Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 511: Nào có dạng này đàm phán

**Chương 511: Nào có kiểu đàm phán như thế này**
Sáng ngày thứ hai, Trần Phàm đúng giờ đến một quán trà trong nội thành.
Hắn và đại diện của Bạch Độ đã hẹn gặp nhau lúc chín giờ ba mươi phút sáng.
Trần Phàm đến quán trà sớm hơn khoảng mười phút, kết quả không ngờ trong phòng bao đã đặt trước lại có một người đàn ông ngồi sẵn ở đó.
Trần Phàm có chút bất ngờ, đối phương vậy mà đến sớm hơn cả mình?
"Trần tiên sinh?"
Người đàn ông này trông khoảng chừng 30 tuổi, vừa nhìn thấy Trần Phàm liền mỉm cười đứng dậy.
Rõ ràng trước khi đến, hắn đã sớm điều tra tư liệu về Trần Phàm, tự nhiên có thể nhận ra Trần Phàm ngay lập tức.
Người này chủ động đưa tay phải ra.
"Trần Văn Siêu. Từ tổng bộ Bạch Độ tới."
Trần Phàm đưa tay bắt tay đối phương.
"Mời ngồi. Không ngờ anh lại đến sớm như vậy."
Hai bên ngồi xuống, Trần Văn Siêu cười ha hả giải thích: "Tôi đến Vân Hải từ tối qua, sáng sớm rảnh rỗi, dứt khoát ăn sáng xong rồi đến đây luôn."
"Trần tiên sinh chọn quán trà này thật là không tệ."
Trần Phàm gật đầu, hắn chỉ tùy tiện nói một chỗ, trước đó căn bản chưa từng đến đây uống trà.
Trần Văn Siêu chủ động cầm ấm trà lên, rót cho Trần Phàm một chén.
"Nói thật, trước khi đến tôi đã biết cậu rất trẻ trung, không ngờ khi gặp mặt, cậu còn trẻ hơn tôi nghĩ."
"Còn nữa, hai ta vậy mà đều họ Trần, xem ra rất có duyên phận."
Trần Phàm không để ý đến việc gia hỏa này lôi kéo làm quen, vừa rồi liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra gia hỏa này là một tay lão luyện trong chốn công sở, rõ ràng lợi hại hơn nhiều so với gã đã gặp mấy ngày trước.
Cho nên Trần Phàm không có ý định đi theo tiết tấu của đối phương.
Nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn đối phương.
"Bạch Độ định ra giá bao nhiêu?"
Biểu cảm của Trần Văn Siêu hơi khựng lại.
Hắn không ngờ Trần Phàm lại thẳng thắn như thế, đến cả một chút quá độ cũng không có.
Thông thường mà nói, trong những cuộc đàm phán thương mại thế này, hai bên đều lôi kéo làm quen, nói đông nói tây một hồi, cuối cùng mới bắt đầu nói đến chuyện chính.
Trần Phàm ngược lại thì hay, vừa ngồi xuống còn chưa ấm chỗ, đã đi thẳng vào vấn đề.
Tuy nhiên, biểu cảm của Trần Văn Siêu rất nhanh đã khôi phục bình thường, mỉm cười.
"Xem ra Trần tiên sinh là người nóng tính."
Trần Phàm thản nhiên nói: "Đã các người có lòng muốn mua, ta nguyện ý bán, vậy thì không cần thiết phải làm những chuyện rườm rà, đơn giản một chút không phải tốt hơn sao?"
Trần Văn Siêu cười gật đầu: "Không sai. Tôi cũng thích đơn giản, trực tiếp."
Trầm ngâm vài giây, Trần Văn Siêu nhìn Trần Phàm, mở miệng nói.
"10 triệu hai triệu."
"Bạch Độ sẵn sàng trả 12 triệu để mua hướng dẫn nhà trong tay ngài."
"Nếu ngài đồng ý, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay hôm nay."
Trần Phàm cười.
Giá này so với lần trước đã tăng hơn gấp đôi.
Nếu là người bình thường, vừa nghe thấy nhiều tiền như vậy, e rằng đã sớm mất phương hướng.
Nhưng Trần Phàm không phải người bình thường, hắn có mức giá tâm lý của riêng mình.
Kiếp trước, hao123 không có đối thủ, một mình một ngựa, cuối cùng bị Bạch Độ mua lại với giá 50 triệu cộng thêm một ít cổ phiếu gốc của Bạch Độ.
Một đời này, Trần Phàm tuyệt đối sẽ không để hướng dẫn nhà thấp hơn cái giá đó.
"Thấp!"
Trần Phàm lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Trần Văn Siêu lại cười giải thích: "Giá này thực ra đã tăng hơn gấp đôi so với báo giá lần trước."
"Trần tiên sinh, sở dĩ tôi vừa lên đã báo cái giá này, chính là muốn cho ngài thấy rõ thành ý của chúng tôi."
"Chúng tôi thực sự muốn thu mua go hướng dẫn nhà, hơn nữa tôi tin rằng, trang web này của ngài chỉ có trong tay chúng tôi mới có thể phát huy giá trị lớn nhất của nó."
"Những ngày qua, chắc hẳn cũng có những công ty khác bí mật liên lạc với ngài, nhưng tôi nghĩ không ai vượt qua được báo giá của chúng tôi."
Trần Phàm cười.
"Anh nói đúng, cho đến hiện tại, báo giá của các người là cao nhất."
"Nhưng..."
"Tôi vẫn không hài lòng với mức giá này."
Trần Văn Siêu biến sắc, nhìn chằm chằm Trần Phàm một thoáng, rồi nói.
"Vậy ngài không ngại nói rõ một chút điều kiện của ngài. Đàm phán mà, có qua có lại mới gọi là đàm phán."
Trần Phàm một tay nhẹ nhàng vuốt ve chén trà trên bàn, chậm rãi nói.
"Điều kiện của ta rất đơn giản, ta yêu cầu quý công ty ra giá thu mua không được thấp hơn 50 triệu."
"Không thể nào!"
Biểu cảm của Trần Văn Siêu thay đổi lớn, trong nháy mắt ngồi thẳng người dậy.
Hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, Trần Văn Siêu nhìn Trần Phàm chằm chằm rồi nói.
"Mức giá này của cậu đơn giản là công phu sư tử ngoạm, đây là điều không thể."
"Trần tiên sinh, tôi hiện tại có chút hoài nghi về thành ý muốn bán hướng dẫn nhà của ngài."
Trần Phàm cười cười: "Anh có thể yên tâm. Hướng dẫn nhà ta nhất định sẽ bán, điểm này không cần nghi ngờ."
"Giống như anh vừa nói, đàm phán chính là có qua có lại. Điều kiện của ta chỉ có một, giá thu mua không được thấp hơn 50 triệu."
Trần Văn Siêu lập tức có chút bực bội.
Đối mặt với Trần Phàm, hắn đột nhiên có cảm giác không biết dùng sức vào đâu.
Hắn đã tham gia không ít cuộc đàm phán, những tay lão luyện trong chốn công sở lợi hại hơn hắn cũng từng gặp qua.
Thế nhưng chưa bao giờ thấy ai như Trần Phàm.
Vừa lên đã trực tiếp đưa ra mức giá, lại còn không thể thương lượng.
Quan trọng nhất, điều kiện của hắn cũng chỉ có một.
Cái này còn đàm phán kiểu gì?
Nào có ai nói chuyện làm ăn như vậy?
Kỳ thật trước khi đến, tổng bộ công ty đã cho hắn quyền hạn thu mua từ 25 triệu đến 30 triệu.
Bởi vì nội bộ công ty đã định giá, giá trị của hướng dẫn nhà của Trần Phàm được ước tính từ 30 triệu đến 40 triệu.
Trần Văn Siêu tràn đầy tự tin.
Vốn định thăm dò Trần Phàm một chút.
Hắn thấy, nếu là người bình thường nghe thấy hơn 10 triệu, chỉ sợ đã sớm mất lý trí.
Cho dù Trần Phàm có thể nhịn được, bên mình vẫn có thể tiếp tục vận dụng kỹ xảo đàm phán, tăng thêm vài triệu nữa, khoảng 20 triệu là vừa đẹp.
Trần Văn Siêu đã nghĩ như vậy.
Nhưng tuyệt đối không ngờ tới.
Tiểu tử này còn ngông cuồng hơn hắn tưởng tượng.
Vừa mở miệng đã là 50 triệu.
Trực tiếp làm hỏng luôn cả cuộc đàm phán.
"Cái này..." Trần Văn Siêu cười khổ: "Nếu như cứ theo yêu cầu của cậu... Cuộc đàm phán này của chúng ta không thể tiếp tục được."
Trần Phàm cũng không hề bối rối, gật đầu.
"Không sao, ta không vội."
"Như vầy, hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây, mọi người về suy nghĩ kỹ lại."
"Đúng rồi, anh chắc là lần đầu tiên đến Vân Hải, Vân Hải có rất nhiều nơi đáng để đi, có nhiều món đặc sản. Nếu anh có hứng thú, ta có thể cùng anh đi dạo."
Trần Văn Siêu cười khổ, "Thôi để lần sau vậy."
Thế là cuộc đàm phán này, chỉ diễn ra chưa đến mười phút đã kết thúc qua loa.
Hai người đứng dậy rời khỏi quán trà, đứng ở ven đường, Trần Văn Siêu móc chìa khóa xe ra.
Hắn đến Vân Hải công tác, tự nhiên có cơ quan ở đây cung cấp xe cho hắn.
Nhưng điều khiến Trần Văn Siêu hơi bất ngờ là, hắn lại thấy Trần Phàm đứng ở ven đường, dường như đang đợi xe.
"Trần tiên sinh đây là... Đang đợi tài xế?"
Trần Phàm cười lắc đầu: "Ta không có mua xe. Đi taxi tới."
Trần Văn Siêu có chút bất ngờ nhìn Trần Phàm.
"Cậu muốn đi đâu? Hay là tôi lái xe đưa cậu đi? Nhưng cậu phải chỉ đường cho tôi. Tôi mới đến Vân Hải, tình hình thực tế đúng là không quen thuộc."
Trần Phàm cười.
"Không cần phiền phức, anh cứ lo việc của mình đi. Xe taxi sẽ đến nhanh thôi."
Trần Văn Siêu cũng không tiếp tục khách sáo, lên xe rời đi.
Thông qua gương chiếu hậu, nhìn thấy Trần Phàm đứng ở ven đường, không hiểu sao, Trần Văn Siêu đột nhiên nảy sinh một loại trực giác.
Hắn cảm thấy cuộc đàm phán lần này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.
Đang nghĩ ngợi, chiếc điện thoại di động để ở bên cạnh vang lên.
Cầm lên xem, phát hiện là từ tổng bộ gọi tới.
"A lô. Là tôi..."
"Đúng vậy, tôi vừa gặp cậu ta rồi. Người này..."
Trần Văn Siêu còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại lại đột nhiên ngắt lời hắn.
"Công ty vừa mới nhận được tư liệu liên quan đến Trần Phàm này, người này không đơn giản. Cũng không phải là một sinh viên bình thường như chúng ta nghĩ ban đầu."
Trần Văn Siêu sững sờ: "Tình hình thế nào?"
"Tư liệu cụ thể ta sẽ gửi vào hòm thư của anh, anh tự xem đi."
"Nhớ kỹ. Tổng bộ đã nâng cấp độ đàm phán của hắn, cuộc đàm phán lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại."
Trần Văn Siêu có chút ngơ ngác gật đầu.
"Tốt. Tôi đã biết."
Trần Phàm đứng ở ven đường, nhìn xe của Trần Văn Siêu rời đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Mình có phải nên mua một chiếc xe rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận