Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 827: Cha dạy nữ

**Chương 827: Cha dạy con**
"Cha, người không muốn con kết hôn với Trần Phàm sao?" Tô Nhược Sơ tò mò hỏi.
Tô Học Thành nhìn con gái, đột nhiên mỉm cười.
"Nếu là trước kia, ta sẽ nói ta hy vọng hai đứa nhanh chóng kết hôn."
"Bởi vì trong mắt ba ba, Trần Phàm là một đứa trẻ hiểu chuyện, hiểu đạo lý đối nhân xử thế, có năng lực, có thực lực, lại còn biết làm ăn. Tiềm lực vô hạn."
"Không có ai thích hợp làm con rể hơn nó."
"Nhưng hiện tại, khi biết được giá trị bản thân của Trần Phàm lên đến hàng chục tỷ, ba ba đột nhiên nghĩ thoáng hơn."
Tô Học Thành nhìn con gái, thâm trầm cảm khái nói.
"Nếu một người có được 10 triệu, vậy nói rõ hắn phi thường khôn khéo, nếu một người nắm giữ một tỷ, vậy nói rõ hắn có được khứu giác thương nghiệp nhạy bén hơn người thường, khó mà phát hiện cùng với một chút vận may."
"Mà khi một người có được 10 tỷ, điều đó đã vượt qua phạm trù thông minh, cũng không chỉ là vận may có thể giải thích."
"Đó là một loại khứu giác thương nghiệp bẩm sinh, đồng thời cũng đại biểu cho sự vượt cấp lớn lao."
"Tài phú của Trần Phàm, đến quá nhanh. Nhanh đến mức gần như khó mà dùng lẽ thường để lý giải."
"Tài phú quá nhiều là chuyện tốt, đồng thời cũng là chuyện xấu."
"Hiện tại ta lo lắng, tài phú của Trần Phàm có khả năng sẽ trở thành chướng ngại vật cho hai đứa."
Tô Nhược Sơ khẽ rùng mình, có chút kích động nhìn ba ba.
Rất hiển nhiên, những lời này của ba ba đã chạm đến đáy lòng nàng.
Tô Học Thành không thấy biểu lộ của con gái, mà quay người nhìn về phía mặt sông bên cạnh đã kết một lớp băng mỏng.
"Trần Phàm đứa nhỏ này... Từ tay trắng dựng nghiệp đến thân gia hàng chục tỷ, chỉ mất không đến sáu năm."
"Nó dùng sáu năm hoàn thành việc vượt cấp, nhảy vọt trở thành một trong những người giàu có nhất đứng đầu trong nước."
"Người như hắn, tương lai nhất định sẽ sống trong tiêu điểm của tất cả mọi người. Bị săm soi, bị nghiên cứu, bị đưa tin."
"Mà con, làm bạn gái của hắn, vợ chưa cưới, nhất cử nhất động không thể nghi ngờ cũng sẽ bị người ta phóng đại, săm soi, đưa tin."
"Tất cả mọi người sẽ xoi mói con, một chút chuyện nhỏ cũng sẽ bị phóng đại vô hạn."
"Mọi người sẽ thảo luận, dựa vào cái gì con có thể gả cho Trần Phàm? Sẽ nói con là hám tiền của hắn, sẽ thảo luận về tướng mạo, dáng người, thậm chí là từng lời nói cử chỉ bình thường của con..."
"Ba ba hiểu con, áp lực trong đó, không phải ai cũng có thể chịu đựng được."
"Cha..."
Tô Nhược Sơ hốc mắt đỏ lên, mắt thấy sắp khóc.
Nàng không nghĩ tới ba ba nói trúng tim đen như vậy, lập tức liền đem ý nghĩ trong nội tâm của mình phân tích ra.
Nàng hiện tại khi ở cùng Trần Phàm, chính là có loại cảm giác này.
Trần Phàm quá ưu tú, quá chói mắt.
Quan trọng nhất là Trần Phàm đối với mình quá tốt.
Đến mức khiến cho Tô Nhược Sơ vốn mười phần tự tin cũng thỉnh thoảng tự hoài nghi, chính mình thật sự tốt như vậy sao?
Chính mình thật đáng giá để Trần Phàm thích như thế không?
Nếu công khai thân phận của hai người, chính mình liền bị tất cả mọi người xoi mói.
Đến lúc đó, tất cả mọi người cảm thấy mình không xứng với Trần Phàm thì phải làm sao?
Tô Nhược Sơ kiêu ngạo, tự tin thậm chí còn sinh ra tâm lý không tự tin.
Đây cũng là lý do vì sao nàng vẫn luôn không dám cùng Trần Phàm xuất hiện ở một vài nơi.
Biết con gái không ai bằng cha.
Tô Học Thành lập tức liền nhìn thấu sự lo lắng và suy nghĩ của con gái.
"Ai. Bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn là chúng ta sai."
"Cha?" Tô Nhược Sơ nghi hoặc ngẩng đầu.
Tô Học Thành cười cười: "Cha mẹ trước đó đã quá nuông chiều tính tình của con."
"Nếu là lúc trước không nghe theo con, trực tiếp dựa theo ý nghĩ của chúng ta, để cho hai đứa tốt nghiệp liền kết hôn. Cũng sẽ không có nhiều phiền não như vậy."
Tô Học Thành cảm khái nói: "Lúc hai đứa tốt nghiệp, Trần Phàm mặc dù có tiền, nhưng còn chưa đến bước này."
"Cho nên lúc đó, nếu tổ chức hôn lễ cho hai đứa, dù sau này nó có phát đạt, mọi người cũng chỉ cảm thấy hai đứa quen biết từ khi còn hàn vi, tay trắng dựng nghiệp."
"Hiện tại Trần Phàm phát đạt, con mới gả cho hắn, tất yếu sẽ gặp phải rất nhiều sự săm soi và phê phán không cần thiết."
Tô Nhược Sơ nhìn ba ba, há to miệng, cuối cùng không nói gì.
Trong nội tâm, kỳ thật nàng cũng đã từng cân nhắc qua chuyện này.
Hối hận không?
Lúc trước muốn đi học nghiên cứu sinh, là chính nàng quyết định. Vì muốn nâng cao bản thân, như vậy mới có thể khiến mình xứng đôi với Trần Phàm hơn, mà không chỉ là một bình hoa đứng bên cạnh hắn.
Cho nên, suy nghĩ kỹ một chút, nếu được chọn lại, có lẽ nàng vẫn sẽ chọn học nghiên.
Khác biệt duy nhất là, giống như ba ba vừa nói, nếu như trước khi học nghiên, hai người đăng ký kết hôn, đích thật là kết quả hoàn mỹ nhất.
Tô Học Thành thu hồi ánh mắt, nhìn về phía con gái.
"Muốn đội vương miện, tất phải chịu được sức nặng của nó."
"Trốn tránh không phải là biện pháp. Con đã lựa chọn làm bạn gái của hắn, vậy thì nên có dũng khí tiếp nhận hết thảy những điều này."
"Trốn tránh mãi không phải là biện pháp. Mà ta tin tưởng con gái của mình, cũng không phải là loại người thích trốn tránh."
Tô Nhược Sơ cúi đầu trầm mặc hai giây, chậm rãi mở miệng.
"Cha, con hiểu ý của người."
"Kỳ thật con đã suy nghĩ rất kỹ về vấn đề này, con không có ý định trốn tránh."
"Tại thời điểm trở thành bạn gái của Trần Phàm, con đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng hắn đối mặt với mưa gió."
"Con thích chính là con người hắn, con không quan tâm người khác nhìn con như thế nào. Chỉ cần Trần Phàm yêu con là đủ."
"Hiện tại con chỉ là chưa chuẩn bị kỹ càng. Dự định của con là chờ nghiên cứu sinh tốt nghiệp xong sẽ để Trần Phàm công khai quan hệ của hai ta."
"Con không muốn bởi vì sự chú ý của bên ngoài mà ảnh hưởng đến việc học của mình."
Tô Nhược Sơ đem ý tưởng chân thật của mình lần đầu tiên nói cho ba ba.
"Như vậy mới đúng."
Tô Học Thành mỉm cười, "Đây mới là con gái của Tô Học Thành."
"Bất quá..."
Tô Nhược Sơ lại tiếp lời, giọng nói xoay chuyển, "Con..."
"Thế nào?"
"Con lo lắng..." Tô Nhược Sơ chần chờ một chút, ngữ khí có chút thẹn thùng, khẩn trương.
"Con không sợ người khác săm soi và vây xem, con sợ là Trần Phàm..."
"Vạn nhất có một ngày tình cảm của hắn đối với con phai nhạt thì phải làm sao?"
Nụ cười trên mặt Tô Học Thành biến mất, dần dần trở nên nghiêm túc.
"Trần Phàm ở bên ngoài có người?"
Tô Nhược Sơ liền vội vàng lắc đầu: "Không có, không có."
"Hắn đối với con không tốt?"
"Cũng không phải. Con... Chỉ là lo lắng..."
Tô Học Thành gật gật đầu: "Vẫn là bị ảnh hưởng tới a."
"Là hắn hiện tại quá chói mắt. Đến mức khiến con không có tự tin đúng không?"
Tô Nhược Sơ có chút ngượng ngùng gật đầu.
Tô Học Thành nhìn con gái, mười phần chăm chú hỏi.
"Ba ba hỏi con. Trần Phàm đối với con như thế nào?"
"Rất tốt. Thậm chí... Tốt có chút quá mức."
Tô Nhược Sơ có chút thẹn thùng nói: "Có đôi khi con thậm chí còn hoài nghi, bản thân con có đáng giá để hắn đối xử tốt với con như vậy không?"
Tô Học Thành cười.
"Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ trong lòng Trần Phàm thật lòng thích con."
"Hai đứa từ cấp ba đã quen biết, quen biết khi Trần Phàm còn chưa có gì cả. Cho nên hai đứa có nền tảng tình cảm."
"Hai đứa quen nhau cũng đã năm sáu năm rồi, tình yêu của hắn đối với con không hề giảm bớt. Điều này nói rõ hắn không phải là người đứng núi này trông núi nọ."
"Nếu Trần Phàm không thích người khác, cũng không có ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chúng ta không thể dùng phương pháp giả thiết để suy đoán người khác."
"Đây là không tôn trọng hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận