Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 237: Phi phàm diệt virus thượng tuyến

**Chương 237: Phi phàm diệt virus ra mắt**
"Lão bản, có cần phục vụ đặc biệt không?"
Nghe thấy âm thanh này, Trần Phàm lập tức tiến lên mở cửa phòng.
Mã Tiểu Soái đứng ở ngoài cửa.
Trần Phàm có chút bất ngờ: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Mà khoan, không phải ngươi về nhà rồi sao? Kỳ nghỉ tốt đẹp không ở nhà lại chạy đến chỗ ta làm gì?"
Mã Tiểu Soái cười hắc hắc, lay lay hoa quả trong tay.
"Nghe nói một mình ngươi ở đây sắp phát điên rồi. Ta đây không phải tới để bầu bạn với ngươi sao."
"Cút đi!"
"Ngươi làm sao biết ta ở chỗ này?"
"Nói nhảm, lần trước ở phòng ngủ ngươi đã nói rồi."
Trần Phàm gãi gãi đầu, "Ta nói rồi sao?"
Mã Tiểu Soái vào nhà, tò mò đ·á·n·h giá căn phòng này.
"Chậc chậc, phòng ở không tệ nha."
"Khó trách không muốn trở về phòng ngủ ngủ, lão Trần ngươi nói thật, bình thường có phải hay không mỗi ngày cùng bạn gái ở chỗ này rượu thịt đầm đìa?"
Trần Phàm cười mắng một câu: "Cút đi!"
"Ngươi mẹ nó mũi chó à. Biết ta hôm nay hiếm khi xuống bếp, cố ý chạy tới ăn nhờ ở đậu."
Mã Tiểu Soái cười ha ha một tiếng: "Huynh đệ không có ưu điểm gì khác, chính là vận khí tốt."
Nói xong, Mã Tiểu Soái đi đến tr·ê·n ghế sô pha ngồi xuống, tò mò nhìn quanh bốn phía.
"Này, đây chính là căn phòng của Lý Lệ Trân đó hả? Trước kia hai người các ngươi ở chung tại đây à?"
Mã Tiểu Soái mặt đầy vẻ hóng hớt: "Ở chung với Lý Lệ Trân cảm giác thế nào?"
Trần Phàm im lặng: "Người ta có tên có tuổi được không?"
"Với lại căn phòng này hiện tại đã thuộc về ta. Ta mua lại rồi."
"Dựa!" Mã Tiểu Soái hú lên quái dị, "Ngươi trâu bò, ngươi đây mới là cảnh giới tán gái cao nhất."
Trần Phàm nhún nhún vai: "Chỉ đơn thuần là do vị trí ở đây thuận tiện."
Mã Tiểu Soái tò mò hỏi: "Mà này, ngươi có còn đồ vật riêng tư của Ôn lão sư không? Lấy ra cho ta chiêm ngưỡng một chút."
Trần Phàm im lặng, "Không ngờ tới, ngươi còn có loại đam mê này đấy?"
"Ta cho ngươi tìm hai đôi tất của Ôn lão sư ngươi có muốn hay không, để ngửi cho kỹ."
"Cút đi!" Mã Tiểu Soái cười mắng một câu, "Ta đang nói là ảnh chân dung."
"Không có không có, Ôn lão sư trước khi đi đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả rồi."
"Ai, tiếc nuối thật đấy." Mã Tiểu Soái có chút tiếc nuối ngả người lên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn Trần Phàm.
"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Nấu cơm đi chứ? Không có chút nhãn lực nào hết."
Trần Phàm đưa tay chỉ vào gia hỏa này.
"Được. Nhi tử tới cửa, ta kẻ làm cha này liền làm cho ngươi một bữa cơm thịnh soạn."
Mã Tiểu Soái cười ha ha, không hề để ý chuyện bị Trần Phàm chiếm tiện nghi.
Lúc ăn cơm, Mã Tiểu Soái lần đầu tiên nếm thử tay nghề của Trần Phàm.
"Chà, tay nghề không tệ nha."
Mã Tiểu Soái cầm chén rượu lên, "Huynh đệ, ta quyết định rồi, mùa hè này thấy một mình ngươi đáng thương, ta quyết định ở lại nơi này, mỗi ngày bầu bạn với ngươi."
"Đừng đừng đừng." Trần Phàm khoát tay: "Ngươi ăn cơm xong xuôi thì mau mau cút đi. Ta thấy ngươi chính là muốn ăn nhờ ở đậu."
"Đừng mà! Ta ở nhà một mình chán lắm." Mã Tiểu Soái chỉ một ngón tay về phía phòng ngủ chính bên cạnh.
"Ta đây không kén chọn hoàn cảnh ngủ đâu, gian phòng ngủ kia cứ để cho ta là được."
"Ta không ăn không ở không, cùng lắm thì cho ngươi phục vụ đặc biệt."
"Ta có thể đi......"
Mặc kệ Trần Phàm xua đuổi thế nào, Mã Tiểu Soái mặt dày vẫn ở lì lại.
Những ngày hè tiếp theo, hai gã đàn ông to xác không ra khỏi cửa, cả ngày trốn trong nhà.
Trần Phàm thì vùi đầu trong thư phòng xây dựng trang web, Mã Tiểu Soái thì cuộn tròn tr·ê·n ghế sô pha xem phim, gia hỏa này thuê một đống lớn CD ở ngoài về, xem từ ban ngày đến ban đêm.
Về sau phim xem nhiều cũng chán, Mã Tiểu Soái dành thời gian chạy về nhà một chuyến, lấy ra một chiếc laptop.
Lần này thì tốt, có máy tính, hắn lên mạng liên hệ với La Văn Kiệt và Ngô Địch, mấy người bạn trong kỳ nghỉ hè ở nhà cũng đang buồn chán. Thế là cả bọn không có việc gì làm, mỗi ngày lại hò hét chơi game.
Lúc nghỉ ngơi, Trần Phàm ngẫu nhiên ra ngoài liếc mắt một cái, kết quả phát hiện Mã Tiểu Soái bọn hắn vậy mà không chơi CS, mà là một game online có tên « Thạch Khí Thời Đại ».
Nhìn thấy trò chơi này, Trần Phàm đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, năm nay là năm 2001, « Nhiệt Huyết Truyền Kỳ » hẳn là sắp ra mắt rồi.
Năm đó thịnh đại Trần Thiên Kiều dựa vào trò chơi này, trực tiếp làm sống lại công ty, thậm chí một lần đứng đầu bảng xếp hạng những người giàu có nhất trong nước.
« Truyền Kỳ » trò chơi này rốt cuộc có ma lực lớn đến mức nào? Nói như vậy, cho dù qua hơn hai mươi năm, các loại server lậu liên quan tới Truyện Kỳ vẫn như cũ vô cùng nóng.
Lúc này, nếu như sớm chú ý, đến lúc đó làm một cái server lậu, đi trước tất cả mọi người, chỉ cần cẩn thận một chút, trăm phần trăm có thể kiếm một món hời.
Bất quá đối với việc làm server lậu loại này, Trần Phàm thật sự là không có thời gian và tinh lực.
Hắn hiện tại có quá nhiều việc phải đối phó.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua đến trung tuần tháng tám, một tháng đã qua.
Website hướng dẫn của Trần Phàm một tuần trước đã xây dựng thành công, Trần Phàm đặt một cái tên là GO hướng dẫn, không cầu danh tự hay ho, chỉ cầu để dân mạng liếc qua liền có thể dễ dàng nhớ kỹ.
Đương nhiên, Trần Phàm chân chính quan tâm chính là việc nghiên cứu và phát triển phần mềm diệt virus.
Trước mắt, phía Phi Phàm khoa học kỹ thuật, việc nghiên cứu phát triển phần mềm đã đến giai đoạn cuối cùng.
Dưới sự dẫn dắt của Lương Thực Sơ, toàn bộ nhân viên kỹ thuật của công ty đều đang làm việc tăng ca.
Cho đến ngày 20 tháng 8, đêm khuya lúc 10 giờ, Trần Phàm đang ngồi xem Mã Tiểu Soái chơi « Thạch Khí Thời Đại » thì Lương Thực Sơ gọi điện thoại tới.
"Thành công."
Đầu dây bên kia điện thoại, Lương Thực Sơ mặt đầy vẻ hưng phấn mà hô.
Là một nhân viên kỹ thuật trung thực thật thà, giờ phút này Lương Thực Sơ cũng khó nén tâm tình kích động.
Hơn nữa xuyên thấu qua điện thoại, Trần Phàm có thể nghe được tiếng hoan hô của nhân viên trong văn phòng ở đầu dây bên kia.
Trần Phàm cười.
"Chúc mừng chúc mừng. Mọi người vất vả rồi."
Lương Thực Sơ cười hắc hắc, tiếp đó nghiêm mặt hỏi: "Khi nào thì ngươi qua đây xem thử sản phẩm?"
"Ngày mai đi."
"Tốt, ngày mai ta sáng sớm ở công ty chờ ngươi."
Trần Phàm cười. "Vậy ngày mai gặp."
Ngày hôm sau, Mã Tiểu Soái chơi game suốt đêm vẫn còn đang ngủ say, Trần Phàm cầm chìa khoá, lái xe của Mã Tiểu Soái, thẳng đến toà nhà Phi Phàm.
Lúc đến nơi, Lương Thực Sơ quả nhiên đã sớm có mặt ở công ty chờ sẵn.
Vừa thấy mặt Trần Phàm liền cười trêu ghẹo: "Nhìn đôi mắt đỏ bừng của ngươi kìa, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Lương Thực Sơ có chút xấu hổ.
"Cả đêm không ngủ, thật sự là quá hưng phấn."
"Kỳ thật tối hôm qua ta đã muốn gọi ngươi tới rồi."
Trần Phàm cười cười, hai người xuyên qua khu vực làm việc, không chào hỏi các nhân viên đang làm việc, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Lương Thực Sơ.
Trong phòng làm việc, Trần Phàm là người sử dụng đầu tiên, trực tiếp trải nghiệm phần mềm diệt virus này.
Nói thật, Lương Thực Sơ và đám thành viên trong đội này vẫn có chút bản lĩnh.
Dựa tr·ê·n cơ sở Trần Phàm cung cấp, bọn hắn đã nghiên cứu ra phần mềm diệt virus, ít nhất đã đáp ứng 90% yêu cầu trong đầu Trần Phàm.
"Hoàn thành không tệ. Ta cảm thấy có thể chuẩn bị tung ra bản thử nghiệm."
Nghe thấy lời này, Lương Thực Sơ đột nhiên trở nên có chút khẩn trương.
"Trực tiếp tung ra bản thử nghiệm sao? Có phải quá vội vàng không? Có cần thử nghiệm nội bộ trên phạm vi nhỏ trước để xem hiệu quả không?"
Trần Phàm cười.
"Không cần."
"Lão Lương, ngươi phải tin tưởng vào ánh mắt của ta."
Trần Phàm nói những lời này có vẻ hơi không biết xấu hổ, nhưng đó lại là sự thật.
Là một người trọng sinh, tr·ê·n thế giới này chỉ sợ không ai hiểu rõ hơn Trần Phàm về hình dáng của phần mềm diệt virus trong hai mươi năm tới.
Hắn thấy, phần mềm trước mắt này, mặc dù so với phần mềm diệt virus hai mươi năm sau vẫn tồn tại chênh lệch nhất định.
Nhưng để đánh bại các sản phẩm cùng loại khác trên thị trường hiện tại.
Trần Phàm cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề.
Trần Phàm nhìn Lương Thực Sơ, cười an ủi.
"Tin tưởng ta, không cần thử nghiệm nội bộ, sản phẩm này nhất định sẽ nổi tiếng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận