Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 410: Cắn người linh tinh

**Chương 410: Cắn người lung tung**
Nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện kia.
Tô Nhược Sơ có chút khẩn trương, nắm chặt lấy tay Trần Phàm.
Trần Phàm nhìn Tô Nhược Sơ, an ủi không có chuyện gì.
Sau đó quay đầu nhìn về phía hai tên hán tử đối diện.
"Ta có thể hỏi một chút là có chuyện gì không?"
Một người trong đó lắc đầu, "Thật xin lỗi. Không thể trả lời. Đợi đến trong cục, ngươi sẽ rõ."
"Yên tâm. Chỉ là phối hợp hiệp trợ điều tra mà thôi. Một khi chứng minh ngươi không có chuyện, liền có thể đi."
"Trần Phàm..."
Tô Nhược Sơ hốc mắt đỏ lên, nắm thật chặt tay Trần Phàm.
Trần Phàm cười cười, nhẹ giọng an ủi: "Yên tâm đi. Không có chuyện gì. Đoán chừng là chuyện làm ăn, để ta đi làm cái đăng ký."
"Ngươi tự đón xe về nhà trước, ta cùng bọn hắn đi một chuyến, rất nhanh liền có thể trở về."
Tô Nhược Sơ lại liều mạng lắc đầu, quay đầu nhìn về phía hai người bên cạnh.
"Ta có thể đi theo cùng được không?"
"Thật xin lỗi."
Một người trong đó lắc đầu, cự tuyệt thỉnh cầu của Tô Nhược Sơ, sau đó liếc qua Trần Phàm.
"Đi thôi."
Trần Phàm nhún vai, đi theo, cất bước lên xe.
Trước khi lên xe, Trần Phàm ghé sát tai Tô Nhược Sơ, thấp giọng nói.
"Gọi điện thoại cho Quách Soái, để hắn đến câu lạc bộ tìm Phùng Bá Quân."
Nói xong liền ngồi lên xe, bịch một tiếng, cửa xe đóng lại.
Đứng ở ven đường, nhìn qua ô tô đi xa, Tô Nhược Sơ giống như một con thỏ trắng bị kinh sợ, đưa mắt nhìn bốn phía, mặt mũi tràn đầy bất lực.
Có chút hốt hoảng, vội vàng lật điện thoại, tìm số Quách Soái gọi qua.
"Alo, Quách Soái, Trần Phàm... Trần Phàm hắn vừa rồi bị cảnh sát mang đi..."
Ngồi trên xe, liếc qua hai người bên cạnh, một trái một phải, phụ trách trông giữ mình. Trần Phàm trên cơ bản đã đoán được là chuyện gì.
Có thể làm cho cảnh sát tìm tới mình, chỉ có thể là vụ án của Tống Minh Kiệt.
Xem ra Tống Gia quả nhiên sẽ không từ bỏ.
Vậy mà trực tiếp vòng qua khu đang phát triển, Liễu Nam Phân Cục, để thành tây phân cục bắt mình đi.
Trở lại cục cảnh sát, hai người cảnh sát này cũng không làm khó Trần Phàm, trực tiếp đem hắn vào phòng thẩm vấn.
"Tìm ngươi đến đây. Là có một chuyện cần ngươi phối hợp điều tra."
"Sáng nay ở Cát Tinh Thương Hạ bên kia, phát sinh vụ cướp ngân hàng, ngươi còn nhớ chứ?"
Trần Phàm gật đầu, "Nhớ kỹ."
"Nhớ kỹ là được."
Cảnh sát tra hỏi này liếc qua đồng bạn, sau đó ho khan một cái.
"Hiện tại chính thức bắt đầu thẩm vấn."
"Họ tên."
Trần Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Trần Phàm."
"Tuổi tác."
"21 tuổi."
"Nghề nghiệp."
"Vân Hải Đại học, sinh viên năm ba."
"Liên quan tới vụ án cướp ngân hàng đặc biệt lớn, phát sinh vào sáng hôm nay, ngươi lúc đó có mặt tại hiện trường?"
"Đúng."
"Ngươi ở trong đó làm cái gì?"
Trần Phàm: "Ta lúc đó vừa vặn cùng Liễu Nam Phân Cục, Bàng Phó Cục Trưởng đang nói chuyện. Hắn có thể làm chứng, các ngươi không tin có thể hỏi hắn."
"Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của ta, không cần nói lung tung."
Cảnh sát này chuyển giọng: "Ngươi có biết Tống Minh Kiệt không?"
"Biết."
"Lúc xảy ra chuyện, Tống Minh Kiệt vừa vặn xuất hiện ở đó, có phải là ngươi gọi hắn đến không?"
Trần Phàm trầm mặc 2 giây, gật đầu.
"Xem như thế đi. Hôm qua hai ta hẹn gặp mặt."
Cảnh sát này nhìn chằm chằm Trần Phàm: "Hai ngươi vì sao lại chọn chỗ đó để gặp mặt? Ngươi và hắn gặp mặt để làm gì?"
"Theo chúng ta được biết, ngươi và Tống Minh Kiệt hình như có chút ân oán cá nhân..."
Nghe đến đó, Trần Phàm đột nhiên cười.
"Cảnh sát, ta và Tống Minh Kiệt có ân oán, ta nghĩ ngươi chỉ cần điều tra một chút, hẳn là sẽ rất rõ ràng."
"Ta ở khu đang phát triển mở một cái câu lạc bộ, Tống Minh Kiệt này ba ngày hai bữa phái người đến gây rối, vì thế chúng ta đã không ít lần báo cảnh sát, ngươi có thể tra lại hồ sơ báo án..."
"Nếu như các ngươi lúc đó có thể làm gì đó, giúp ta giải quyết phiền phức, có lẽ hai ta cũng không cần gặp mặt để đàm phán."
Bành!
Người đối diện vỗ bàn một cái.
"Bớt nói nhảm. Hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó!"
"Ta hỏi ngươi..."
"Là Tống Gia bảo các ngươi làm như vậy à?"
Người này nói chưa hết câu, đã bị Trần Phàm cắt ngang.
Trần Phàm cười.
"Quả nhiên là có bối cảnh tốt, dễ làm việc a."
"Con trai Tống Gia bị cướp, suýt chút nữa bị đánh chết, làm sao? Chẳng lẽ bọn hắn còn muốn tiếp tục trả thù ta?"
"Cảnh sát, ta khuyên các ngươi đừng phí công vô ích, những gì cần nói ta đã nói rồi. Các ngươi có thể tìm Bàng Long Hải để trưng cầu ý kiến về tình hình."
"Lời này của ngươi có ý gì?"
Người đối diện sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.
"Ngươi cho rằng đây là đâu? Tưởng rằng mạnh miệng là có thể qua chuyện? Cho là ta không có cách nào khác để ngươi mở miệng?"
Trần Phàm không hề sợ hãi, ngược lại nhếch miệng cười.
"Cảnh sát, ta cũng khuyên ngươi một câu. Mặc kệ các ngươi có nhận chỗ tốt của Tống Gia hay không, chuyện này tốt nhất đừng nhúng tay vào."
"Vạn nhất đến lúc vì chút chỗ tốt, có thể là nhân tình, mà mất đi tiền đồ, vậy thì không đáng."
"Ngươi..."
Gã này vỗ bàn, tức giận đứng lên, liếc mắt ra hiệu cho đồng bạn bên cạnh.
Đang chuẩn bị dùng chút thủ đoạn với Trần Phàm, cửa phòng thẩm vấn mở ra.
"Lưu ca, vừa nhận được điện thoại của Tống Cục, bảo các anh lập tức dừng thẩm vấn."
Hai người giật mình: "Tống Cục? Sao ông ta lại biết?"
"Hình như là Liễu Nam Phân Cục, Bàng Phó Cục Trưởng gọi điện thoại cho cục trưởng chúng ta."
"Đúng rồi, hai anh tới muộn có lẽ không biết, Bàng phó cục trước khi thăng chức, là từ cục chúng ta điều đi, lúc đó ông ấy là tướng tài đắc lực dưới trướng cục trưởng chúng ta."
"Mới không đến một năm, người ta đã là Cục phó..."
Hai người ngây ra.
Hoàn toàn không nghĩ tới tiểu tử này lại thật sự quen biết Bàng Long Hải, hơn nữa còn có thể làm cho đối phương tự mình gọi điện thoại.
Hai người này liếc nhau, biểu lộ có chút xấu hổ.
"Hừ. Ngươi tự mà suy nghĩ cho kỹ."
Quẳng lại một câu, hai người này nhanh chóng rời khỏi phòng thẩm vấn.
Sau đó cũng không dám lộ diện nữa.
Ngược lại, nửa giờ sau, Bàng Long Hải đẩy cửa bước vào.
"Bàng đại ca!"
Trần Phàm cười chào hỏi.
Bàng Long Hải liếc qua Trần Phàm, sau đó quay đầu lớn tiếng quát:
"Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau tháo còng ra."
Một đội viên phía sau vội vàng tới giúp Trần Phàm mở ghế thẩm vấn.
Bàng Long Hải bước nhanh tới, kéo Trần Phàm, giải thích:
"Hai đội viên kia đoán chừng là nhận chỗ tốt của Tống Gia, đã bị dẫn đi tra hỏi."
Trần Phàm không có hứng thú với an nguy của hai người kia.
"Ta bây giờ có thể đi được chưa?"
Bàng Long Hải lắc đầu, lộ ra một vòng cười khổ.
"Trần lão đệ, sự tình lớn chuyện rồi."
"Cha của Tống Minh Kiệt vì con trai bị trọng thương thành người thực vật, trực tiếp nổi điên. Chiều nay ông ta còn đem sự việc báo cáo lên cho một lãnh đạo, là chỗ dựa của ông ta trong thành phố."
"Tống Gia một mực chắc chắn, ngươi và Tống Minh Kiệt có mâu thuẫn, hơn nữa ngươi gọi Tống Minh Kiệt đến hiện trường, Tống Gia hoài nghi ngươi có quan hệ gì đó với bọn cướp."
Trần Phàm dở khóc dở cười, "Tống Gia bị bệnh dại à? Sao lại cắn người lung tung?"
Bàng Long Hải lại nghiêm túc.
"Nếu Tống Gia một mực khẳng định ngươi có liên quan đến việc con trai bọn hắn bị trọng thương, thậm chí hoài nghi ngươi và bọn cướp là cùng một bọn... Vậy thì trong thành phố nhất định phải điều tra rõ ràng vụ án này, không cho phép có bất kỳ nghi vấn nào."
"Trong thành phố đã thành lập tổ điều tra, vụ án này thật sự là quá lớn, nhất định phải bảo đảm không có sơ hở."
"Tổ điều tra sáng mai sẽ đến, cho nên ngươi chỉ sợ tạm thời còn chưa thể rời đi."
Trần Phàm phiền muộn: "Có nhầm không vậy. Bạn gái ta còn đang lo lắng cho ta."
"Ta gọi điện thoại được không?"
Bàng Long Hải cười an ủi: "Yên tâm, lão ca ở đây cùng ngươi."
"Điện thoại của ngươi tạm thời bị thu lại, nhưng ngươi có thể dùng điện thoại của ta để lén gọi."
Bàng Long Hải vừa lấy điện thoại di động ra, đột nhiên thấy có điện thoại gọi đến.
Nghe 2 giây, liếc qua Trần Phàm, biểu lộ cổ quái.
"Thế nào?" Trần Phàm im lặng.
Bàng Long Hải nhìn chằm chằm Trần Phàm hỏi: "Ngay vừa rồi, người của chúng ta phát hiện có người lén lút lẻn vào phòng bệnh, hình như muốn bắt cóc Tống Minh Kiệt đang hôn mê... Không phải là người của ngươi làm đấy chứ?"
Nghe những lời này, Trần Phàm sửng sốt tại chỗ.
Trong đầu trong nháy mắt hiện lên một cái tên.
Quách Soái!
Chuyện này chỉ có tên ngốc đó mới làm ra được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận