Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 116: Nơi này, ta mua

**Chương 116: Nơi này, ta mua**
Không để ý tới ánh mắt u oán của Mã Tiểu Soái.
Trần Phàm một mình đi dạo quanh sân chơi, bắt đầu nhìn ngắm bốn phía.
Hai ngày trước, khi đến đây cùng Phương Linh, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, lướt qua một vòng, vẫn chưa có dịp quan sát kỹ càng sân chơi này.
Lần này, Trần Phàm quan sát một cách tỉ mỉ, cẩn thận, gần như là đã đi khắp mọi ngóc ngách của sân chơi.
Kết quả vượt ngoài dự liệu.
Nơi này còn rộng lớn hơn so với Trần Phàm tưởng tượng.
Ngoài những cơ sở hạ tầng, công trình thông thường của một công viên trò chơi, nơi này còn bao gồm một sân bóng đá, một nông trại trải nghiệm, bốn nhà kho và hai tòa nhà lầu cao hai tầng để giảng dạy.
Những tòa nhà dạy học đó đã sớm bị bỏ hoang, Trần Phàm chỉ có thể nhìn vào những dòng giới thiệu văn tự hỗn tạp trên tường mới hiểu rõ được lai lịch của chúng.
Thì ra, nơi này khi xưa vốn được xem là địa điểm có tính chất như cung thiếu nhi của địa phương.
Về sau mới được chuyển nhượng lại cho bố mẹ của ông chủ hiện tại, và họ đã mở ra sân chơi này.
Những tòa nhà dạy học kia, khi xưa vốn dùng để tổ chức các lớp học bồi dưỡng năng khiếu, sở thích.
Có thể hình dung, nơi này vào thời điểm đó đã từng phồn hoa, náo nhiệt đến nhường nào.
Đáng tiếc, cảnh vật vẫn còn đó, nhưng người đã không còn, một địa điểm tốt như vậy, cuối cùng lại trở nên xơ xác, tiêu điều.
Mã Tiểu Soái đứng ở một bên, im lặng nhìn Trần Phàm khi thì xem chỗ này, lúc lại xem chỗ khác trong sân chơi.
Thỉnh thoảng còn cúi đầu, hí hoáy tô vẽ gì đó trên cuốn vở, cũng không rõ hắn đang bày trò quỷ gì.
Cuối cùng, khi thấy Trần Phàm đã đi dạo xong, đang tiến về phía mình, Mã Tiểu Soái không nhịn được nữa, lên tiếng.
“Ngươi nói thẳng ra đi, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, nếu không nói, ta tự lái xe về đây.”
Trần Phàm cười cười, đưa tay lấy ra hộp thuốc lá Lợi Quần từ trong túi áo.
“Đừng có nóng vội, lại đây, châm một điếu đã.”
Mã Tiểu Soái có chút bất ngờ.
“Ngươi học hút thuốc từ khi nào vậy?”
Trần Phàm mỉm cười, “Lâu rồi không có hút.”
Mượn bật lửa của Mã Tiểu Soái, cả hai ngậm điếu thuốc, tìm một bậc thang rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Nói đi, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
Mã Tiểu Soái hiển nhiên vẫn rất tò mò về mục đích của Trần Phàm.
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, nơi đặt những công trình trò chơi, thuận miệng hỏi.
“Ngươi thấy chỗ này như thế nào?”
“Rách nát, đổ nát không chịu nổi, tràn ngập khí tức mục nát, một khách nhân cũng không có, rõ ràng nơi này cũng nên bị đào thải rồi.”
“Lúc nãy, khi ta bước vào, còn nhìn thấy thông báo chuyển nhượng được dán ngay ở cửa ra vào.”
“Ông chủ này thế mà có thể kiên trì đến bây giờ mới chuẩn bị chuyển nhượng, không thể không nói, đúng là một nhân tài.”
Trần Phàm ngậm điếu thuốc, cười hỏi.
“Ngươi thấy sao, nếu ta tiếp quản lại toàn bộ chỗ này?”
“Khụ khụ...... Cái gì?”
Mã Tiểu Soái bị sặc.
Ho khan một hồi lâu, mặt đỏ bừng, mới quay đầu nhìn qua.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi muốn tiếp nhận sân chơi này ư?”
Trần Phàm vừa gật đầu, vừa lắc đầu.
“Không chỉ có sân chơi, ta dự định mua lại toàn bộ khu đất mà sân chơi này đang chiếm dụng.”
Mã Tiểu Soái dở khóc dở cười.
“Đại ca, đầu óc của ngươi có phải là bị sốt đến hồ đồ rồi không?”
“Ngươi có biết đây là đâu không?”
“Đây là Tây Thành Khu, khu vực lạc hậu nhất của toàn bộ thành phố biển mây, ngay cả người dân địa phương của Tây Thành cũng đang rục rịch chuyển đi nơi khác.”
“Ta chưa từng nghe nói, nhà nào mới mở doanh nghiệp lại chuyển đến Tây Thành.”
“Còn nữa, thôi thì không đề cập đến Tây Thành đi, ngươi hãy nhìn xem sân chơi này đã xuống cấp, hư hỏng đến mức nào rồi.”
“Ngươi mua lại để làm gì? Để thu gom rác sao?”
“Trò đùa của ngươi không có gì vui cả......”
Lải nhải một thôi một hồi, Mã Tiểu Soái thấy Trần Phàm vẫn giữ im lặng, đột nhiên có chút sốt ruột, hỏi.
“Ngươi...... Ngươi chắc không định làm thật đấy chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi. Ngươi nghĩ rằng ta đang đùa với ngươi chắc.”
Mã Tiểu Soái lập tức thu lại vẻ tươi cười, mặt nghiêm túc.
“Lão Trần, nghe ta nói một câu, đừng làm loạn.”
“Ta biết, ngươi mở hai tiệm cà phê internet, kiếm được rất nhiều tiền.”
“Nhưng là có tiền thì cũng không thể phung phí như thế chứ, nếu ngươi muốn kiếm tiền, hoàn toàn có thể tiếp tục mở thêm chuỗi các tiệm cà phê internet khác.”
“Hiện tại, ngươi đã có được số vốn tích lũy ban đầu, đã có kinh nghiệm mở tiệm, chỉ cần có đủ tiền, ngươi hoàn toàn có thể mở thêm ba cửa hàng, bốn cửa hàng......”
Trần Phàm lắc đầu.
“Ngươi không hiểu, mở quán net không phải là một ngành nghề có thể làm lâu dài, dù cho có mở mười hay hai mươi tiệm đi chăng nữa, nhiều nhất thì cũng chỉ kiếm được vài triệu, hoặc là vài chục triệu, vĩnh viễn sẽ không thể kiếm được món tiền lớn......”
Mã Tiểu Soái có chút há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Trần Phàm.
“Lão Trần, những lời này, không giống như là do ngươi nói ra.”
“Ngươi đã phô trương đến thế rồi sao, hiện tại ngay cả vài chục triệu cũng không lọt vào mắt của ngươi sao?”
Trần Phàm cười cười, “Ở đây chỉ có hai chúng ta, ta tạm thời nói chuyện, ngươi cứ tạm thời nghe đã.”
Mã Tiểu Soái hỏi: “Vậy thì ngươi nói thật với ta đi, tại sao lại muốn mua chỗ này.”
“Ta tuy không hiểu về thương nghiệp, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra được, nơi này không có bất kỳ giá trị thương mại nào cả.”
“Ngay cả khi, ngươi tiếp nhận sân chơi này, bỏ tiền ra mua mới các thiết bị, làm cho sân chơi trở nên rực rỡ, hoành tráng trở lại, nhưng xung quanh căn bản không có người qua lại, vậy ngươi mở cửa hàng, sẽ kiếm tiền của ai đây?”
“Ngươi định dùng bao nhiêu năm để kiếm lại số tiền đã bỏ ra đầu tư?”
Trần Phàm không thể nói với hắn, mình nhìn trúng chính là mảnh đất này.
Vì vậy, đành phải cười giải thích: “Ta đâu có nói là sẽ tiếp tục mở sân chơi.”
“Kỳ thật, tình hình cũng không có tệ hại như ngươi nói, tuy rằng sân chơi không còn hoạt động tốt, nhưng nếu như có thể thay đổi hướng đi, cách suy nghĩ khác, nói không chừng lại có thể thành công.”
Mã Tiểu Soái tiếp tục truy hỏi: “Vậy ngươi nói xem, ngươi dự định làm gì?”
Trần Phàm lắc đầu.
“Tạm thời thì chưa nghĩ ra.”
“Thôi bỏ đi, ta thấy ngươi cũng không có hy vọng gì đâu.”
“Đi thôi, quay về thôi.”
Mã Tiểu Soái đứng dậy, kéo Trần Phàm.
“Nghe ta, quay về, đừng có bốc đồng, tranh thủ thời gian quay lại trường học thôi.”
Phảng phất như sợ rằng Trần Phàm sẽ có hành động bốc đồng, nhất thời, Mã Tiểu Soái hận không thể trực tiếp kéo Trần Phàm rời khỏi nơi này.
Trần Phàm dở khóc dở cười: “Ngươi sợ cái gì, ta chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, người ta muốn bán nơi này với giá 4 triệu đó.”
“Ta có muốn mua, thì cũng phải có đủ tiền đã.”
“Bao nhiêu cơ?”
“Dựa vào!”
Nghe thấy những lời này, Mã Tiểu Soái không nhịn được văng tục.
“Ngươi nói sớm có phải tốt hơn không, hại ta lo lắng không công một hồi.”
“Bất quá, chủ nhân của nơi này thật là có tâm địa đen tối, một cái địa phương rách nát như thế này, mà cũng dám mở miệng đòi 4 triệu.”
Mã Tiểu Soái tuy biết Trần Phàm mở hai tiệm quán net, nhưng cũng không cho rằng Trần Phàm có thể tích lũy được đến 4 triệu.
Cho nên, sau khi nghe Trần Phàm nói nơi này được rao bán với giá 4 triệu, lập tức yên tâm.
“Lão Trần, muốn ta nói, nếu ngươi thực sự muốn khởi nghiệp, có thể quay lại khu vực thị trấn đại học bên kia, không được nữa thì có thể đến trung tâm thành phố thuê cửa hàng, có được lượng khách ổn định, thì việc kinh doanh mới có thể phát triển thuận lợi thôi.”
Trần Phàm cười cười, không có tiếp tục tranh cãi với hắn trong vấn đề này.
Sau khi trở về trường, Trần Phàm lại tiến hành sửa đổi nhiều lần phương án trước đó.
Trong kế hoạch của mình, hắn đã vạch ra bốn, năm hạng mục kinh doanh có thể thực hiện, sau khi tiếp quản sân chơi.
Tuy nhiên, sau khi đã cẩn thận suy xét, Trần Phàm luôn cảm thấy những hạng mục này không quá phù hợp.
Hơn nữa, có một số hạng mục, số tiền vốn cần bỏ ra để sửa sang, nâng cấp là quá lớn, có chút lợi bất cập hại.
Hai ngày sau, Trần Phàm lại một mình đến sân chơi.
Lần này, hắn đã gặp được vợ chồng chủ sân chơi.
“A? Ngươi không phải là cái cậu thanh niên, lần trước đi cùng Phương Linh đến đây hay sao?”
Bà chủ nhận ra Trần Phàm, có chút ngạc nhiên.
“Ngươi đến đây để dò hỏi cái gì?”
Trần Phàm mỉm cười: “Ta muốn hỏi, nếu như nơi này, tính cả khu đất trống, được mua lại toàn bộ, thì giá bán là bao nhiêu?”
Bà chủ sững sờ, vô thức liếc nhìn người đàn ông của mình.
Kết quả, người đàn ông kia chỉ nằm ườn trên chiếc ghế sô pha cũ kỹ, hút thuốc, lười biếng không muốn đứng dậy.
Bà chủ không có cách nào khác, đành phải nói lầm bầm.
“Ngươi có ý gì? Mấy ngày trước không phải đã nói rõ với ngươi rồi sao?”
Trần Phàm cười cười.
“Ta chỉ là muốn hỏi thăm lại một chút, nếu như các ngươi đưa ra một cái giá thích hợp, thì nơi này, ta muốn mua.”
“Cái gì?”
Nghe thấy những lời này, bà chủ trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận