Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 191: Ngươi xác định có thể đem các nàng tất cả đều đẩy ra sao?

Chương 191: Ngươi xác định có thể đẩy hết bọn họ ra sao?
Ôn Uyển trừng lớn đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Trần Phàm, ý tứ phảng phất như muốn nói, ngươi đang đùa ta à?
Thấy Trần Phàm biểu lộ thành thật, Ôn Uyển trầm mặc.
Cẩn thận suy tư hai giây, sau đó gật đầu.
"Ta tin."
Trần Phàm sửng sốt: "Ngươi tin?"
Ôn Uyển chăm chú trả lời: "Ta tin kiếp này hết thảy là do kiếp trước, cũng là quả của kiếp sau."
Trần Phàm hiếu kỳ: "Ngươi tin Phật?"
Ôn Uyển: "Không tin."
Trần Phàm: "Vậy ngươi..."
Ôn Uyển cười, "Ta không tin Phật, không có nghĩa là ta thấy những lời này vô lý."
Trần Phàm có chút hiểu ra.
Ôn Uyển đột nhiên cười trêu ghẹo: "Ngươi hỏi như vậy không phải là định cùng ta bàn luận Phật pháp đấy chứ?"
Trần Phàm lắc đầu.
"Thật ra... Ta cũng không biết phải nói thế nào."
"Ta từng có một giấc mộng rất dài, giấc mộng kia quá chân thật, cảm giác giống như ta đã sống cả một đời ở một thế giới khác."
"Trong thế giới kia, ta có một người bạn gái thấu hiểu lòng người, xinh đẹp, dịu dàng nhất trên đời này, sự nghiệp của ta cũng thành công, có được gia sản ức vạn..."
Ôn Uyển đột nhiên đưa tay ngắt lời: "Ta mười phần tin chắc, nếu ngươi không uống say, thì chính là đang nằm mơ giữa ban ngày."
Trần Phàm dở khóc dở cười, nữ nhân này quả nhiên không tin.
Thế là Trần Phàm đổi chủ đề khác.
"Chuyện vừa nói về tâm sự, ta chưa từng nói với ai khác."
Ôn Uyển đổi tư thế thoải mái, nghiêng người dựa vào ghế sô pha, tiện tay cầm một cái gối đặt lên đùi, rõ ràng là đã chuẩn bị hóng chuyện.
Trần Phàm sắp xếp lại ngôn từ trong đầu một chút rồi mới mở miệng.
"Ta sinh ra ở một gia đình nông thôn rất bình thường."
"Phụ mẫu ân ái, yêu thương ta, điều kiện gia đình không tốt lắm, khi còn bé đi học, có mấy lần tiền học phí đều là cha mẹ phải đi mượn từng nhà."
Ôn Uyển gật gật đầu, những điều này nàng có thể hiểu được.
Không ngờ phong cách của Trần Phàm thay đổi.
"Nhưng mà hiện tại ta có hai quán cà phê internet và một câu lạc bộ, mỗi tháng có thể kiếm được mấy trăm ngàn..."
Ôn Uyển sửng sốt: "Ngươi... xác định không phải uống say chứ?"
Trần Phàm cười khổ: "Ta rất tỉnh táo."
Ôn Uyển: "Ngươi nói thật à?"
Trần Phàm: "Đương nhiên."
"Biết quán cà phê internet Tinh Không đối diện cổng trường không? Đó là do ta mở."
Ôn Uyển xinh đẹp lần nữa trợn to mắt, đây là lần đầu tiên bị tên tiểu tử trẻ tuổi dọa sợ.
Có thể khiến cho nữ lão sư xinh đẹp, cao ngạo lộ ra vẻ mặt như vậy, nội tâm Trần Phàm vẫn có chút đắc ý.
"Ngươi nói tiếp đi!"
Trần Phàm cười khổ: "Không có gì."
"Ta chỉ là bởi vì hiện tại kiếm được một ít tiền, cha mẹ vẫn còn ở tại phòng cũ trong thôn, ta không biết nên cải thiện cuộc sống của bọn họ như thế nào."
Lời này có chút mâu thuẫn, nhưng Ôn Uyển lại hiểu ý, đoán được Trần Phàm muốn biểu đạt điều gì.
"Ngươi sợ lập tức đưa nhiều tiền như vậy sẽ dọa bọn họ?"
Trần Phàm gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Chủ yếu là ta sợ bọn họ lo lắng ta đi nhầm đường."
Ôn Uyển: "Vậy tiền của ngươi có trong sạch không?"
Trần Phàm gật đầu: "Đương nhiên."
Ôn Uyển: "Vậy tiền của ngươi làm internet và câu lạc bộ từ đâu ra?"
Trần Phàm: "Thi đại học xong, nghỉ hè lợi dụng internet kiếm được khoản tiền đầu tiên."
Ở đây, Trần Phàm cố ý bỏ qua việc sáng tác ca khúc để bán lấy tiền, dù sao chuyện này thật sự là không tốt để giải thích.
Ôn Uyển hiếu kỳ: "Ngươi hiểu kỹ thuật internet?"
Trần Phàm gật đầu: "Hiểu một chút."
Ôn Uyển: "Vậy khoản tiền đầu tiên của ngươi có lai lịch chính đáng không?"
Trần Phàm: "Đương nhiên."
Ôn Uyển thực sự không nhịn được tò mò, bèn hỏi: "Có thể hỏi ngươi đã làm gì để kiếm tiền không?"
Trần Phàm suy nghĩ rồi đáp: "Ta nghỉ hè làm một trang web rồi bán. Có được khoản tiền đầu tiên."
Ôn Uyển hơi nhíu mày.
"Ta nhớ không nhầm, đại học của ngươi là học viện kinh tế quản lý mà?"
Trần Phàm cười, "Ai nói học viện kinh tế quản lý thì không thể hiểu máy tính."
"Được rồi." Ôn Uyển tiếp tục hỏi: "Nếu tiền ngươi kiếm được đều trong sạch, vậy trực tiếp nói cho cha mẹ ngươi biết là được."
"Vấn đề nằm ở chỗ này."
Trần Phàm cười khổ: "Cha mẹ ta đều là nông dân, bọn họ rất hiểu con trai mình. Hơn nữa bọn họ căn bản không hiểu rõ internet..."
"Ta lo lắng nói thật sẽ dọa bọn họ."
Ôn Uyển mở miệng, "Ta cảm thấy chuyện này ngươi nghĩ phức tạp quá, trên đời này làm gì có phụ mẫu nào không hiểu con cái."
"Thật ra ngươi chỉ cần giải thích cặn kẽ với bọn họ, ta tin tưởng bọn họ hẳn là có thể hiểu."
Trần Phàm cười khổ, xem ra đối phương cũng không có ý kiến gì hay.
Nếu như mình nói tình hình thực tế cho cha mẹ, chỉ sợ bọn họ căn bản sẽ không tin tưởng, dù sao bọn hắn hiểu rất rõ con trai mình.
Thế là Trần Phàm lại đổi một chủ đề khác.
"Ngươi nói làm thế nào để cân bằng tình yêu và sự nghiệp?"
Vấn đề này khiến Ôn Uyển cảm thấy hứng thú.
"Ngươi có bạn gái?"
Trần Phàm gật đầu.
"Bạn gái của ngươi cũng học trường ta?"
Trần Phàm lại gật đầu.
Ôn Uyển lập tức hiểu ra.
"Ngươi bởi vì hiện tại đang khởi nghiệp, cảm thấy không quan tâm bạn gái, bình thường ở bên cạnh bạn gái thời gian quá ít?"
Trần Phàm: "Đúng vậy."
Ôn Uyển hỏi: "Vậy bạn gái ngươi có biết sự nghiệp của ngươi hiện tại không?"
Trần Phàm lắc đầu: "Tạm thời còn chưa biết?"
Ôn Uyển nhướng mày, "Tạm thời?"
Trần Phàm lập tức giơ tay: "Được rồi, ta thừa nhận trước đó ta không để ý điểm này."
"Ta trước đó quá cẩn thận chặt chẽ, luôn cảm thấy sự nghiệp khởi đầu rất quan trọng... Nhưng, ta có một kế hoạch, ta chuẩn bị vào ngày sinh nhật nàng, cho nàng một kinh hỉ."
"Ta muốn ngày hôm đó đem hết thảy đều nói cho nàng biết."
Ôn Uyển đột nhiên cười.
"Xem ra ngươi cũng không phải đồ ngốc, vẫn hiểu một chút lãng mạn."
Trần Phàm tiếp tục hỏi: "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
Ôn Uyển chăm chú suy nghĩ, đưa ra đáp án.
"Ta cảm thấy sự nghiệp và tình yêu không xung đột."
"Có người lựa chọn thành gia trước rồi mới lập nghiệp, có người lựa chọn lập nghiệp trước rồi mới thành gia... Việc này chủ yếu vẫn là xem ngươi suy tính như thế nào."
Trần Phàm ngữ khí kiên định: "Ta muốn để nàng ở bên cạnh, chứng kiến ta thành công."
Ôn Uyển tự động bỏ qua lời nói tự phụ này của Trần Phàm, chậm rãi nói: "Thời khắc lên đỉnh, có giai nhân bên cạnh, ngươi là người hạnh phúc."
Ôn Uyển đột nhiên lại nhìn thoáng qua Trần Phàm.
"Nhưng mà... Ngươi xác định nàng là người ngươi muốn ở bên cạnh cả đời?"
Ôn Uyển nhìn chằm chằm Trần Phàm, có chút trêu ghẹo, "Ngươi bây giờ cũng chỉ mới 18~19 tuổi? Chỉ bằng năng lực của mình mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy."
"Vậy mười mấy năm sau thì sao, chờ ngươi có càng nhiều tiền, bên cạnh ngươi sẽ xuất hiện bao nhiêu nữ nhân?"
"Muôn hình muôn vẻ, khêu gợi, vũ mị, tài trí, ưu nhã... Ngươi xác định ngươi có thể giữ vững được bản tâm không?"
Trần Phàm không cần nghĩ ngợi: "Xác định."
Ôn Uyển không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Trần Phàm cười.
Nụ cười này khiến Trần Phàm có chút chột dạ, run rẩy.
Ôn Uyển cúi đầu nhấp một ngụm rượu, chậm rãi mở miệng.
"Ta không nghi ngờ quyết tâm của ngươi khi nói những lời này, nhưng ngươi phải hiểu, nam nhân có thể giữ vững lời hứa cả đời hay không, đôi khi không chỉ quyết định bởi nam nhân..."
"Nam nhân ưu tú, nhất là ưu tú lại có tiền, đối với nữ nhân mà nói, giống như một ngọn đuốc đang cháy, vô số nữ nhân sẽ cam nguyện hóa thành bươm bướm lao vào..."
"Đến lúc đó, ngươi xác định chính mình có thể đẩy hết bọn họ ra không?"
Trần Phàm trầm mặc vài giây, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.
"Nếu như tất cả chuyện này đều là hồi quang phản chiếu, là một giấc mộng ngắn ngủi, thì đó chính là một giấc mộng chuyên sống vì nàng."
"Cho nên ta xác định, khát nước ba ngày, đời này ta chỉ thích một mình nàng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận