Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 365: Ngươi nơi này quả thực là Thiên Đường a

Chương 365: Nơi này của ngươi quả thực là thiên đường a “Tr·ê·n tr·ê·n dưới dưới trái phải trái phải bAbA.” Trần Phàm liếc mắt nhìn đối phương một cái.
“Đại ca, ngươi rốt cuộc có được hay không a?” Mã Tiểu S·o·á·i ngượng ngùng cười một tiếng: “Lâu rồi không chơi, có chút quên. Bất quá trình độ thao tác của ta tuyệt đối vượt xa ngươi.” “Không tin thì chờ xem.” Mấy phút đồng hồ sau.
Trần Phàm không nói nên lời nhìn Mã Tiểu S·o·á·i.
“Tiểu Bá Vương vô địch thủ a?” “Ba cái mạng thông quan a?” Mặt mo Mã Tiểu S·o·á·i đỏ ửng.
“Đã nói là rất lâu không chơi rồi, tay có chút không quen. Lại mở một ván, để ta thích ứng một chút.” Trần Phàm buông tay cầm trò chơi xuống, trực tiếp hỏi: “Nói đi, hôm nay ngươi tới tìm ta làm gì?” Mã Tiểu S·o·á·i lúc này mới nhớ tới chính sự.
“Vừa rồi Ngô Đ·ị·c·h nói trường học ra thông báo, kỷ niệm ngày thành lập trường định tổ chức vào ngày 28 tháng sau. Thời gian cũng tăng lên ba giờ, yêu cầu mỗi học viện ít nhất báo danh năm tiết mục.” Trần Phàm cười ha hả hỏi: “Còn lo lắng chuyện biểu diễn à?” Mã Tiểu S·o·á·i trừng mắt: “Ngươi đừng nói với ta là ngươi định đổi ý?” Trần Phàm cười cười: “Thế thì không có, dù sao ta lại không sợ mất mặt, ngươi nếu là nguyện ý lên đài, ta không ngại chơi với ngươi một ván.” “Cái này còn tạm được.” Mã Tiểu S·o·á·i thở dài một hơi, hắn chỉ lo Trần Phàm đổi ý không tham gia, vậy thì Kiệt ca chắc chắn không tham gia, đến lúc đó để mình hắn lên đài, hắn mới không nguyện ý.
Trần Phàm nói thêm: “Bất quá ta không có guitar a. Hiện tại trường học đang phong tỏa, không có cách nào ra ngoài mua.” Mã Tiểu S·o·á·i cười nhạt một tiếng: “Chỉ cần ngươi đồng ý lên đài, thì cho dù ta có đi mượn cũng sẽ mượn về cho ngươi.” “Bất quá ta đã sớm thay ngươi nghĩ kỹ.” Nói xong liền đem cây guitar bên cạnh lấy tới.
“Cho. Ta lần trước đã sớm mua cho ngươi, mỗi người một cây.” “Dựa vào. Nguyên lai ngươi sớm có dự mưu.” Trần Phàm có chút vui mừng nhận lấy, thử tạo dáng gảy mấy cái hợp âm.
Mã Tiểu S·o·á·i ánh mắt sáng lên.
“Có thể a ngươi.” Trần Phàm cười thầm: “Thường thôi, thường thôi, hạng ba thế giới.” “Đúng rồi, ngươi nghĩ kỹ hát bài gì chưa?” Mã Tiểu S·o·á·i lắc đầu: “Tạm thời còn chưa. Ngươi nếu là có đề nghị gì hay, có thể nói ra.” Trần Phàm lắc đầu.
“Ta suy nghĩ lại một chút đi.” Mã Tiểu S·o·á·i trực tiếp cầm qua một bàn cắt dưa hấu đã gọn gàng, vừa ăn vừa nói: “Vậy thì nghĩ vài bài hát đi, đến lúc đó ba chúng ta chọn một bài thích hợp nhất.” “Được. Chính sự nói xong, nhanh, lại đến một ván!” Trần Phàm trực tiếp ném tay cầm qua.
“Muốn chơi thì tự ngươi chơi, lão t·ử không chơi với gà mờ.” Mã Tiểu S·o·á·i cũng không tức giận, hứng thú bừng bừng cầm tay cầm bắt đầu chơi game.
“Đúng rồi, ta nói, ta hôm nay không về phòng ngủ, đêm nay liền ở lại đây.” Trần Phàm cười mắng một câu: “Cút đi. Bạn gái của ta buổi tối còn muốn ở đây.” Mã Tiểu S·o·á·i kiên trì: “Vậy ta ở thư phòng.” “Không được. Thư phòng là chỗ ta ở.” “Vậy ta ở lầu các.” “Vậy cũng không được. Lầu các chất đầy đồ vật.” Mã Tiểu S·o·á·i quay đầu nhìn qua.
“Ta nói đại ca, hai người đều ở chung lâu như vậy, làm gì còn phải chia phòng ngủ?” “Ngươi đừng nói với ta là ngươi còn chưa cưa đổ Tô Nhược Sơ?” Trần Phàm không chút lưu tình phản bác.
“Ngươi còn dám nói ta? Ta hỏi ngươi, ngươi trừ nắm tay, ngươi cùng Tống Lâm Lâm có tiến thêm bước nào không?” Mã Tiểu S·o·á·i không chút nào xấu hổ, thậm chí còn lộ ra một cái tươi cười đắc ý.
“Qua hết năm nay, hai ta sẽ đ·á·n·h ba hiệp.” Trần Phàm giơ ngón tay cái lên.
“S·o·á·i ca, ngươi trâu!” Mã Tiểu S·o·á·i biết trong căn hộ của Trần Phàm có đồ chơi, rất nhanh La Văn Kiệt cũng biết.
La Văn Kiệt vừa biết, thì xem như toàn bộ phòng ngủ 519 đều biết.
Thế là hai ngày sau, nhà trọ của Trần Phàm biến thành phòng hoạt động của năm người.
Sáu người 519 đều chạy tới căn hộ của Trần Phàm chơi game, mỹ danh là giúp Lão Trần làm ấm nhà mới.
Trong này trừ Mã Tiểu S·o·á·i cùng La Văn Kiệt, Ngô Đ·ị·c·h, Tôn Hạo cùng Hàn Húc tất cả đều là lần đầu tiên tới nhà trọ này.
Sau khi tham quan qua, mấy người vây quanh TV bắt đầu chơi Tiểu Bá Vương.
Nhìn mấy tên này bởi vì tay cầm không đủ dùng mà bắt đầu tranh chấp, Trần Phàm bất đắc dĩ lại lấy ra một bộ máy chơi game Tác Ni.
Vừa nhìn thấy món đồ chơi này, Ngô Đ·ị·c·h hưng phấn thiếu chút nữa ôm lấy Trần Phàm hôn một cái.
“Lão Trần, nơi này của ngươi đúng là thiên đường của trường học chúng ta a.” Bởi vì TV phòng khách bị chiếm dụng, Trần Phàm đành phải đem Ngô Đ·ị·c·h, Hàn Húc và Tôn Hạo ba người lên lầu các.
Lầu các còn có một máy TV, vừa vặn có thể dùng để kết nối máy chơi game.
Vừa lên lầu các, nhìn xem chất đầy các rương, Ngô Đ·ị·c·h mở to hai mắt, phảng phất như phát hiện ra đại lục mới.
“Ta dựa, ta dựa...... Bóng bàn, bóng rổ bóng đá, còn có thảm khiêu vũ, dây nhảy......” “Lão Trần, ngươi đây là muốn mở siêu thị a.” Trần Phàm thuận miệng giải thích: “Trước đó là dự định tập thể thao giảm béo, kết quả không ngờ trường học bị phong tỏa.” “Vừa vặn, ngươi lát nữa ra ngoài chọn mấy quả bóng rổ, bóng đá rồi mang đi, cầm lấy đi trong lớp, coi như là tài trợ hoạt động giải trí cho lớp chúng ta.” Ngô Đ·ị·c·h hưng phấn xoa xoa tay.
“Hảo huynh đệ, đủ nghĩa khí!” Chơi trò chơi đến trưa, Ngô Đ·ị·c·h nhận một cuộc điện thoại, ấp úng có chút không tình nguyện.
Đầu bên kia điện thoại Tô Tình gọi hắn đi nhà ăn ăn cơm, nhưng Ngô Đ·ị·c·h mới chơi game, đang hứng thú, không muốn ra ngoài.
Một lát sau Ngô Đ·ị·c·h xuống lầu tìm Trần Phàm.
“Lão Trần, thương lượng với ngươi vấn đề này.” Trần Phàm đưa qua một miếng dưa hấu.
“Nói.” “Vừa rồi Tô Tình gọi điện thoại hỏi ta đang ở đâu, ta liền nói với nàng chỗ này của ngươi, có thể hay không để nàng cũng tới ngồi một chút.” “Chỉ vậy thôi?” Trần Phàm cười cười: “Ngươi muốn gọi thì cứ gọi, dù sao cũng là bạn gái của ngươi.” Ngô Đ·ị·c·h sắc mặt vui mừng, lập tức đảm nhiệm nhiều việc.
“Yên tâm. Ca không phải gọi không, ta để Tô Tình mua đồ uống mang tới cho mọi người.” Bên cạnh Mã Tiểu S·o·á·i kêu to cái này không công bằng.
Dựa vào cái gì mà Ngô Đ·ị·c·h có thể gọi bạn gái tới, ta cũng muốn để Lâm Lâm tới.
Trần Phàm nghĩ dù sao một con cừu cũng là thả, một đàn dê cũng là thả.
Dứt khoát nói có bạn gái đều có thể mang tới, bất quá chỉ có thể ở đây ban ngày, ban đêm không được.
“Ngươi nghĩ hay lắm, còn muốn để cho bạn gái của chúng ta buổi tối ở lại đây với ngươi.” Mã Tiểu S·o·á·i cười mắng một câu, lấy điện thoại ra gọi cho Tống Lâm Lâm.
Kết quả nói không được mấy câu, Mã Tiểu S·o·á·i cười hì hì nhìn về phía Trần Phàm.
“Lâm Lâm vừa vặn đang ở thư viện cùng bạn gái của ngươi. Ta nói với các nàng rồi, một hồi các nàng sẽ đến.” Trần Phàm vừa nghe, lập tức đạp La Văn Kiệt đang nằm trên ghế sô pha một cước.
“Ngồi đàng hoàng lại, mau đem vệ sinh chỉnh lý. Lát nữa để cho các nữ sĩ lưu lại ấn tượng tốt, thân sĩ một chút có được không?” La Văn Kiệt dở khóc dở cười: “Lão Trần, chính ngươi sợ vợ cũng không cần phải sợ như thế chứ?” “Ta sợ lão bà?” Trần Phàm trừng mắt: “Buồn cười, ta mà sợ lão bà? Ta đây gọi là tôn trọng lão bà.” “Đều nhớ kỹ. Đồ đạc trong căn hộ thuộc về ta các ngươi có thể tùy tiện động, nhưng vợ của ta, ai cũng không được đụng vào a. Không phải vậy sẽ bị liệt vào danh sách người không được chào đón.” Mấy người đang cười hi hi ha ha, thì ngoài cửa có người nhấn chuông cửa.
“Tới.” Trần Phàm đi qua mở cửa, kết quả sửng sốt tại chỗ.
Sao nhiều người như vậy?
Ngoài cửa không chỉ có Tô Nhược Sơ và Tống Lâm Lâm, còn có Tô Tình, Tôn Mẫn, Lục Vi, Lưu Thiên Thiên......
Khá lắm, mấy nữ sinh phòng ngủ hữu nghị 326 đây là tất cả đều đến rồi a.
Tô Nhược Sơ nhìn Trần Phàm giải thích: “Trên đường vừa vặn gặp, nghe nói chúng ta muốn tới đây, các nàng tiện đường tới xem một chút.” Tôn Mẫn cười hì hì trêu ghẹo: “Đại s·o·á·i ca, mạo muội đến nhà, không phải là không chào đón chúng ta chứ?” Trần Phàm vội vàng cười ha ha một tiếng.
“Sao có thể a. Nhiều mỹ nữ như vậy tới cửa, đúng là làm cho nơi này của ta vẻ vang a.” Tống Lâm Lâm lắc túi nhựa trong tay.
“Chúng ta không đến xem không, Nhược Sơ nói nơi này của ngươi có phòng bếp, hôm nay chúng ta phụ trách nấu cơm.” “Vậy thì tốt!” Trần Phàm cười ha ha, “Mau vào. Mau vào.” Theo mấy nữ sinh oanh oanh yến yến cười hì hì tiến vào phòng khách, Trần Phàm mới chú ý tới Lưu Thiên Thiên đi sau cùng.
Biểu lộ Trần Phàm lập tức sửng sốt.
Dựa vào.
Suýt chút nữa thì quên mất.
La Văn Kiệt còn ở trong nhà......
Bạn cần đăng nhập để bình luận