Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 886: Bị vây xem

**Chương 886: Bị vây xem**
Vòng tiếp theo đến lượt La Văn Kiệt.
La Văn Kiệt cười hắc hắc: "Cuối cùng cũng đến lượt ta."
"Mọi người đều lựa chọn lời thật lòng, vậy ta sẽ chọn một lần đại mạo hiểm."
Mấy nữ sinh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Tống Lâm Lâm tra hỏi.
"Đều biết Kiệt ca có tình sử phong phú..."
La Văn Kiệt sờ mũi một cái: "Sao cảm giác lời này như đang đào hố ta vậy?"
Tống Lâm Lâm không để ý, trực tiếp hỏi: "Trong số những nữ sinh ngươi đã gặp, người ngươi thích nhất là ai?"
"Ngươi có dám đứng ra chạy đến bên cạnh sân thượng lớn tiếng hô tên của nàng không?"
"Việc này có gì không dám."
La Văn Kiệt trực tiếp đứng lên, đi đến rìa sân thượng, hướng về phía sân trường xa xa hô lớn.
"Phàm ca, ta yêu ngươi."
"Cỏ!"
"Dựa vào!"
"Ngày!"
Sau lưng truyền đến một trận âm thanh bạo nói tục.
Mã Tiểu Soái nhìn Tống Lâm Lâm.
"Câu hỏi này của ngươi, ngươi vẫn là không hiểu rõ độ dày da mặt của Kiệt ca."
"Ngươi cứ thử bảo hắn cởi hết quần áo đứng trên sân thượng rồi tè xuống dưới xem, hắn còn không thèm do dự, ngươi tin không?"
Kiệt ca cà lơ phất phơ đi trở về, nhìn Tô Nhược Sơ cười nói.
"Chị dâu, đời ta đoán chừng là vô duyên với Phàm ca rồi, ta giao hắn cho ngươi. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc."
Tô Nhược Sơ bị chọc bật cười.
Trần Phàm thì nhấc chân lên đạp cho một cước.
"Đừng có mà mất mặt xấu hổ. Việc này mà để người khác nghe được còn tưởng lão tử thích đàn ông."
Đám người cười ha hả một trận.
Mọi người chơi đùa đến hơn mười hai giờ, cuối cùng có mấy người rõ ràng đã say.
Bàn đi tính lại, dứt khoát mọi người đều không trở về, đêm nay ngủ lại trong căn hộ của Trần Phàm.
Năm nam sinh ngủ ở phòng khách dưới lầu, trải nệm xuống đất nghỉ ngơi, năm nữ sinh thì ở lầu hai, trên gác xép.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai Trần Phàm dậy rất sớm, tâm tình không tệ, một mình ra bãi tập chạy hai vòng, sau đó đi quán cơm mua bữa sáng mang về.
Trần Phàm ăn xong một mình, năm nữ sinh trên lầu cũng đã thức dậy.
Thế là Trần Phàm đá đá mấy người Kiệt ca còn đang nằm chết dí ở phòng khách, bảo bọn họ rời giường.
Ăn xong điểm tâm, Mã Tiểu Soái và Tống Lâm Lâm đi trước một bước, ra ngoài trường đón thợ trang điểm và thợ quay phim.
Tranh thủ lúc còn chút thời gian, Trần Phàm kéo Tô Nhược Sơ ra ngoài, đi siêu thị mua hai bình rượu ngon, sau đó đi thẳng đến văn phòng khoa của trường.
Bởi vì đã liên lạc trước, lúc Trần Phàm đến, Trần giáo sư cũng đã sớm đợi sẵn.
Thấy Trần Phàm vào văn phòng, Trần giáo sư lập tức đứng lên, vòng qua bàn làm việc đi tới cửa nghênh đón.
"Hoan nghênh, hoan nghênh."
"Trần giáo sư, chào thầy, đây là bạn gái của cháu, Tô Nhược Sơ, cũng là sinh viên tốt nghiệp của trường ta."
"Được được, mau ngồi, mau ngồi. Đến chỗ của ta không cần câu nệ, cứ tùy tiện ngồi."
"Cháu xem cháu còn khách khí như thế, đến chỗ ta còn mang quà cáp làm gì..."
Trần giáo sư vô cùng khách sáo, sau khi hai người ngồi xuống, còn đặc biệt pha một bình trà cho hai người.
"Chỗ ta không có trà ngon, chắc chắn không thể so với trà cháu thường uống, cháu cứ tùy tiện uống tạm một chút."
Trần Phàm cười nói: "Cháu không am hiểu về trà, bình thường cũng không hay uống."
Trần giáo sư bưng một ly trà đưa qua, mặt mày hớn hở.
"Ài, Trần... Cháu xem, ta cũng không biết nên xưng hô với cháu thế nào."
Trần Phàm cười cười: "Trần giáo sư, thầy cứ gọi cháu là Tiểu Trần. Cho dù cháu có làm gì, thầy mãi mãi là thầy hướng dẫn luận văn của cháu."
"Ha ha, ta thích nghe những lời này."
Trần giáo sư đi đến bên cạnh ngồi xuống.
"Nói thật, cháu có thể đến thăm ta, ta rất vui mừng."
"Phải biết ta dạy học hơn ba mươi năm, cháu là tỷ phú đầu tiên bước chân vào văn phòng này của ta."
"Còn nhớ rõ lúc trước khi cháu đến trường, ta đã nói với cháu câu gì không?"
"Ta nói hi vọng cháu có thể sớm trở thành triệu phú, để cho ông già này như ta cũng được thơm lây."
"Không ngờ, thằng nhóc cháu chỉ dùng mấy năm ngắn ngủi, đã trở thành tỷ phú, nói thật, khi ta nghe được tin này, ta đã rất ngạc nhiên."
"Không ngờ dạy học cả đời, lại dạy ra được một thiên tài thương nghiệp."
Trần Phàm cười khen một câu: "Chủ yếu là Trần giáo sư thầy dạy quá tốt."
Trần giáo sư cười xua tay: "Thôi đi. Ở đây không có người ngoài, cháu cũng không cần đội mũ cao cho ta."
Tô Nhược Sơ lẳng lặng ngồi ở một bên, đối mặt với giáo sư, nàng vẫn còn có chút câu nệ.
Nhưng nhìn người bên cạnh là Trần Phàm, lại có thể ung dung trò chuyện với giáo sư.
Hơn nữa, Tô Nhược Sơ chú ý tới, hai người, ngoài hàn huyên, về sau còn nói đến một vài kiến thức chuyên nghiệp trong lĩnh vực kinh tế, Trần Phàm cũng có thể đối đáp trôi chảy.
Nhìn Trần Phàm thong thả trò chuyện với giáo sư, trong ánh mắt Tô Nhược Sơ, sự sùng bái và hạnh phúc gần như không thể che giấu.
Đàn ông khi tập trung là đẹp trai nhất.
Ở trong văn phòng của Trần giáo sư khoảng hơn ba mươi phút, Trần Phàm đứng dậy cáo từ.
Trước khi đi, Trần giáo sư còn mời Trần Phàm.
Nói là sang năm vào tháng tư, Vân Hải Đại Học sẽ long trọng tổ chức kỷ niệm 75 năm thành lập trường. Đến lúc đó hi vọng Trần Phàm, với tư cách là cựu sinh viên ưu tú, có thể đến tham gia.
Trần Phàm hứa miệng, biểu thị đến lúc đó nếu có thời gian nhất định sẽ tham gia.
Rời khỏi văn phòng giáo sư, Trần Phàm có chút cảm xúc.
Năm đó khi còn đi học, hắn còn cùng Kiệt ca và Mã Tiểu Soái thảo luận qua vấn đề kỷ niệm ngày thành lập trường.
Khi đó Kiệt ca còn nói, trên thế giới này chỉ có ba loại người sẽ được mời tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường.
Một loại là người có địa vị cao về học thức, một loại là người có quyền lực, còn một loại là người cực kỳ giàu có.
Lúc ấy Kiệt ca cảm khái, không biết đời này phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể có tư cách tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường của trường.
Không ngờ Trần Phàm tốt nghiệp chỉ ba năm, đã nhận được lời mời dự lễ kỷ niệm thành lập trường.
Hôm nay, trong khuôn viên trường Đại học Vân Hải đã xảy ra một chuyện kỳ lạ.
Rất nhiều sinh viên đang đi dạo trong trường đều chú ý thấy có một đám người đang chụp ảnh ở các khu vực khác nhau trong trường.
Trong đó có một nữ sinh mặc váy cưới màu trắng.
Thế là mọi người liền biết đây là đang chụp ảnh cưới.
Có thể vào trong trường quay chụp ảnh cưới, xem ra đối phương có bối cảnh không nhỏ.
Trên diễn đàn của trường đã xuất hiện những bức ảnh chụp lén Trần Phàm và những người khác.
Tiếp theo, có người để lại bình luận nói rằng mấy vị này đều là các sư ca, sư tỷ đã tốt nghiệp của trường, nhân dịp tốt nghiệp nên cố ý đến trường chụp ảnh cưới, lưu giữ kỷ niệm thời thanh xuân.
Rất nhanh, lại có người kích động nhắn lại nói nhận ra một người trong đó chính là sư ca Trần Phàm đã tốt nghiệp.
Trần Phàm là ai?
Ở Đại học Vân Hải, Trần Phàm chỉ có thể đại diện cho một người.
Đó chính là sư huynh Trần Phàm đã tốt nghiệp Học viện Tài chính của Đại học Vân Hải.
Cũng là người giàu nhất Vân Hải hiện tại, sư huynh Trần Phàm với tài sản hàng chục tỷ.
Bây giờ Trần Phàm, đã sớm trở thành thần tượng của tất cả sinh viên Đại học Vân Hải.
Cũng trở thành một vị sư huynh truyền kỳ duy nhất trong suốt lịch sử của Đại học Vân Hải.
Cho dù là sinh viên năm nhất mới nhập học, vừa vào trường liền nghe được các loại tin tức bát quái về vị sư ca truyền kỳ này qua lời kể của các thầy, các sư huynh, sư tỷ.
Chỉ sợ ngay cả chính Trần Phàm cũng không biết, hắn đã sớm trở thành niềm tự hào của ngôi trường này.
Tin tức này vừa đưa ra, lập tức làm nổ tung toàn bộ sân trường.
Trên diễn đàn, trên QQ, tất cả sinh viên đều đang kích động thảo luận về vị sư huynh truyền kỳ này.
Mọi người hưng phấn thảo luận tư liệu bát quái của vị sư huynh này, có một số sinh viên còn xông thẳng vào sân trường, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng vị sư huynh truyền kỳ.
Trong sân trường, nhìn số người càng lúc càng đông, thấy sắp biến thành cảnh người đông như kiến, Trần Phàm lập tức ý thức được mình đã bị nhận ra.
Thế là, kiên quyết bảo mọi người kết thúc việc quay chụp, mau chóng rời đi.
Bộ quần áo cuối cùng đã không kịp chụp, một đám người chật vật trốn lên xe, rời khỏi trường học trước sự truy đuổi của đám sinh viên.
"Việc này có hơi quá đáng không?"
Nhìn những sinh viên không ngừng đổ xô tới từ bốn phía. Ngô Địch không nhịn được cảm thán một câu.
Kiệt ca thì trêu ghẹo nói: "Phàm ca, ngươi thực sự nổi tiếng rồi. Dù là minh tinh lớn đến trường học, cũng không được như thế."
Mã Tiểu Soái dở khóc dở cười, "còn một bộ đồ chưa chụp xong."
"Ban đầu còn tưởng cuối tuần ít người, cố ý chọn cuối tuần để đến chụp, không ngờ sức hút của tiểu tử ngươi lại lớn như vậy."
"Đám nữ sinh bây giờ, ánh mắt càng ngày càng kém."
Trần Phàm cười cười: "Không có cách nào, ta thật sự quá đẹp trai."
"Đẹp trai cái đầu ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận