Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 596: Chế tạo nhất lưu đội ngũ

**Chương 596: Xây dựng đội ngũ hàng đầu**
"Thứ đồ chơi gì?"
Trần Phàm nghi ngờ mình nghe lầm.
Mã Tiểu Soái cười giải thích: "Kiệt ca muốn mở một trung tâm tắm rửa, cửa hàng đã chọn xong, gần đây đang bận rộn sửa sang."
Trần Phàm trợn to mắt, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi.
"Chuyện này là thế nào."
Mã Tiểu Soái cười trêu chọc: "Chuyện này đều phải trách ngươi."
"Ai bảo lần trước ngươi dẫn Kiệt ca đi hộp đêm trải nghiệm một lần."
"Lần đó khiến Kiệt ca nhớ mãi không quên, theo như lời hắn nói, hắn thật sự không đành lòng để những cô nương đơn thuần kia gặp nạn trong tay nhà tư bản, dứt khoát tự mình mở một trung tâm tắm rửa, đến lúc đó sẽ chiêu mộ tất cả những mỹ nữ kỹ sư xinh đẹp."
Trần Phàm dở khóc dở cười: "Ngươi nói như vậy, ta ngược lại có chút tin tưởng, giống như việc Kiệt ca có thể làm ra."
"Mà hắn có nhiều tiền như vậy để mở trung tâm tắm rửa không?"
Trần Phàm rất rõ ràng, trước khi Kiệt ca bị bắt, toàn bộ tài sản tích lũy của hắn khoảng hai ba trăm vạn.
Số tiền đó đã chia cho nhân viên cấp dưới một phần, cho gia đình một khoản, trả lại cho Lý Kiều một khoản.
Trong tay hắn chắc cũng chỉ còn khoảng một trăm vạn.
Dùng số tiền đó để mở trung tâm tắm rửa, có vẻ không đủ?
Mã Tiểu Soái giải thích: "Không phải Kiệt ca làm một mình, hắn hùn vốn với người khác."
"Bạn học cấp 3 của ngươi đó."
"Quách Soái?"
Trần Phàm trợn mắt: "Hắn cũng dính vào?"
Mã Tiểu Soái cười nói: "Ngươi không biết, hai người này mới quen đã thân, 'ngưu tầm ngưu, mã tầm mã', còn kém thành anh em kết nghĩa. Khoảng thời gian này vẫn luôn ở cùng nhau."
"Bất quá Quách Soái chỉ phụ trách cung cấp vốn đầu tư, kinh doanh vẫn là do Kiệt ca một mình quyết định."
Trần Phàm lắc đầu, "Hai kẻ nghiện ngập này thừa dịp ta không có ở đây để làm chuyện."
Nghĩ lại, Trần Phàm tự giễu cười một tiếng rồi lắc đầu.
Không cần thiết phải dính vào chuyện của hai người, dù sao hữu nghị là hữu nghị, hắn cũng không phải cha của Quách Soái và Kiệt ca, không có tư cách thay hai người quyết định chuyện này.
Đường đời là do mỗi người tự đi.
Cứ để bọn họ tự quyết.
Địa điểm ăn tối là do Trần Phàm chọn.
Hắn nói nếu là họp mặt bạn bè đại học, vậy thì về gần trường ăn.
Thế là mấy người quyết định liên hoan tại quán lẩu cay Tứ Xuyên mà họ thường ăn khi còn đi học.
Mã Tiểu Soái lái xe chở Trần Phàm đến sớm nhất, hai người gọi món, đang nói chuyện, Ngô Địch đến.
Ngô Địch đã mua xe.
Mua một chiếc xe Áo Thác cũ, tuy xe rất cũ kỹ, nhưng Ngô Địch lại hết sức yêu quý.
Đến cửa tiệm cơm, cẩn thận từng li từng tí đỗ xe vào chỗ.
Sau khi xuống xe, đứng cạnh chiếc Áo Thác kiểm tra một phen, lúc này mới thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm.
Thấy kính xe có vẻ hơi bẩn, Ngô Địch vội vàng lấy ra một tờ giấy vệ sinh, xoay người nằm sấp lên hà hơi, sau đó mới dùng giấy lau.
Ở cửa sổ tầng hai, Mã Tiểu Soái và Trần Phàm đang hút thuốc nói chuyện, thấy cảnh này đều vui mừng.
Mã Tiểu Soái cầm lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần, ném thẳng xuống lầu.
Đùng!
Vừa vặn rơi xuống bên chân Ngô Địch.
"Cỏ, ai TM......"
Ngô Địch lập tức nổi nóng, vừa định chửi ầm lên, ngẩng đầu lên thấy hai người ở lầu hai đang cười nhìn hắn, lập tức có chút xấu hổ.
"Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta."
Ngô Địch cười chỉ Mã Tiểu Soái, sau đó nhanh chóng vào cửa hàng.
Vừa lên lầu, Trần Phàm liền cười hỏi: "Mua xe khi nào?"
"Mua gần một tuần rồi."
Mã Tiểu Soái trêu chọc: "Địch ca, xe của ngươi đã nát thế này rồi, có cần phải chăm sóc kỹ như vậy không?"
Ngô Địch trừng mắt: "Hai ngươi là người có tiền, đương nhiên không hiểu nỗi khổ của người nghèo."
"Tuy là chiếc xe Áo Thác cũ, nhưng cũng là chiếc xe đầu tiên trong đời ta, lão tử đương nhiên yêu quý."
Trần Phàm trêu: "Sao ta cảm thấy mỗi lần gặp ngươi, ngươi lại béo lên một chút?"
Ngô Địch thở dài.
"Ai, đừng nói nữa. Mỗi ngày đi làm, viết báo cáo không hết, họp hành không hết, bận bịu không hết việc, tiệc tùng liên miên... không béo sao được?"
Mã Tiểu Soái trêu: "Hay là nghỉ việc đi, ta thấy công việc của ngươi chẳng có gì tốt."
Ngô Địch lắc đầu: "Dù sao cũng là một công việc ổn định."
Trần Phàm ngược lại rất hiểu Ngô Địch.
Nếu hắn giống Ngô Địch, vất vả lắm mới thi được công chức, hắn cũng không nỡ tùy tiện từ chức.
Một lát sau, La Văn Kiệt đến, không chỉ có Kiệt ca, Quách Soái cũng đến cùng.
Dù sao mọi người đều rất quen thuộc, không khách sáo, trực tiếp ngồi vào bàn uống rượu.
Thấy Mã Tiểu Soái mang tới hai bình rượu, Ngô Địch rất hài lòng, chủ động rót rượu cho mọi người.
"Tối nay trừ Lão Trần có thương tích trong người có thể uống ít một chút, bốn người còn lại không cần ta phải khuyên, mỗi người ít nhất một cân..."
Nghe lời này, Mã Tiểu Soái liền cười khổ.
"Ta nói, không cần thiết phải uống nhiều như vậy, ta bây giờ là người có gia đình, uống nhiều quá về bạn gái không cho ta vào cửa."
"Dựa vào, vậy ngươi càng đáng hận hơn. Ta và Lão Trần bạn gái đều không ở bên cạnh, chỉ có ngươi ban đêm có thể 'lão bà nhiệt kháng đầu', ngươi đêm nay phải uống nhiều hơn."
Trần Phàm không để ý tới hai người này nói nhảm, quay đầu nhìn về phía La Văn Kiệt.
"Nghe Tiểu Soái nói gần đây ngươi đang làm sự nghiệp mới?"
La Văn Kiệt ngượng ngùng cười: "Hắn nói cho ngươi rồi? Ngươi cảm thấy thế nào?"
Trần Phàm hỏi: "Thật không quyết định đến chỗ của ta?"
La Văn Kiệt lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Trần Phàm, Trần Phàm khoát tay, La Văn Kiệt tiện tay đưa cho Quách Soái bên cạnh.
"Nói thế nào đây? Ta đem toàn bộ gia sản đầu tư vào cái nghề này, ta biết rất mạo hiểm, nhưng ta vẫn muốn thử xem."
"Biết vì sao không? Bởi vì Lão Trần ngươi a, ngươi chính là động lực của ta."
"Cho dù lão tử có thua lỗ sạt nghiệp, đến lúc đó còn có ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể thấy c·hết không cứu, nhìn anh em c·hết đói?"
Trần Phàm dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
La Văn Kiệt tiến lại gần cười hỏi: "Phàm ca, ngươi thấy thế nào? Hiện tại vào cuộc có muộn không? Có kiếm được tiền không?"
Trần Phàm bĩu môi: "Ngành trung tâm tắm rửa này, ngươi năm nào vào cuộc cũng không muộn, bất quá kiếm tiền hay không không nói trước, có mấy câu ta phải nhắc nhở ngươi."
La Văn Kiệt lập tức ngồi thẳng người.
"Ta hiểu."
"Ngươi yên tâm. Anh em ta tuyệt đối kinh doanh hợp pháp, không làm những chuyện vi phạm pháp luật, ta và cờ bạc, ma túy 'không đội trời chung'."
La Văn Kiệt thỏa mãn nói: "Anh em ta chuẩn bị xây dựng một đội ngũ hàng đầu, để nam đồng bào thấy, thế nào là chuyên nghiệp!"
Trần Phàm im lặng, hiểu Kiệt ca dự định dấn thân vào con đường này, cũng lười khuyên can.
Ánh mắt nhìn về phía Quách Soái: "Ngươi cũng góp vốn?"
Quách Soái có vẻ sợ Trần Phàm tức giận, lúng túng gãi đầu.
"Phàm ca, gia hỏa này lập nghiệp không có tiền, ta chỉ là giúp hắn một chút, ta cũng không nói muốn nhúng tay vào trung tâm tắm rửa của hắn."
Trần Phàm trầm mặc 2 giây, chậm rãi nói.
"Ngành này, nếu làm tốt, chính xác là kiếm tiền rất nhanh, nhưng nhớ kỹ không được vượt quá giới hạn. Còn nữa... không được tham lam, kiếm đủ rồi thì lập tức dừng lại."
"Ta cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất là trước năm 2014 thì rửa tay gác kiếm, sau đó cầm số tiền kiếm được đi làm việc khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận