Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 867: Đại tiểu thư đến

**Chương 867: Đại tiểu thư đến**
"Nhất định phải bồi thường! Nếu không hôm nay các ngươi đừng hòng khai trương!"
Mắt thấy hai người hung hăng càn quấy, Mã Tiểu Soái không muốn để bọn họ ảnh hưởng đến việc làm ăn, thế là quyết định nén giận, nuốt cục tức này.
"Ngài xem như vầy có được không. Hai vị ngài tiêu phí tiếp theo hoàn toàn miễn phí, coi như là chúng ta bồi thường, về sau hoan nghênh ngài lại đến..."
Nghe Mã Tiểu Soái nói, nữ nhân ngồi bên cạnh khẽ chau mày.
Dường như đối với kết quả xử lý này rất không hài lòng.
"Chỉ vậy thôi? Thật coi chúng ta ăn không nổi một bữa cơm chắc?"
Ngay cả hai người này cũng không hài lòng, rõ ràng là muốn nhân cơ hội dọa nạt một phen.
Ngay tại thời điểm Mã Tiểu Soái khó xử, Trần Phàm từ phía sau đi tới.
"Tiệm cơm không phải có giám sát sao, bảo người ta kiểm tra giám sát, xem xem rốt cuộc là trách nhiệm của ai."
Trần Phàm nhìn hai gã nam đối diện.
"Nếu là trách nhiệm của tiệm cơm, để bọn hắn bồi thường cho các ngươi một vạn đồng tổn thất tinh thần. Nếu là trách nhiệm của các ngươi, các ngươi phải xin lỗi tiệm cơm, nhất là vị nhân viên phục vụ nữ vừa rồi."
"Đương nhiên, còn có vị nữ sĩ bị các ngươi liên lụy, cũng phải xin lỗi."
Nghe những lời này, hai gã nam rõ ràng sửng sốt một chút.
"Ngươi là ai a? Đến phiên ngươi lên tiếng sao?"
"Chõ mũi vào việc của người khác?"
Trần Phàm không để ý tới hai người này, mà là quay đầu nhìn về phía La Văn Kiệt bên cạnh.
"Báo cảnh sát đi. Để cảnh sát đến chủ trì công đạo."
Lần này, hai người rõ ràng luống cuống.
Liếc nhìn nhau, sau đó hai chân bắt đầu lui lại.
"Phi! Cái tiệm cơm nát gì thế này. Rõ ràng chính là điểm đen."
"Lão tử về sau sẽ không tiếp tục đến chỗ các ngươi tiêu phí."
Nói xong quay đầu bỏ đi.
La Văn Kiệt còn muốn đuổi theo, bị Trần Phàm đưa tay ngăn lại.
"Thôi đi. Khai trương ngày đầu tiên, không cần thiết làm lớn chuyện."
Nhìn thoáng qua Mã Tiểu Soái, Trần Phàm vỗ vỗ bả vai đối phương.
"Mở cửa làm ăn, hòa khí sinh tài không sai. Nhưng cũng không thể cứ mãi nhún nhường, nếu không sẽ chỉ làm có ít người được nước lấn tới."
"Về sau loại chuyện này nhất định sẽ còn có, cho nên ngươi phải chuẩn bị tâm lý."
Mã Tiểu Soái gật gật đầu.
Trần Phàm lại nhìn về phía vị nữ sĩ bên cạnh.
"Vị khách hàng này, phi thường xin lỗi vì đã khiến ngài có trải nghiệm không tốt, trước tiên dẫn ngài đi đổi một bộ quần áo có được không?"
"Bộ quần áo này của ngài, tiệm cơm chịu trách nhiệm giặt, nếu như ngài cảm thấy không thích hợp, chúng ta có thể chịu trách nhiệm bồi thường cho ngài mua một bộ mới."
Nữ nhân nhìn chằm chằm Trần Phàm, mặt không biểu tình.
"Ngươi là chủ quán cơm? Nói chuyện có tác dụng không?"
Trần Phàm cười cười: "Ta mặc dù không phải chủ quán cơm, nhưng nói chuyện vẫn giữ lời."
Mã Tiểu Soái ở một bên cũng đi theo gật đầu.
"Lời hắn nói xác thực có tác dụng."
Nữ nhân nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi cảm thấy ta thiếu tiền mua bộ quần áo này sao?"
"Bộ quần áo này của ta là hàng đặt riêng, trong nước chỉ sợ có tiền cũng không mua được?"
Trần Phàm trên mặt ý cười không đổi.
"Đây đúng là tiệm cơm phục vụ không chu toàn gây ra, nếu không như vầy, ngài nói giá cả, chúng ta bồi thường tổn thất của ngài."
Nữ nhân chậm rãi đứng dậy.
"Thôi vậy. Ta tự nhận không may."
Nói xong, không đợi hai người mở miệng, nữ nhân cầm túi xách nhỏ, giẫm giày cao gót đi ra phía ngoài cửa.
Thấy cảnh này, Mã Tiểu Soái mặt lộ vẻ xấu hổ.
"Vừa khai trương đã gặp phải loại chuyện này, haizzz..."
Trần Phàm an ủi: "Làm nghề phục vụ, ngươi phải có tâm thái tốt. Nhìn Kiệt ca người ta kìa, bên chỗ người ta mỗi ngày gặp phải khách hàng cực phẩm còn nhiều hơn chỗ ngươi."
La Văn Kiệt cười hắc hắc: "Ta và Tiểu Soái khác nhau, bên chỗ ta sẽ không khách khí như vậy, nếu là gặp phải hai khách hàng cực phẩm vừa rồi, đã sớm bảo người lôi bọn hắn ra ngoài cho tỉnh rượu."
Trần Phàm ôm bả vai Mã Tiểu Soái.
"Thôi vậy. Coi như là một chuyện nhỏ xen giữa, nhớ kỹ, quay đầu tối ưu hóa quy trình phục vụ một chút."
Mã Tiểu Soái gật gật đầu, coi như đem chuyện này ghi tạc trong lòng.
Mấy người lúc này mới cùng nhau lên lầu tiếp tục ăn cơm.
Ngoài cửa tiệm cơm, nữ nhân kia sau khi cất bước đi ra, trực tiếp xuyên qua đường cái đi về phía một chiếc xe hơi đối diện.
Một hán tử áo đen trên xe thấy thế vội vàng xuống xe, sau đó mở cửa xe phía sau ra, cung kính nhìn nữ tử này.
"Đại tiểu thư, sao nhanh như vậy đã ra rồi?"
Nữ nhân lắc đầu, không nói gì, trực tiếp ngồi vào trong xe.
Sau khi ngồi vào trong xe, nữ nhân lúc này mới tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp phía dưới kính râm.
Đại tiểu thư Bạch gia.
Bạch Nhược Tuyết.
Bạch gia cuối cùng vẫn tra được tư liệu của Trần Phàm.
Cho nên Bạch Nhược Tuyết liền lập tức chạy tới Vân Hải.
Nàng đã nói, nàng sẽ đích thân xem Trần Phàm là hạng người gì.
Cúi đầu nhìn thoáng qua vết bẩn trên váy, Bạch Nhược Tuyết chau mày.
Nàng có bệnh thích sạch sẽ nhẹ, cho nên những vết bẩn này làm tâm tình nàng có chút không tốt.
Trong đầu nhớ lại ấn tượng đầu tiên khi gặp Trần Phàm vừa rồi.
Không kiêu ngạo không tự ti, tự tin, dáng vẻ... Mặc dù không tính là đặc biệt đẹp trai, nhưng lại sạch sẽ, nhẹ nhàng, thuộc loại người có khí chất.
Bất quá Bạch Nhược Tuyết vẫn cảm thấy Trần Phàm không xứng với muội muội mình.
Tiện tay cầm lấy một phần hồ sơ từ bên cạnh, phía trên gần như ghi chép cặn kẽ tất cả tư liệu của Trần Phàm.
Đại học bắt đầu lập nghiệp, mỗi một lần ra tay, không hề có một lần bố cục thương nghiệp nào, vô cùng cặn kẽ.
Thậm chí ngay cả một số chuyện ở thời cấp ba của Trần Phàm cùng bối cảnh gia đình đều điều tra rõ ràng.
"Lần đầu tiên lập nghiệp lại làm quán net?"
Bạch Nhược Tuyết hơi nhướng mày, rõ ràng có chút không coi trọng.
Cách cục cũng chỉ có như thế.
Bất quá xem tài chính khởi nghiệp của Trần Phàm, lại là thông qua việc sau khi thi đại học sáng lập tên miền, sau đó bán đi để đổi lấy khoản tiền đầu tiên.
Thân phận bối cảnh của Trần Phàm vô cùng đơn giản, thậm chí đơn giản đến mức quá đáng.
Cha mẹ đều là người ở quê, tổ tiên ba đời chưa từng xuất hiện một người có tiền, đều là nông dân.
Từ nhỏ đến lớn đều sống ở cùng một nơi.
Không có bất kỳ điểm nào đáng chú ý.
"Thi đại học xong sáng lập tên miền, có được khoản tiền đầu tiên vậy mà lại chạy tới mở quán net, sau đó lại chạy tới mở một câu lạc bộ..."
Bạch Nhược Tuyết xem quỹ tích lập nghiệp của Trần Phàm, càng xem mày càng nhíu chặt.
Làm câu lạc bộ xong, gia hỏa này vậy mà lại quay về internet mở một công ty khoa học kỹ thuật internet...
Quỹ tích lập nghiệp này sao lại... Không theo lẽ thường như vậy chứ.
Hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết nào.
Hoàn toàn giống như một người thích gì làm nấy, nghĩ một đằng, làm một nẻo.
Mà hết lần này tới lần khác, chính là mạch suy nghĩ lập nghiệp như vậy, tiểu tử này lại còn thật sự thành công.
Mấu chốt là mỗi một lần bố cục và thử nghiệm thương nghiệp của hắn, tất cả đều thành công, không có ngoại lệ.
Chuyện này có chút đáng sợ.
Càng xem phần hồ sơ này, Bạch Nhược Tuyết càng cảm thấy thú vị.
Bởi vì nàng phát hiện, Trần Phàm người này có lẽ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Đương nhiên, một người trẻ tuổi, chỉ dùng thời gian bốn, năm năm liền có giá trị bản thân chục tỷ, bản thân người này vốn đã không đơn giản.
"Đại tiểu thư, chúng ta tiếp theo đi đâu?"
Bảo tiêu kiêm lái xe ở hàng ghế trước xoay đầu lại cung kính hỏi một câu.
"Đi khách sạn trước, ta thay quần áo khác, sau đó đi câu lạc bộ Huân Chương."
Bạch Nhược Tuyết đột nhiên liền hứng thú, nàng muốn đi xem điểm xuất phát sự nghiệp của Trần Phàm trước.
Cũng có thể từ nơi đó tìm được manh mối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận