Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 576: Ta liền ưa thích cùng ngươi người như vậy làm bằng hữu

**Chương 576: Ta chỉ thích kết bạn với những người như ngươi**
Lý Cẩm Thu nhìn con trai, dở khóc dở cười.
Đứa nhỏ này, thật có lòng.
Khi mở cốp sau xe, Lý Cẩm Thu lại giật mình.
Bên trong chất đầy đủ loại hộp quà tặng, có thực phẩm chức năng cho người già, còn có rượu, thuốc lá và lá trà cho bố, ngoài ra còn có mười cái túi mua sắm, nhiều đến mức gần như không nhét nổi.
Lý Cẩm Thu trợn to mắt nhìn con trai.
Trần Phàm cười giải thích: "Khó khăn lắm mới đến một chuyến, không thể tay không trở về a."
"Những thứ này để lão Phùng giúp ngươi mang về, trước đó vài ngày ta nằm viện, Nhị cô Tam thúc bọn họ ở xa cũng đến thăm, còn cho tiền, chúng ta cũng nên thể hiện chút gì đó."
"Mẹ, những thứ này lấy về rồi mẹ với cha bàn bạc một chút, xem nên đưa mỗi nhà thứ gì cho phù hợp."
Lý Cẩm Thu nhìn con trai, vẻ mặt vui mừng.
Con trai đúng là đã trưởng thành.
"Ai, làm con tốn kém nhiều rồi."
Trần Phàm cười cười: "Mẹ, nói gì vậy, con kiếm tiền là vì cái gì? Chẳng phải là để mẹ với cha sống thoải mái hơn sao."
Nghe những lời này, Lý Cẩm Thu hốc mắt đỏ lên, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
"Con một mình ở bên ngoài, phải chú ý sức khỏe, chăm sóc tốt bản thân, đừng có mà không ăn sáng. Cũng đừng có suốt ngày ăn đồ ăn nhanh."
"Còn nữa...... Trong nhà đừng có mà bật điều hòa suốt, không tốt cho sức khỏe. Qua một thời gian nữa trời chuyển mát, nhớ mặc áo dài tay......"
Trần Phàm dở khóc dở cười, "Mẹ, con có phải trẻ con đâu."
Lý Cẩm Thu trừng mắt: "Dù con có 60 tuổi, trong mắt ta, con vẫn là trẻ con."
"Thôi được rồi. Ta đi có thời gian nhớ về thăm cha con. Ông ấy tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng rất thích con về thăm."
"Từ khi con kiếm được tiền, cha con bây giờ ở trong thôn rất có thể diện, không có việc gì cứ thích ra ngoài cùng người ta đánh bài đánh cờ......"
Trần Phàm cười gật đầu: "Vâng, mấy ngày nữa đợi con dâu của mẹ khi nào nghỉ, con sẽ đưa nàng ấy về cùng!"
"Như Sơ đứa nhỏ này cũng thật là, một thân một mình ở nơi xa như vậy đi học, cũng không biết bình thường ăn uống có tốt không......"
Thấy mẹ lại bắt đầu lải nhải, Trần Phàm dở khóc dở cười, vội vàng đẩy mẹ lên xe.
"Thôi được rồi, mẹ yên tâm đi, con sẽ dặn dò em ấy ăn uống đầy đủ."
"Lão Phùng trên đường lái xe chậm thôi nhé, hôm nay bác có thể ở lại Lạc Thành một ngày, mai hẵng về cũng được."
Trần Phàm vẫy tay, nhìn ô tô rời đi, lúc này mới ngơ ngác đi ra ngoài bắt taxi, chạy thẳng tới phòng tập.
Trải qua mấy ngày nữa rèn luyện, sự phối hợp giữa mấy người trong dàn nhạc đã ngày càng ăn ý.
"Ta cảm thấy với trình độ hiện tại, lên sân khấu hoàn toàn không thành vấn đề."
Lúc nghỉ ngơi Trần Phàm đề xuất.
Yến Thanh gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Trần Phàm nhớ ra điều gì đó, "Đúng rồi, nãy giờ quên chưa hỏi, các ngươi nói lên đài biểu diễn rốt cuộc là sân khấu nào?"
Yến Thanh .
"Uổng cho ngươi còn phát hành nhiều ca khúc nổi tiếng như vậy. Chả chú ý gì đến tin tức trong ngành giải trí cả."
"Tháng sau Phi Nhi Lạc Đội có buổi hòa nhạc ở tỉnh thành. Chúng ta có thể lên đài làm khách mời hát hỗ trợ."
Trần Phàm trợn mắt: "Buổi hòa nhạc làm khách mời hát hỗ trợ? Các ngươi có mối quan hệ tốt vậy cơ à?"
Vừa nói xong Trần Phàm liền cười.
Suýt nữa quên mất thân phận của Yến Thanh.
Với bối cảnh của hắn, muốn một suất khách mời hát chính dường như không phải việc gì khó.
Yến Thanh cười giải thích: "Công ty quảng bá cho buổi biểu diễn lần này của ban nhạc bọn họ ở tỉnh thành là do một người anh em của ta làm."
Trần Phàm hơi xúc động.
Phi Nhi Lạc Đội a. Năm 2004, cũng chính là năm nay, ban nhạc này phát hành ca khúc «Ngã Môn Đích Ái», một bài hát đã đưa ban nhạc này nổi danh, đạt tới đỉnh cao vinh quang.
Chỉ tiếc, vừa ra mắt đã lên đỉnh, sau đó Phi Nhi Lạc Đội không thể vượt qua đỉnh cao này, lại thêm sau đó còn trải qua sóng gió thay người trong ban nhạc, dẫn đến danh tiếng của ban nhạc ngày càng giảm sút, cuối cùng gần như biến mất.
Bất quá bây giờ là năm 2004, Phi Nhi Lạc Đội đang là thời điểm nổi tiếng, có thể lên buổi hòa nhạc của họ làm khách mời hát hỗ trợ, đích thực là một con đường không tồi.
Hai người đang trò chuyện, Nạp Lan Uyển Nhi đột nhiên đi tới.
Thấy cô bé này có chút mất tự nhiên, Trần Phàm chủ động lên tiếng.
"Sao vậy?"
Nạp Lan Uyển Nhi vẻ mặt ngập ngừng: "Có chuyện......"
"Cái đó...... Ban nhạc chúng ta sắp lên đài biểu diễn, hai bài hát còn chưa đăng ký bản quyền......"
Trần Phàm ngẩn người: "Các ngươi còn chưa đăng ký sao?"
Nạp Lan Uyển Nhi nhỏ giọng nói: "Ta muốn hỏi ngươi, hai bài hát này ngươi định dùng danh nghĩa của mình để đăng ký hay là lấy danh nghĩa ban nhạc của chúng ta báo lên."
Trần Phàm: "Không phải nói hai bài hát này là viết cho các ngươi sao?"
Tiếp đó liếc nhìn Yến Thanh: "Các ngươi không phải muốn cho ban nhạc nổi tiếng, được nhiều người biết đến sao? Đã vậy đương nhiên phải dùng danh nghĩa ban nhạc để đăng ký rồi."
Yến Thanh cũng có chút ngượng ngùng: "Ngươi suy nghĩ cho kỹ, hai bài hát này đều là bài hát hay, nếu lấy danh nghĩa ban nhạc thì vinh dự sẽ do chúng ta đoạt hết."
Trần Phàm vui vẻ: "Vốn dĩ nói là giúp các ngươi viết."
"Huống hồ ta lên đài đã là mạo hiểm rất lớn rồi, không cần thiết phải làm lớn chuyện thêm."
Thấy Trần Phàm nói thẳng thắn, Nạp Lan Uyển Nhi càng thấy không ổn.
"Hai bài hát có thể làm tác phẩm của ban nhạc chúng ta, chỉ là ca từ và phối khí đều phải ghi rõ từng người......"
Trần Phàm thuận miệng nói: "Cái này đơn giản, ngươi không phải muốn được nhiều người biết đến sao? Hai bài hát tác giả đều viết tên của ngươi."
Nạp Lan Uyển Nhi trợn to mắt: "Ngươi...... Ngươi thật sự không cần bản quyền?"
Trần Phàm khoát tay: "Ta thích yên tĩnh làm một mỹ nam tử hơn."
Nạp Lan Uyển Nhi ánh mắt lấp lánh, càng nhìn Trần Phàm càng cảm thấy thuận mắt.
Yến Thanh cười ha hả mở miệng nói: "Không thể dùng miễn phí tác phẩm của ngươi. Như vậy đi, ta dùng tiền mua lại, coi như là thành quả của ban nhạc."
Trần Phàm hơi nhướng mày: "Không cần thiết đâu?"
Yến Thanh vẻ mặt chân thành.
"Thân huynh đệ còn phải tính toán rõ ràng."
Nói rồi móc túi ra một tấm thẻ.
"Trên này có hơn 5 triệu, là tiền thưởng thắng được trong cuộc đua xe lần trước."
"Thật ra đã sớm nên đưa cho ngươi, chỉ là sau đó ngươi nhập viện."
"Lần trước có thể thắng hoàn toàn là nhờ ngươi, cho nên số tiền này ta cho hết ngươi. Coi như là tiền mua bản quyền ca khúc của ngươi."
Trần Phàm dở khóc dở cười.
"Ngươi nghiêm túc đấy à?"
Yến Thanh gật đầu nghiêm túc.
"Tiền ta có thể không cần, nhưng thể diện nhất định không thể mất."
"Lần trước nếu không phải nhờ ngươi, thể diện của ta coi như mất hết. Cho nên số tiền này cho ngươi là đương nhiên."
Thấy Trần Phàm có chút không biết xử lý thế nào, Nạp Lan Uyển Nhi trực tiếp giật lấy thẻ ngân hàng nhét vào ngực Trần Phàm.
"Hắn cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, ngươi thấy hắn giống người thiếu tiền sao?"
Trần Phàm cười khổ: "Vậy ta cũng không khách khí."
Yến Thanh cười hắc hắc: "Ngươi tốt nhất đừng khách khí với ta. Ta còn đang đợi chân ngươi khỏi hẳn, đến lúc đó sẽ cùng ta làm một trận long trời lở đất."
Nhìn tấm thẻ trong tay, Trần Phàm hơi xúc động.
Trong mắt những người có bối cảnh thâm hậu như Yến Thanh và Nạp Lan Uyển Nhi, 5 triệu chắc cũng chẳng khác gì 500 nghìn.
Cùng bọn họ lên đài biểu diễn một lần, đã kiếm được 5 triệu.
Vụ làm ăn này không hề lỗ chút nào.
Trần Phàm nhịn không được cười trêu ghẹo: "Ta chỉ thích kết bạn với những người như ngươi."
Yến Thanh cười một tiếng.
Nạp Lan Uyển Nhi nhỏ giọng dặn dò: "Trần Phàm, chúng ta cũng là bạn bè, sau này nếu ta nhờ ngươi sáng tác bài hát, ngươi không được từ chối đâu đấy."
Trần Phàm cười ha hả, lắc lắc tấm thẻ trong tay.
"Sau này ngươi mà hào phóng như hắn, ngươi muốn bao nhiêu bài hát ta liền viết cho ngươi bấy nhiêu."
Nạp Lan Uyển Nhi trừng mắt: "Hừ! Ta thấy ngươi là chui vào trong lỗ đồng tiền rồi."
Mấy người cười ha hả, quan hệ rõ ràng đã thân thiết hơn không ít.
Vừa định cất thẻ ngân hàng, điện thoại di động reo lên.
Trần Phàm móc ra xem, là Mã Tiểu Soái gọi tới.
Ngẩng đầu chào Yến Thanh.
"Vậy không có việc gì ta về trước, mai gặp."
Cùng mấy người cáo từ, rời khỏi phòng tập, Trần Phàm ấn nút nghe.
"Kiệt Ca tìm người đánh bạn trai ngoại quốc của Lý Kiều."
Câu đầu tiên của Mã Tiểu Soái khiến Trần Phàm đứng hình ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận