Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 904: Cái khó ló cái khôn

**Chương 904: Cái khó ló cái khôn**
Nhìn hai người phụ nữ đang tiến đến, Trần Phàm không đứng dậy.
Bạch Nhược Tuyết dẫn Văn Tố Tố đi đến trước mặt Trần Phàm.
"Có thể ngồi được không?"
Nói xong, không đợi Trần Phàm lên tiếng, Bạch Nhược Tuyết đã tao nhã ngồi xuống đối diện Trần Phàm.
Văn Tố Tố thì hậm hực đứng ở bên cạnh, không ngồi xuống, chỉ trừng mắt nhìn Trần Phàm.
Nếu như ánh mắt có thể g·iết người.
Nàng đoán chừng sẽ dùng ánh mắt lăng trì Trần Phàm nửa giờ đồng hồ.
"Tố Tố đã kể lại cho ta nghe chuyện đã xảy ra tối hôm qua."
Bạch Nhược Tuyết đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện này Tố Tố đã làm sai trước, ta thay mặt con bé x·i·n· ·l·ỗ·i ngươi."
Trần Phàm sắc mặt bình tĩnh.
"Không cần thiết phải x·i·n· ·l·ỗ·i ta. Người mà nàng thật sự nên x·i·n· ·l·ỗ·i là vị lão nhân tối hôm qua."
Bạch Nhược Tuyết lập tức nói: "Ngươi nói đúng. Ngươi có manh mối nào về vị lão nhân kia không? Nếu có thể, ta hi vọng được làm một chút đền bù."
"Không cần."
Trần Phàm rõ ràng không muốn có bất kỳ liên quan nào với hai người phụ nữ này, thế là đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
"Thái độ gì vậy chứ!"
Văn Tố Tố khó chịu, lập tức lẩm bẩm một câu.
"Nhược Tuyết, ta đã nói với loại người này thì không thể quá kh·á·c·h khí......"
Bạch Nhược Tuyết lập tức trừng mắt liếc khuê m·ậ·t, sau đó nhìn về phía Trần Phàm.
"Có thể trò chuyện hai câu được không?"
"Thật xin lỗi. Chúng ta hình như không quen biết. Cũng không có gì hay để nói chuyện cả."
Trần Phàm đang chuẩn bị rời đi, sau lưng Bạch Nhược Tuyết lại đột nhiên mở miệng nói một câu.
"Thời gian trước liên quan tới tin đồn giữa ngươi và Ôn Uyển giải trí, là có người đứng sau lưng nhằm vào ngươi."
Trần Phàm dừng bước chân, quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Bạch Nhược Tuyết từ trên xuống dưới một lượt.
"Cô là ai?"
Bị đối phương đánh giá như vậy, Bạch Nhược Tuyết cũng không tức giận.
"Lần này có thể nói chuyện được chưa?"
Trần Phàm do dự một chút, quay trở lại ngồi xuống.
"Cô là ai?"
Bạch Nhược Tuyết lần đầu tiên lộ ra nụ cười, rất xinh đẹp, rất có mị lực.
"So với thân phận của ta, chẳng lẽ ngươi không nên hiếu kỳ hơn về việc ai đang nhằm vào ngươi sao?"
"Là Ngô Húc Khôn, Ngô thiếu gia ở kinh thành à?"
Lần này đến lượt Bạch Nhược Tuyết kinh ngạc.
"Ngươi biết Ngô Húc Khôn?"
Trần Phàm cũng không giấu diếm: "Trước đó đã từng quen biết, hắn muốn góp cổ phần vào c·ô·ng ty của ta, ta cự tuyệt. Vị Ngô t·h·iếu này hình như rất tức giận."
Bạch Nhược Tuyết nghĩ thầm, thảo nào.
Vốn dĩ còn muốn thừa cơ bán cho Trần Phàm một cái nhân tình.
Kết quả không ngờ người ta đã sớm đoán được.
Xem ra, Trần Phàm có thể đi đến bước này ngày hôm nay, quả nhiên không hề đơn giản.
Trần Phàm hỏi tiếp: "Hiện tại có thể nói một chút được không? Cô là ai?"
Bạch Nhược Tuyết không hề nhượng bộ, chằm chằm nhìn Trần Phàm.
"Vì sao đột nhiên lại hứng thú với thân phận của ta?"
Bị một đôi mắt xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm, Trần Phàm có chút không chống đỡ được, thu hồi ánh mắt, sau đó cúi đầu rót một chén trà để che giấu sự lúng túng.
"Nói thật, trước kia ta đã rất tò mò về thân phận thật sự của cô."
"Cô rõ ràng không phải người địa phương Vân Hải, lần đầu tiên gặp mặt là tại buổi khai trương của Lại Về Lâu, về sau cô lại chạy tới Huân Chương hội sở tham gia trận đấu, rõ ràng sắp giành được quán quân rồi lại trực tiếp từ bỏ mấy trăm ngàn tiền thưởng."
"Sau đó, lại chạy tới cùng người khác đua xe......"
Nói đến đua xe, ánh mắt Bạch Nhược Tuyết hơi thay đổi, rõ ràng có chút không được tự nhiên, bất quá rất nhanh lại điều chỉnh khôi phục bình thường.
"Bây giờ lại chạy đến Vân Hải Thương Hội..."
"Ta rất hiếu kì, cô, một người ngoài, chạy tới Vân Hải ở lâu như vậy, rốt cuộc có mục đích gì?"
Trần Phàm dùng ngữ khí gần như trêu đùa nói ra: "Chắc không thể là vì ta chứ?"
Văn Tố Tố ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
"Một vài người thật đúng là tự luyến, luôn cho rằng t·h·i·ê·n hạ nữ nhân đều xoay quanh mình sao?"
Trần Phàm liếc đối phương một cái, không để ý.
Thái độ không thèm chấp này càng làm cho Văn Tố Tố p·h·át đ·i·ê·n, đứng ở bên cạnh làm bộ nhe nanh múa vuốt với Trần Phàm.
Bạch Nhược Tuyết nhìn Trần Phàm, trong đầu cấp tốc suy nghĩ.
Lúc này, tất cả kế hoạch đã lập trước đó đều m·ấ·t hiệu lực, trong lúc nhất thời, nàng lại không biết nên ứng đối ra sao.
Vô thức nói một câu: "Nếu như ta chính là vì ngươi mà đến thì sao?"
Trần Phàm cười nhún nhún vai, "Vậy thì ta thật đúng là vinh hạnh."
"Vậy mà lại khiến một vị đại mỹ nữ phải chạy đến Vân Hải, ở đây gần một tháng, lén la lén lút điều tra ta."
Rõ ràng cảm giác được Trần Phàm nói bóng gió đều đối với mình tràn đầy mười phần cảnh giác, Bạch Nhược Tuyết trong lòng có chút bực bội.
Lấy thân phận của nàng, lúc nào lại phải nhìn sắc mặt của một người đàn ông.
Nhưng bây giờ, người đàn ông trước mặt này, nàng thật sự không thể đắc tội.
Trong lúc cấp bách, Bạch Nhược Tuyết đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Nếu như ta nói, ta là tới tìm ngươi bàn chuyện hợp tác thì sao?"
Trần Phàm hơi nhíu mày: "Bàn chuyện hợp tác?"
Bạch Nhược Tuyết giống như là lập tức nắm bắt được trọng điểm, lại khôi phục tư thế tràn đầy tự tin.
"Ta đã nghiên cứu qua bản đồ thương nghiệp của ngươi, cho nên ta cảm thấy, giữa chúng ta có lẽ có thể bàn chuyện hợp tác."
Trần Phàm hỏi: "Hợp tác phương diện nào?"
Bạch Nhược Tuyết lập tức lộ ra một bộ tự tin.
"Bất kỳ phương diện nào cũng có thể hợp tác."
Lời nói này cực kỳ tự tin. Ý nói là bất kể là nghiệp vụ nào của tập đoàn Trần Phàm, bất động sản, internet, hay là truyền thông, nàng đều có thể hợp tác với Trần Phàm.
Cô gái này rốt cuộc có bối cảnh gì?
Mặc dù trong lòng hiếu kỳ, nhưng Trần Phàm không tiếp tục truy vấn. Mà là lắc đầu.
"Thật xin lỗi. Ta, con người này, không t·h·í·c·h hợp tác với người không quen biết."
Nói xong làm bộ muốn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Nếu như ta nói, ta có thể giúp ngươi giáo huấn Ngô Húc Khôn thì sao?"
Bạch Nhược Tuyết trong lúc cấp bách đột nhiên lại nghĩ đến một ý tưởng.
Quả nhiên, Trần Phàm đang chuẩn bị đứng dậy liền khựng lại, có chút nghi hoặc nhìn tới.
Bạch Nhược Tuyết thản nhiên nói: "Ngô Húc Khôn, con người này, ta hiểu rõ hơn ngươi."
"Hắn chính là một con cá mập, phàm là xí nghiệp nào bị hắn để mắt tới, muốn thoát khỏi chỉ sợ không dễ dàng như vậy."
"Bây giờ ngươi đã bị hắn để mắt tới, đừng cho rằng hắn chỉ tung một tin đồn bát quái để làm buồn n·ô·n ngươi rồi thôi?"
"Tin ta đi, t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n của người này sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn."
"Loại người này t·h·í·c·h nhất là từ từ t·ra t·ấn người khác, làm cho đối phương kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, q·u·ỳ xuống đất c·ầ·u· ·x·i·n t·h·a· ·t·h·ứ, sau đó mới chậm rãi hưởng thụ cảm giác sung sướng khi thôn phệ hết đối phương."
Bạch Nhược Tuyết chằm chằm nhìn Trần Phàm, thản nhiên nói: "Ta không biết ngươi hiểu người này bao nhiêu."
"Nhưng ta có thể nói cho ngươi, bối cảnh của hắn phức tạp hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, đằng sau người này còn có cả một tập đoàn lợi ích."
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình hắn, nhiều năm như vậy, c·ắ·n nuốt hết nhiều c·ô·ng ty như vậy, mà vẫn có thể bình yên vô sự sao?"
Trần Phàm lại lần nữa ngồi xuống, hình như lại có một tia hứng thú.
"Tiếp tục."
Bạch Nhược Tuyết: "Ta giúp ngươi giải quyết phiền phức Ngô Húc Khôn, sau đó, những chuyện còn lại, giữa chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác."
Trần Phàm trầm mặc hai giây, đặt câu hỏi: "Tại sao lại muốn hợp tác với ta?"
Bạch Nhược Tuyết: "Ta, con người này, làm ăn có một tín điều, đó chính là chỉ hợp tác với người thông minh."
"Ta đã xem qua quá trình trưởng thành thương nghiệp của ngươi, từ hai bàn tay trắng, trong vài năm ngắn ngủi đã đi tới bước này, cho nên, ta cảm thấy ngươi là một đối tượng hợp tác không tồi."
Bạch Nhược Tuyết cảm thấy vô cùng hài lòng với ý tưởng nảy ra trong lúc cấp bách này.
Chỉ cần có thể hợp tác với Trần Phàm, liền có thể khóa chặt Bạch gia và Trần Phàm lại với nhau, sau này lợi ích của đôi bên sẽ ngày càng sâu đậm.
Đợi đến tương lai, Trần Phàm còn muốn thoát ly Bạch gia, vậy thì không phải do hắn quyết định nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận