Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 226: Rời đi hắn, theo sát hắn

**Chương 226: Rời xa hắn, ở bên cạnh hắn**
"Đại sư, nếu như con muốn quyên góp cho chùa mấy viên gạch xanh, thì cần điều kiện gì không ạ?"
Tại cửa ra vào, Trần Phàm thành tâm đặt câu hỏi.
Hôm nay là sinh nhật của Tô Nhược Sơ, hai người đã đến ngôi chùa vô danh này, Trần Phàm muốn vì Tô Nhược Sơ kết một mối thiện duyên.
Đại hòa thượng lần nữa niệm "A di đà Phật", rồi mở miệng nói: "Thí chủ có tấm lòng thiện như vậy, quả thực là người có tâm hướng thiện."
"Chùa này mọi khoản quyên góp đều dựa vào sự tự nguyện, quyên tiền hay quyên vật đều tùy tâm, tùy khả năng."
"Nếu ngài chọn quyên tiền, một hào, một đồng hay một vạn lượng... đều là thiện duyên."
"Nếu ngài chọn quyên vật, một viên gạch xanh là mười đồng, dù là một viên hay mười viên, chỉ cần ngài quyên, sẽ có tư cách được khắc tên lên tấm bia công đức phía sau chùa."
Trần Phàm gật gật đầu: "Đại sư, sân chùa này nếu lát lại toàn bộ thì cần khoảng bao nhiêu viên gạch xanh nữa?"
Đại hòa thượng cẩn thận suy nghĩ rồi đưa ra đáp án.
"Đại khái còn cần hơn tám trăm viên gạch."
Trần Phàm mỉm cười: "Vậy thế này, con xin quyên tám trăm viên gạch xanh, ngài hãy ghi là Tô Nhược Sơ quyên năm trăm viên, Trần Phàm quyên ba trăm viên."
Trên mặt đại hòa thượng không có biểu hiện quá kích động, mà bình tĩnh niệm một câu "A di đà Phật", sau đó chắp tay trước ngực.
"Thí chủ là người có tấm lòng thiện, ta thay mặt cho chùa cảm tạ việc thiện của thí chủ."
Trần Phàm lấy ví tiền, rút ra một xấp tiền, đếm ra 8000 đồng đưa cho đối phương.
Đại hòa thượng thì lấy ra bút lông và sổ sách quyên góp, nghiêm túc viết tên của Tô Nhược Sơ và Trần Phàm.
Giờ khắc này, trong điện, trước tượng Phật Tổ.
"Thí chủ, e rằng ngài sắp gặp họa sát thân."
Một câu nói của lão hòa thượng khiến Tô Nhược Sơ đứng chết trân tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
"Đại... đại sư, ý của ngài là sao ạ?"
Lão hòa thượng nhắm mắt lẩm nhẩm vài câu, sau đó nói:
"Lão nạp xem tướng mạo của ngài, lại nhìn bát tự, rõ ràng là người được hưởng hạnh phúc, nhưng hết lần này đến lần khác lại gặp họa sát thân, thành người đoản mệnh..."
Lời của lão hòa thượng còn chưa dứt, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay đưa tới, kéo Tô Nhược Sơ lại.
"Còn chưa bái xong sao, đi thôi."
Tô Nhược Sơ quay đầu nhìn thoáng qua Trần Phàm, biểu lộ bối rối, sau đó quay người lại nhìn lão hòa thượng.
"Đại sư, có thể nói rõ hơn một chút được không ạ?"
Lão hòa thượng lắc đầu, không chịu nói thêm nữa.
Tô Nhược Sơ đành phải hỏi tiếp: "Vậy có cách nào hóa giải không ạ?"
Lần này lão hòa thượng khẳng định gật đầu: "Có bỏ ắt có được, chỉ cần rời xa người ngài yêu nhất, tất nhiên có thể hóa giải kiếp nạn này."
Tô Nhược Sơ ngây người, theo bản năng nhìn về phía Trần Phàm, trong ánh mắt hiện lên vẻ bối rối.
Mà Trần Phàm lại tỏ vẻ không để ý chút nào.
"Cái quái gì thế này, ta thấy không chuẩn chút nào, đi thôi."
Lúc này ánh mắt lão hòa thượng đột nhiên nhìn về phía Trần Phàm, có chút kinh ngạc khẽ "Ồ" lên một tiếng.
"Vị thí chủ này... tại sao ta lại không nhìn rõ được tướng mạo của ngài?"
Lão hòa thượng vẻ mặt kinh ngạc, sau đó chỉ vào Tô Nhược Sơ: "Nữ thí chủ, mệnh cách của vị nam thí chủ này rất đặc thù, chính là người thường nói là 'mệnh cứng'."
"Nếu ngài đi cùng hắn, không chừng có thể thay đổi vận mệnh của ngài."
"Bất quá người này mệnh quá mức cường, ở bên cạnh hắn, chưa chắc đã là chuyện tốt. Là phúc hay họa... rất khó nói rõ ràng."
Tô Nhược Sơ lần nữa ngây người, vẻ mặt hoang mang.
Trần Phàm cười mắng một câu: "Nói nhăng nói cuội gì thế này, không chuẩn chút nào, đi thôi."
Nói xong không nói thêm lời nào, liền kéo Tô Nhược Sơ, bước nhanh ra ngoài đại điện.
Lão hòa thượng lại mở miệng hỏi với theo: "Hai người là quan hệ gì với nhau?"
"Cô ấy là bạn gái của ta."
Trần Phàm không quay đầu lại, ném lại một câu rồi dắt Tô Nhược Sơ rời khỏi đại điện.
Trong điện, lão hòa thượng kia lại ngồi ngây ngốc tại chỗ.
"Không đúng...".
Đi vào trong sân chùa, Tô Nhược Sơ giằng tay Trần Phàm ra, một mình đứng dưới tàng cây ngẩn người.
Trần Phàm cười khổ: "Không phải chứ? Em thật sự tin lời lão hòa thượng kia nói sao?"
Tô Nhược Sơ lắc đầu: "Lúc đầu ta cảm thấy hắn nói rất chuẩn, nhưng những điều hắn nói sau đó lại làm ta hoang mang, mâu thuẫn trước sau."
Trần Phàm cười an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, chắc là gã bịp bợm thôi."
Tô Nhược Sơ lại lắc đầu: "Nhưng ta thấy không giống, hắn cũng không có đòi tiền ta..."
"Còn muốn đòi tiền nữa đúng không?" Trần Phàm đưa tay vuốt tóc Tô Nhược Sơ: "Em tự làm khổ mình đúng không?"
"A, làm gì vậy."
Tô Nhược Sơ có chút bực bội, vỗ Trần Phàm hai cái.
"Ha ha, nói cho em biết một chuyện, vừa rồi ta lấy danh nghĩa của hai chúng ta quyên góp cho chùa này 800 viên gạch xanh."
"Người ta nói sẽ khắc tên hai chúng ta lên tấm bia đá đó."
Tô Nhược Sơ ngạc nhiên nhìn Trần Phàm: "Anh quyên góp ư? Bao nhiêu tiền?"
"800 viên gạch xanh, khoảng 8000 đồng."
Tô Nhược Sơ ngược lại không cho rằng Trần Phàm tiêu tiền bừa bãi, cô chỉ là hiếu kỳ.
"Anh không phải nói nơi này toàn kẻ lừa đảo sao? Sao lại còn quyên góp?"
Trần Phàm mỉm cười: "Ý ta là, nơi này có hòa thượng tốt, cũng có hòa thượng xấu."
"Chỉ vì bọn họ vẫn luôn kiên trì miễn phí tham quan không thu phí, ta đã bội phục bọn họ rồi."
"Vợ à, anh làm thế nào? Có đáng được khen không?"
Thấy người nào đó vẻ mặt đắc ý, Tô Nhược Sơ lườm hắn một cái, rồi một mình đi về phía cây đại thụ kia, cô rất có hứng thú với những sợi dây đỏ được treo trên cây.
Mà giờ khắc này, Trần Phàm thu lại nụ cười trên mặt, quay đầu lại, có chút tim đập nhanh nhìn về phía Đại Hùng Bảo Điện phía sau.
Vừa rồi ở trong điện, những lời lão hòa thượng kia nói khiến Trần Phàm toát mồ hôi lạnh.
Có lẽ Tô Nhược Sơ chưa kịp phản ứng, nhưng Trần Phàm lại biết, lão hòa thượng kia tính toán thật sự rất chuẩn.
Chỉ là hắn tính toán vận mệnh của hai người ở kiếp trước.
Kiếp trước, Tô Nhược Sơ cũng là do tai nạn xe cộ mà đột ngột qua đời.
Nếu như rời xa mình, không chừng thật sự có thể tránh được trận tai nạn xe cộ kia.
Đương nhiên, lão hòa thượng không nhìn thấu được Trần Phàm, là bởi vì kiếp này Trần Phàm là người trùng sinh mà đến.
Vận mệnh sớm đã thay đổi.
Trần Phàm có chút lo lắng nhìn thoáng qua Tô Nhược Sơ đang đứng một cách thành kính dưới tàng cây bên kia.
Theo lời lão hòa thượng nói, chẳng lẽ Tô Nhược Sơ kiếp này vẫn sẽ gặp tai nạn xe cộ sao?
Vẫn sẽ sớm rời xa mình sao?
Đây chẳng phải nói, Tô Nhược Sơ ở bên cạnh mình chưa đến sáu năm nữa sao?......
Ban đêm, theo đúng lời hẹn, Hàn Húc - Lão Ngũ trong phòng ngủ mời mọi người đi ăn cơm.
Vì gia cảnh Hàn Húc bình thường, thường ngày cũng không vung tay quá trán.
Cho nên lần này hắn mời khách, địa điểm ăn cơm là một quán nướng ven đường.
"Ta so với mọi người thì không bằng, anh em chỉ có thể cố gắng hết sức chọn một nơi như thế này."
Hàn Húc có chút ngại ngùng cười cười, "Nhưng mọi người yên tâm, đêm nay rượu uống thoải mái, tuyệt đối để mọi người ăn uống no nê."
La Văn Kiệt trêu ghẹo nói: "Nhìn xem, yêu đương vào đúng là khác biệt, bình thường ngay cả đánh rắm cũng không dám thả, mà giờ lại có thể xuất khẩu thành thơ."
Đám người cười vang.
Ngô Địch cười hỏi: "Lão Trần sao còn chưa đến?"
Mã Tiểu Soái vừa uống rượu vừa giải thích: "Vừa gọi điện thoại rồi, đang trên đường đến..."
"Ha, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến kìa."
Đám người ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên ở phía đối diện đường cái, Trần Phàm đang đạp xe chở Tô Nhược Sơ tới.
"Xin lỗi, tới muộn."
Hàn Húc vội vàng đi lấy ghế: "Ta còn tưởng anh không tới chứ."
Trần Phàm cười cười: "Lão Ngũ mời khách, bữa cơm này nhất định phải đến."
Tô Nhược Sơ đưa bó hoa tươi trong ngực cho bạn gái Hàn Húc.
Đây là hoa dại mà buổi chiều cô hái được từ ngọn núi phía sau chùa, ôm suốt dọc đường mang về.
"Tặng cho hai người. Chúc hai người tình yêu ngọt ngào, vĩnh viễn hạnh phúc."
"Cảm ơn. Bó hoa này thật đẹp." Bạn gái Hàn Húc vẻ mặt ngạc nhiên, ngửi ngửi, mặt mày rạng rỡ.
Trần Phàm bị Mã Tiểu Soái kéo ngồi xuống, miệng kêu la.
"Mọi người tranh thủ ăn nhanh lên, đêm nay anh em còn có việc chính phải làm."
La Văn Kiệt lập tức trừng to mắt, tò mò nhìn qua.
"Sao thế Lão Trần? Thông suốt rồi hả? Quyết định chạy Marathon?"
Ngô Địch bĩu môi: "Chỉ hắn thôi sao? Còn Marathon? Ta đoán cũng chỉ được ba phút."
Mã Tiểu Soái cười ha hả chọc chọc Trần Phàm, chỉ chỉ khách sạn đối diện.
"Dù sao đồ ăn còn chưa lên đủ, hay là hai người thừa dịp bây giờ đến khách sạn đối diện đi? Ta đoán chừng, đợi lát nữa lúc các cậu ra, bình bia đầu tiên của bọn ta còn chưa uống xong đâu."
Mấy nam sinh không che giấu gì, bạn gái bên cạnh đều đỏ mặt tía tai.
Chỉ có Lão Ngũ Hàn Húc thật thà, mặt mày thẳng thắn.
"Lão Tứ có chuyện gì thế? Cậu đăng ký chạy Marathon à? Không nghe nói gần đây có cuộc thi nào mà."
Cả bàn đột nhiên ngây người, sau đó cười lớn.
La Văn Kiệt cười to nói: "Lần này ta tin rồi, Lão Ngũ tuyệt đối chưa từng chạy marathon bao giờ."
(ý nói Lão Ngũ rất ngây thơ trong chuyện "người lớn") Bạn gái Hàn Húc vừa tức giận vừa xấu hổ, hung hăng nhéo tên ngốc này một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận