Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 951: Ngô Thiếu hoa văn vẫn rất nhiều

**Chương 951: Ngô thiếu chơi rất nhiều trò**
Sau khi cúp điện thoại, Trần Phàm mới cúi đầu nhìn tin nhắn trong tay.
Tin nhắn là do Bàng Long Hải gửi đến.
Phía trên là tư liệu của mấy người nhà họ Triệu vừa hết hạn tù được phóng thích.
Đa số thành viên sau khi được thả đều rời khỏi Vân Hải.
Chỉ có một người, tung tích không rõ.
Triệu Minh Vũ.
Trần Phàm nhìn chằm chằm cái tên này một thoáng.
Theo điều tra của Bàng Long Hải, Triệu Minh Vũ sau khi ra tù liền mất liên lạc, hoàn toàn không có bất cứ tin tức gì.
Trần Phàm lại nhìn hai người khác trên danh sách.
Hầu Hiểu Quyên, Triệu Tử Thanh.
Triệu Tử Thanh là con ruột của Triệu Minh Vũ, chỉ mới mười tuổi.
Còn Hầu Hiểu Quyên là vợ trước của Triệu Minh Vũ, mẹ ruột của Triệu Tử Thanh.
Từ khi nhà họ Triệu xảy ra chuyện, "cây đổ thì bầy khỉ tan", người nhà họ Triệu kẻ chạy trốn, người bị bắt.
Triệu Minh Vũ vốn định mang theo vợ và con trai hiện tại bỏ trốn.
Kết quả Triệu Minh Vũ bị bắt ngay trong đêm đó, người vợ kế trẻ hơn Triệu Minh Vũ mấy tuổi vậy mà bỏ lại Triệu Tử Thanh, mang theo con trai ruột của mình bỏ trốn.
Triệu Tử Thanh chỉ mới mười tuổi, tự nhiên không có cách nào tự sinh hoạt.
Cũng may sau một phen trôi dạt, được mẹ ruột Hầu Hiểu Quyên đã sớm rời khỏi nhà họ Triệu đón về.
Hai người này hiện tại đang sống ở tỉnh thành.
Trần Phàm chỉ vào hai cái tên này.
“Tìm cách đưa hai người này về.”
“Không được gây ra bất kỳ sự chú ý nào.”
“Rõ!”
Một tên bảo tiêu bên cạnh lập tức nhận lệnh rời đi.
Ngay sau đó, lại có một hán tử áo đen nhanh chóng đi tới.
Hiện tại đám bảo tiêu bên cạnh Trần Phàm tất cả đều là những người được Trần Phàm nhờ Phùng Phá Quân bí mật huấn luyện, là lực lượng bảo an đặc biệt.
Đa số thành viên đều là từ bộ đội xuất ngũ.
Vô luận là sức chiến đấu hay là khả năng chấp hành đều vượt xa bảo tiêu thông thường.
Lại thêm Phùng Phá Quân huấn luyện đặc biệt trong một khoảng thời gian, đám người này giờ đây đã trở thành lực lượng đáng tin cậy nhất trong tay Trần Phàm.
Ẩn giấu lâu như vậy, hôm nay cuối cùng lần đầu tiên được ra tay.
“Lão bản, đám người bắt Tô tiểu thư đã khai rồi.”
“Chỉ là một đám lưu manh tham sống sợ chết, còn chưa dùng đến thủ đoạn nào, chúng đã tự mình sợ hãi khai hết mọi thứ.”
Tên bảo tiêu này hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên mười phần khinh thường đám người kia.
Trần Phàm trực tiếp hỏi: “Là ai?”
“Theo đám người này khai, lão đại của bọn chúng là Hải Lão Tứ.”
“Hải Lão Tứ?” Trần Phàm nhíu mày.
“Đúng vậy, chính là Hải Lão Tứ, người trong giang hồ gọi là Tứ gia.”
“Chúng ta đã tách riêng từng người ra để tra hỏi, bọn chúng không thể nói dối.”
Liên quan đến Hải Lão Tứ, Trần Phàm quả thật có ấn tượng.
Lúc trước mình và Triệu Long Kỳ có ân oán, Triệu Long Kỳ liền tìm Hải Lão Tứ đến uy hiếp mình.
Chỉ là sau đó khi nhà họ Triệu sụp đổ, thủ hạ của Quách Soái đã tiến hành quét sạch tất cả những nơi có liên quan đến nhà họ Triệu.
Hải Lão Tứ tổn thất nặng nề, rồi bỗng nhiên biến mất.
Trần Phàm không ngờ gia hỏa này lại còn ở Vân Hải.
Lần này Hải Lão Tứ không chỉ xuất đầu lộ diện, thậm chí còn muốn bắt cóc Tô Nhược Sơ để uy hiếp mình.
Ai cho hắn lá gan lớn như vậy?
Không cần hỏi, Trần Phàm liền biết nhất định là có người nhà họ Triệu thông đồng làm bậy với Hải Lão Tứ.
Còn đến cùng là ai?
Trần Phàm suy đoán, khả năng rất lớn là Triệu Minh Vũ.
Đến đây, một số bí ẩn trước kia tất cả đều được làm sáng tỏ.
Triệu Minh Vũ thân là gia chủ nhà họ Triệu, không chừng đã tự mình bày mưu tính kế trận ám sát năm đó.
Cho nên hắn tự nhiên có thể dễ dàng có được những tấm ảnh chụp và đoạn ghi chép trong xe.
Về phần sau khi ra tù Triệu Minh Vũ vẫn luôn không có hành động, tự nhiên là bởi vì thực lực của Trần Phàm bây giờ khiến hắn kiêng kị.
Trước kia không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà bây giờ tại sao lại đột nhiên dám động thủ?
Vậy dĩ nhiên là có người cho hắn dũng khí để động thủ.
Về phần là ai?
Không cần hỏi, nhất định là Ngô Húc Khôn.
Hai người này, đã liên thủ với nhau.
“Tiếp tục tra hỏi, cho đến khi tra ra được Hải Lão Tứ đang trốn ở đâu.”
“Bảo các anh em chuẩn bị sẵn sàng, đêm nay động thủ, triệt để quét sạch toàn bộ đám người này.”
“Rõ.”
“Còn nữa...... giữ lại Triệu Minh Vũ cho ta, ta muốn đích thân ‘chăm sóc’ hắn.”
Nói xong Trần Phàm quay người đi về phía chiếc ô tô bên cạnh.
Trên xe, lái xe Trương Thuận đã sớm chờ sẵn ở đó.
“Lão bản, bây giờ xuất phát?”
“Đi thôi.”
Trương Thuận cũng không nói nhảm, nổ máy xe rời đi.
Phía sau, hai chiếc ô tô chở đầy bảo tiêu nhanh chóng đuổi theo.......
Trên biển.
Du thuyền đã tiến vào vùng biển quốc tế.
Theo người chủ trì tuyên bố một câu: “Bữa tiệc chính thức bắt đầu”, toàn bộ trên dưới du thuyền, lập tức rơi vào một trạng thái điên cuồng.
Người không có tiền vĩnh viễn không thể tưởng tượng được những kẻ có tiền ăn chơi trác táng đến mức độ nào.
Trong sàn nhảy ở lầu một, một người đàn ông trung niên mặc âu phục nhân viên phục vụ, tay nâng khay, kín đáo di chuyển giữa đám người.
Giờ phút này ánh đèn trong sàn nhảy lúc sáng lúc tối, âm nhạc sôi động tràn ngập mỗi một góc nhỏ.
Trên sân khấu, mấy cô gái đang điên cuồng lắc lư thân hình, vừa vặn vẹo vừa cởi bỏ số quần áo vốn đã ít ỏi trên người.
Ở rìa sàn nhảy, mấy vị khách mặc âu phục đang hưng phấn vung vẩy xấp tiền trong tay.
Mà ở phía dưới phòng khiêu vũ thì càng náo nhiệt.
Khắp nơi có thể thấy được từng nhóm năm, ba nam nam nữ nữ nằm rạp trên mặt đất, đang thực hiện những vận động nguyên thủy nhất.
Những cô gái có thể lên thuyền ở đây đều là đã qua chọn lựa tỉ mỉ, vì kiếm tiền, các nàng có thể vứt bỏ tự tôn, làm ra bất kỳ chuyện đáng xấu hổ nào.
Mà những vị khách này, càng là những hội viên đã qua sàng lọc. Thân phận, bối cảnh không phải có tiền thì chính là có quyền.
Hơn nữa muốn lên thuyền, còn phải có ít nhất hai hội viên trở lên liên hợp đảm bảo, xác nhận không có bất kỳ phiền phức nào.
Đám người bên ngoài ăn mặc chỉnh tề, làm bộ thân sĩ, đại lão bản, nhưng một khi đến đây đều bộc phát ra thú tính nguyên thủy nhất.
Trong mắt bọn hắn, những cô gái này căn bản không phải người, mà là đồ chơi.
Thứ đồ chơi có thể chơi thế nào cũng được.
Mà đồ chơi thì không cần tự tôn.
Cho nên, ở khắp nơi có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhân viên phục vụ trung niên kia chính là Phùng Phá Quân bí mật trà trộn lên thuyền.
Hắn làm như không thấy tất cả những gì đang diễn ra xung quanh.
Mà dựa theo tin tức cung cấp trước đó, nhanh chóng di chuyển qua tầng này, sau đó đi vào thang máy, lên thẳng phòng khách quý ở tầng cao nhất.
Thang máy đi thẳng lên lầu sáu.
Vừa mở cửa, trên hành lang lập tức vang lên tiếng gào thét khàn cả giọng của phụ nữ.
Có thể thấy, ở đây mọi người xem như triệt để giải phóng bản năng, ăn chơi mười phần kích thích.
Có phòng thậm chí còn không đóng cửa, cứ mở toang như vậy, bên trong nam nữ đều trần truồng, có người phụ nữ còn buộc một sợi xích trên đầu, giống như chó nằm rạp trên mặt đất.
Phùng Phá Quân nhìn không chớp mắt, nhanh chóng băng qua hành lang, đi đến cuối cùng.
Căn phòng cuối cùng, chính là mục tiêu lần này, phòng của Ngô Húc Khôn.
Ở cửa phòng, hai gã bảo tiêu mặc âu phục đang nhàm chán ngậm thuốc lá, lắng nghe âm thanh xung quanh để giải sầu.
“Không hổ là Ngô thiếu, chơi nhiều trò thật.”
Hai gã bảo tiêu liếc nhau, lặng lẽ cười một tiếng.
Ánh mắt quét sang bên cạnh, chú ý đến người phục vụ đang đi tới, lập tức thu lại nụ cười, cảnh giác nhìn đối phương.
“Dừng lại!”
“Không được phép tiến lên phía trước.”
Bảo tiêu mười phần chuyên nghiệp, trực tiếp giơ tay ngăn cản Phùng Phá Quân.
Phùng Phá Quân vội vàng thay đổi biểu cảm, có chút khẩn trương giải thích.
“Là...... là khách quý bên trong bảo tôi mang lên.”
Trong khay, ngoài một bình rượu, còn có một lọ thủy tinh nhỏ.
Phùng Phá Quân chỉ chỉ cái lọ.
"Khách quý bảo hôm nay muốn chơi suốt đêm, cho nên cần chút dược vật phụ trợ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận