá nổi tiếng.
Gần như là Trần Phàm vừa cất giọng, lập tức tạo ra sự cộng hưởng.
Đám người dưới đài thậm chí vang lên một tràng hoan hô.
Trần Phàm không hề dao động, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng.
Cuối cùng cũng đến đoạn cao trào.
“Trong tim ta giấu hình bóng ngươi.”
“Muốn hỏi một chút ngươi có bằng lòng.”
“Cùng ta đi đến chân trời góc biển.”
"Muốn...... Hỏi một chút ngươi có dám hay không."
“Yêu ta như ngươi đã từng nói.”
“Muốn hỏi một chút ngươi có dám hay không.”
“Vì yêu mà cuồng như ta.”
Hát đến đây, dưới đài bắt đầu trở nên náo động.
Có một số bạn học lộ vẻ mặt cổ quái, dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
“Giọng hát này...... Quen thuộc quá?”
“Thế nào?”
“Chẳng lẽ các ngươi không thấy giọng nói này rất quen sao?”
“Hình như đã nghe ở đâu đó rồi?”
“Ta cũng cảm thấy giống như là giọng nói của một ca sĩ nào đó, chỉ là nhất thời không nhớ ra được......”
Lúc này, trong đám người có một nữ sinh đột nhiên kích động chỉ tay lên đài, hét lớn vào Trần Phàm:
“Phàm Phu Tục Tử!”
“Hắn là Phàm Phu Tục Tử!”
Đúng vậy.
Đây là giọng hát của ca sĩ thần bí trên mạng có biệt danh là Phàm Phu Tục Tử.
Trong lúc nhất thời, hiện trường càng náo nhiệt.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều biết, người đang hát trên đài chính là ca sĩ thần bí Phàm Phu Tục Tử.
Phàm Phu Tục Tử là ai?
Hai năm trước đột nhiên xuất hiện trên internet, cho ra đời những ca khúc «Tưởng Nhĩ Lạp», «Bôn Bào», «Si Tâm Tuyệt Đối», «Tình Phi Đắc Dĩ», «Thanh Bạch Chi Niên», «Tiểu Hạnh Vận».
Bài nào bài nấy đều trở thành hit lớn, bất kể là ca khúc nào cũng chiếm giữ các bảng xếp hạng trong một thời gian dài.
Trong cộng đồng những người trẻ tuổi, đặc biệt là giới học sinh sinh viên, có một lượng fan hâm mộ cực kỳ lớn.
Chỉ tiếc Phàm Phu Tục Tử này thật sự là quá thần bí.
Hắn không lộ diện, không phát hành album, thậm chí không nhận quảng cáo, không tổ chức concert.
Hoàn toàn là một kiểu người khác lạ.
Trên mạng có người phân tích, Phàm Phu Tục Tử có thể không phải là một người, mà có thể là một nhóm.
Bằng không, dựa vào một người, không thể viết ra nhiều bản hit đến như vậy.
Vậy mà bây giờ, không một chút báo trước.
Phàm Phu Tục Tử đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn vậy mà lại trẻ tuổi đến thế.
Điều quan trọng nhất.
Phàm Phu Tục Tử còn là một sinh viên.
Thậm chí còn là sư ca của Đại học Vân Hải.
“A...... Phàm Phu Tục Tử!”
“Hắn là Phàm Phu Tục Tử!”
Trong đám người có nữ sinh hưng phấn hét lên.
Trong lúc nhất thời, vốn là những người đến xem náo nhiệt, nay lại càng trở nên phấn khích.
“Cái gì tục tử?”
Ngô Địch mờ mịt, tò mò nhìn đám người điên cuồng xung quanh.
“Bọn họ đang nói gì vậy?”
Tôn Hạo gãi gãi đầu: “Hình như là nói Lão Trần là ca sĩ gì đó trên mạng Phàm Phu Tục Tử.”
“Sao có thể!”
Ngô Địch trợn mắt, theo bản năng định phản bác.
Kết quả, vừa mở miệng, đột nhiên lại nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện.
“Chết tiệt!”
Ngô Địch chửi thề, mặt đầy vẻ cười khổ nhìn Trần Phàm trên sân khấu.
“Gia hỏa này...... Lừa chúng ta thảm thật!”
Ở phía các nữ sinh, mấy cô gái cùng phòng ký túc xá của Tô Nhược Sơ từ lâu đã mất lý trí, như là những fan cuồng theo đuổi thần tượng, bắt đầu hò hét lên.
Chỉ có Tô Nhược Sơ đứng lặng yên tại chỗ, ngắm nhìn Trần Phàm hát trên sân khấu.
Giờ phút này, trong mắt nàng chỉ có hắn.
Bởi vì nàng biết, bài hát này là Trần Phàm hát vì nàng.
Trần Phàm trên sân khấu thu hết biểu hiện của mọi người vào trong mắt.
Quả nhiên.
Vẫn là bị lộ rồi.
Ngược lại Trần Phàm không hề bối rối.
Kỳ thật, khi quyết định tổ chức buổi tối này, hắn đã đoán được, chỉ cần mình vừa cất giọng, rất có thể sẽ lộ thân phận Phàm Phu Tục Tử.
Tuy nhiên, hắn đã không còn quan tâm nữa.
Hắn chính là muốn đêm nay, cho Tô Nhược Sơ tạo ra một sự kiện trọng đại, một bất ngờ mà cả đời nàng không thể quên được.
Chỉ cần Nhược Sơ vui vẻ.
Mặc kệ bí mật!
Mặc kệ Phàm Phu Tục Tử!
Nếu đã bị lộ.
Trần Phàm cũng không còn ngụy trang.
Ngược lại càng thả lỏng bản thân.
Ca khúc tiến vào đoạn hai, tiết tấu rõ ràng tăng nhanh.
Trần Phàm buông thả, ngược lại vượt xa trình độ thường ngày, kỹ thuật ca hát lại một lần nữa thăng cấp.
Uông Húc và Lý Trường Quân phụ trách phần đệm nhạc ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Trần Phàm.
Tiểu tử này, uống nhầm thuốc sao?
Bật hết hỏa lực vậy!
Hôm qua lúc tập luyện cũng đâu có biểu diễn xuất sắc vượt trội như thế này.
Xem ra, quả nhiên, tình yêu vẫn là thứ khiến đàn ông dễ dàng thăng hoa.
Trần Phàm đã hoàn toàn nhập tâm, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Sơ dưới khán đài.
Trong mắt hắn chỉ có nàng.
Truyền tải bằng cả con tim giọng hát, bày tỏ tình cảm của mình.
"Muốn...... Hỏi một chút ngươi có dám hay không."
“Yêu ta như ngươi đã từng nói.”
“Muốn hỏi một chút ngươi có dám hay không.”
“Vì yêu mà cuồng như ta......”
Trần Phàm dùng tất cả cảm xúc từ trong tâm hồn để cất lên tiếng lòng.
Kiếp trước, Tô Nhược Sơ lựa chọn một Trần Phàm nghèo khó, nguyện ý sống cuộc đời bình thường, tương kính như tân.
Chỉ tiếc, tình yêu của hai người đã không thể đi đến cuối con đường.
Đời này, Trần Phàm đánh cược tất cả, muốn để Tô Nhược Sơ bù đắp lại những tiếc nuối.
Hắn cố gắng, hắn liều mạng, hắn kiếm tiền.
Chỉ vì để Tô Nhược Sơ trở thành người phụ nữ vui vẻ, khoái hoạt và hạnh phúc nhất thế giới.
Trải qua hai kiếp, Trần Phàm sớm đã coi nhẹ tất cả.
Tài phú, vinh dự, nữ nhân...... Tất cả đối với hắn đều như phù vân thoáng qua.
Đời này của hắn.
Chỉ vì yêu mà cuồng nhiệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận