Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 426: quả nhiên là sống trong nghề

**Chương 426: Quả nhiên là dân chuyên**
"Tiểu Hổ?"
Nghe thấy động tĩnh, bốn người vội vàng đi vào trong tiệm.
Kết quả, hơi kinh ngạc khi phát hiện Cao Tiểu Hổ ngồi bệt trên mặt đất, trước ngực còn có một dấu chân to lớn.
Đứng bên cạnh là năm tiểu thanh niên ăn mặc theo kiểu dáng lưu manh.
Mà ở bàn ăn bên cạnh, có hai cô gái đang ngồi.
Tô Nhược Sơ có chút ngoài ý muốn, "Tiểu Hi, em cũng ở đây sao?"
Đó là một cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy, để tóc ngắn ngang tai.
Nhìn thấy Tô Nhược Sơ, cô gái này rõ ràng có chút ngoài ý muốn và kinh hỉ.
"Chị họ."
Tô Nhược Sơ vội vàng bước qua.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Cô nương tóc ngắn này chính là chị gái song sinh của Cao Tiểu Hổ, lúc này đang một mặt ủy khuất nhìn Tô Nhược Sơ.
"Em... Em vừa rồi cùng bạn ở đây mua đồ uống lạnh, bọn họ chen ngang, em có nói bọn họ hai câu."
"Kết quả vừa rồi bọn họ chạy tới nói muốn xin số điện thoại của em, em không cho, bọn họ liền động thủ kéo em ra ngoài, nói muốn em cùng bọn họ đi ra ngoài chơi."
Trần Phàm và Quách Soái liếc nhau, rất tự nhiên tiến lên một bước, che chắn cho mấy cô gái ở phía sau.
Cao Tiểu Hổ từ dưới đất bò dậy, chỉ cảm thấy nhận lấy sự khuất nhục to lớn.
Bình thường hắn chơi bóng rổ, tự xưng là thân hình cường tráng, là một nam tử hán.
Kết quả hôm nay ngay trước mặt chị họ, nhất là trước mặt Trần Phàm, cái gã mà hắn khinh bỉ, lại xảy ra chuyện mất mặt lớn như vậy. Cao Tiểu Hổ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
"Lão tử g·iết c·hết ngươi."
Không đợi đối phương mở miệng, Cao Tiểu Hổ liền tức giận xông lên muốn động thủ.
Kết quả lại bị đối phương, cái gã tiểu thanh niên để kiểu tóc Trịnh Y Kiện trong phim 'Người trong giang hồ' bắt được nắm đấm, sau đó một quyền đánh cho lảo đảo mấy bước về phía sau.
Cao Tiểu Hổ mặt đầy khuất nhục, còn muốn tiếp tục, nhưng lại bị Tô Nhược Sơ cản lại.
"Đừng xúc động."
"Chị họ, chị buông em ra, em muốn g·iết c·hết bọn hắn..."
Cao Tiểu Hổ la to, kết quả đối diện mấy người căn bản không sợ, ngược lại tất cả đều cười to.
"Tiểu đệ đệ, mấy tuổi rồi? Lông mọc chưa?"
"Không có chuyện gì thì về nhà chơi bi đi, đánh nhau không thích hợp với nhóc đâu."
"Mẹ kiếp..." Cao Tiểu Hổ còn muốn giãy dụa, nhưng bị Tô Nhược Sơ ôm chặt.
"Tiểu Hổ, không được làm loạn."
Lúc này đối diện thanh niên tóc dài cười ha hả mở miệng.
"Không ngờ tới, lại còn có thêm hai mỹ nữ. Một người so với một người còn xinh đẹp hơn."
"Mỹ nữ, có muốn ca ca dẫn các em ra ngoài hóng gió một chút không?"
Lời lẽ cợt nhả, ánh mắt còn không chút kiêng kỵ nhìn từ trên xuống dưới Tô Nhược Sơ.
Bên cạnh Quách Soái nhịn không được cười. Quay đầu nhìn thoáng qua Trần Phàm.
"Phàm ca, thấy không, nhiều năm như vậy, đám gia hỏa này vẫn không thay đổi chút nào."
"Để tóc dài, mặc quần áo lòe loẹt cá tính đã cảm thấy chính mình là dân chơi bời."
"Thật không biết trong mắt người khác, bộ dáng này chẳng khác gì bọn ngốc."
Câu này của Quách Soái triệt để chọc giận mấy tên này.
"Cỏ! Mày là thằng nào?"
"Chán sống rồi phải không?"
"Mẹ kiếp! Ai quên kéo khóa quần, để hai đứa chúng mày lòi ra ngoài."
Trần Phàm mặt không đổi sắc nhìn mấy tên này, nhàn nhạt mở miệng.
"Trường cấp ba số 14?"
Tại Lạc Thành, trường cấp ba tốt nhất là trường số 4, kém hơn một chút là trường số 1.
Đương nhiên, còn có một trường số 14, trường học này tiếng xấu đồn xa, cơ bản đều là những học sinh thi trượt cấp ba, học kém.
Hơn nữa trường học này còn có mấy lớp năng khiếu thể dục.
Học sinh trong này càng tai tiếng, thường xuyên gây chuyện trong trường, sau đó ra ngoài trường gây chuyện.
Trần Phàm và Quách Soái bọn họ khi lên cấp ba.
Thường xuyên đụng phải học sinh trường 14 đến cổng trường chặn học sinh tan học, dọa dẫm, trấn lột tiền tiêu vặt.
Trước đó còn từng xảy ra sự kiện ác liệt, đánh người trọng thương phải nằm viện.
Cho nên nhìn thấy tuổi tác của đám gia hỏa này, Trần Phàm lần đầu tiên phán đoán bọn hắn hẳn là học sinh năng khiếu của trường 14.
"Không sai. Lão tử chính là trường 14."
"Thế nào? Các ngươi còn muốn đi mách thầy cô à?"
"Mau đi đi. Để thầy cô đến giáo dục ta đi."
Thanh niên tóc dài nói xong, gây nên một trận cười vang phía sau lưng đồng bạn.
Trần Phàm thản nhiên nói: "Chuyện của người trẻ tuổi không cần phải làm phiền thầy cô."
"Hôm nay chuyện này, các ngươi định xử lý như thế nào?"
Thanh niên tóc dài nhìn chằm chằm Trần Phàm, cười lạnh nói: "Mày từ đâu chui ra vậy? Xen vào việc của người khác?"
Trần Phàm mặt không biểu tình, "Ta là sinh viên tốt nghiệp trường số 4, đây là bạn gái của ta."
"Nha, sinh viên à, mấy ca sợ lắm đó nha."
Mấy người âm dương quái khí, thanh niên tóc dài thì đánh giá Tô Nhược Sơ, chậc chậc hai tiếng.
"Hắc! Không thể không nói, anh bạn vận khí không tệ nha, cô nàng cực phẩm như thế mà cậu cũng cua được?"
"Thế nào? Mùi vị không tệ chứ?"
"Mẹ kiếp! Mày nói bậy bạ gì đó?"
Cao Tiểu Hổ lớn tiếng kêu la, bất quá lại bị Tô Nhược Sơ giữ chặt.
"Chị, chị thả em ra, em muốn liều mạng với bọn hắn."
Trần Phàm nhìn thoáng qua Tô Nhược Sơ, nhạt miệng nói: "Mấy người đi trước đi."
"Anh tự mình cẩn thận."
Tô Nhược Sơ không chần chờ chút nào, lập tức lôi kéo Cao Tiểu Hổ đi tới cửa.
"Tiểu Hi, đi thôi."
Mấy cô gái vừa muốn rời đi, kết quả lại bị mấy tiểu thanh niên kia chặn lại.
"Đứng lại! Để cho các người đi rồi sao?"
"Hôm nay chuyện này hình như còn chưa kết thúc mà?"
Trần Phàm cười nhạt một tiếng: "Anh bạn, không cần thiết phải làm lớn chuyện."
"Các ngươi không phải muốn bồi thường sao?"
"Như vậy đi, các ngươi nói số tiền, ta thay nàng bồi thường cho các ngươi."
Thanh niên tóc dài cười nhạo một tiếng.
"Nha, mày rất có tiền à? Phú Nhị Đại à?"
"Không phải tự nhiên mà lão tử thích nhất là quen biết với Phú Nhị Đại đâu."
"2000 tệ! Đưa ra ta lập tức thả các ngươi đi."
Trần Phàm thở dài một tiếng.
"Không phải chỉ là 2000 tệ thôi sao? Không cần thiết phải làm mọi chuyện kết thúc không tốt đẹp."
Nói xong liền móc ví tiền ra.
"Như vậy đi, để bọn họ đi trước. Ta đưa tiền cho ngươi."
Nói xong Trần Phàm lại nháy mắt với Tô Nhược Sơ.
"Mấy người đi trước đi."
Lần này đối phương không ngăn cản.
Tô Nhược Sơ dắt Cao Tiểu Hổ đang tức giận, cùng Miêu Miêu, em họ và bạn học của em họ cùng đi ra khỏi tiệm nước giải khát.
"Em không đi! Em muốn liều mạng với bọn hắn."
Cao Tiểu Hổ còn giãy dụa hét lên.
Kết quả bị chị gái ruột tiến lên dùng sức vỗ cho một cái.
"Em muốn liên lụy mọi người sao? Đi mau lên."
Cao Tiểu Hổ tức giận trừng mắt đám gia hỏa này, sau đó lại liếc qua Trần Phàm.
Một mặt xem thường.
Vậy mà lại sợ hãi, vừa lên đã dùng tiền bồi thường cầu xin tha thứ.
Quả thực là sỉ nhục của đàn ông.
Trong lòng hắn đối với Trần Phàm càng thêm khinh bỉ.
Nhìn thấy mấy người này đi ra ngoài, thanh niên tóc dài lúc này mới cười thầm.
"Lần này đưa tiền được rồi chứ?"
Kết quả Trần Phàm lại chậm rãi đem ví tiền cất vào túi.
"Ngươi biết ngươi vừa rồi phạm phải sai lầm gì không?"
Thanh niên tóc dài còn chưa kịp phản ứng, thanh âm Trần Phàm lại truyền tới.
"Ngàn vạn lần không nên, ngươi vừa rồi không nên trêu chọc nàng."
"Đây là chuyện không thể tha thứ. Đối với việc này, ta rất đáng tiếc..."
Thanh niên tóc dài giống như là nhìn kẻ ngu si nhìn Trần Phàm.
"Mẹ mày bị ngốc..."
Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Trần Phàm đột nhiên thuận tay cầm lấy một chai nước thủy tinh trên bàn, đập thẳng vào đầu thanh niên tóc dài.
Bành!
Vụn thủy tinh lẫn nước văng tung tóe.
Tại chỗ liền cho thanh niên tóc dài 'mở bát'.
Gần như cùng lúc đó, Quách Soái đã thuận tay cầm lấy một cái ghế, đập thẳng vào người thanh niên tóc dài.
Lại là một tiếng vang trầm.
Gã này ngay cả kêu cũng không kịp, trực tiếp nằm thẳng cẳng trên đất.
Quách Soái một tay nắm lấy cái ghế đặt xuống đất, phát ra một tiếng 'cạch' vang dội.
"Mấy đứa cháu, ai lên trước?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận