Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 616: Cơ một trận no bụng một trận

**Chương 616: Khi no khi đói**
Nhìn trên giường chất đầy giấy chứng nhận bất động sản, hợp đồng mua phòng và từng chùm chìa khóa.
Tô Nhược Sơ hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
"Cái này... Sao lại nhiều sổ đỏ như vậy?"
Nàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trần Phàm.
"Cái này... Đều là anh mua sao?"
Trần Phàm mỉm cười đi tới, cầm lấy một chiếc ga giường ở bên cạnh, nhẹ nhàng khoác lên vai Tô Nhược Sơ.
"Trong này có một căn hộ thông tầng rộng hơn 380 mét vuông, còn có sáu căn biệt thự diện tích khoảng 240 mét vuông."
"Những thứ còn lại là tám căn hộ chung cư, ta mua đồ cũ có sẵn nội thất. Hoàn toàn có thể dọn vào ở ngay."
Cuối cùng, Trần Phàm tìm thấy một bản hợp đồng mua phòng trong đống hợp đồng.
"Căn này ở khu Thế Mậu Áo Lâm Hoa Viên, sát cạnh công viên rừng quốc gia."
Trần Phàm chỉ vào những sổ đỏ khác, "Những căn nhà này sau này có thể cho thuê hoặc bán, còn căn ở Áo Lâm Hoa Viên, đến lúc đó em có thể tìm một nhà thiết kế chuyên nghiệp, sửa sang thiết kế lại một chút..."
Nói đến đây, Trần Phàm cười hì hì với Tô Nhược Sơ.
"Sau này chờ em tốt nghiệp, nơi này có thể dùng làm nhà của chúng ta ở kinh thành."
Tô Nhược Sơ vẫn chưa hoàn hồn.
"Anh, anh mua nhiều nhà như vậy làm gì?"
"Đầu tư chứ. Em chưa nghe nói sao, nhà ở cũng là một loại sản phẩm quản lý tài sản."
"Mấy căn nhà ta mua này, em chỉ cần giữ trong tay vài chục năm, đến lúc đó bán đi, ít nhất cũng tăng gấp mười mấy lần."
Tô Nhược Sơ trợn to mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
"Anh... Ý anh là muốn giao những căn nhà này cho em bảo quản?"
Trần Phàm gật đầu.
"Đúng vậy, đây là quà ta tặng em."
"Em không thể nhận."
Tô Nhược Sơ giật mình, hai tay vội vàng trả lại sổ đỏ cho Trần Phàm như bị điện giật.
"Những thứ này... Quá quý giá, Trần Phàm, em... Em không thể nhận."
Trần Phàm cười, dường như không bất ngờ trước phản ứng của Tô Nhược Sơ.
"Cô vợ nhỏ, em nghe ta nói có được không?"
"Đây là ta đặc biệt chuẩn bị cho em một bất ngờ, là quà tặng em."
Thật ra còn một câu Trần Phàm không nói, đây là anh chuẩn bị cho Tô Nhược Sơ một tầng bảo đảm.
Trong lòng, Trần Phàm vẫn cảm thấy mình là người trùng sinh, trong lòng anh luôn không có cảm giác an toàn.
Luôn cảm thấy không biết lúc nào mình sẽ biến mất, hoặc đột ngột qua đời.
Giống như giấc mộng Nam Kha (bừng con mắt dậy thấy mình tay không), chờ tỉnh mộng, chính mình cũng liền biến mất.
Cho nên, để phòng ngừa bất trắc.
Những căn nhà này chính là Trần Phàm chuẩn bị cho Tô Nhược Sơ một sự bảo đảm.
Nếu tương lai mình đột ngột qua đời, hoặc biến mất, ít nhất Tô Nhược Sơ trong tay còn có những căn nhà này.
Vài chục năm sau, giá trị của những căn nhà này đủ để đảm bảo Tô Nhược Sơ cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc.
Đương nhiên, Trần Phàm không thể trực tiếp giải thích những nguyên nhân này với Tô Nhược Sơ.
"Em xem, em thường xuyên ở kinh thành học, còn ta thì phải phấn đấu ở Vân Hải."
"Những căn nhà này giao cho em bảo quản, ta cũng yên tâm."
"Nếu em không bảo quản, vậy ta chỉ có thể thuê người khác bảo quản."
Trần Phàm cười trêu chọc: "Nhà của chính chúng ta, em nỡ giao cho người ngoài sao?"
Nghe những lời này, Tô Nhược Sơ do dự một chút rồi mới khẽ nói.
"Vậy, vậy coi như là em tạm thời bảo quản thay anh."
Trần Phàm cười, sửa lại: "Là bảo quản thay cho hai chúng ta."
Thấy Tô Nhược Sơ cẩn thận từng chút một cất những sổ đỏ này đi, Trần Phàm cười đề nghị.
"Trừ căn hộ ở Áo Lâm Hoa Viên, mấy căn biệt thự và chung cư còn lại, em cũng có thể cho thuê, tiền thuê hàng tháng đủ cho em sinh sống ở kinh thành."
"Từ hôm nay trở đi, em cũng là tiểu phú bà có cuộc sống sung túc."
Tô Nhược Sơ có chút ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng nép vào ngực Trần Phàm.
"Trần Phàm, sau này anh đừng đối xử tốt với em như vậy có được không? Như vậy sẽ khiến em bất an, sẽ khiến em không biết phải làm sao."
Trần Phàm nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Nhược Sơ.
"Có gì mà ngượng ngùng, em là vị hôn thê của ta, ta là vị hôn phu của em, ta là của em, trừ khi sau này em không cần ta nữa, muốn chia tay với ta."
Tô Nhược Sơ nhẹ nhàng ôm cánh tay Trần Phàm.
"Không có."
"Hiện tại em luôn cảm thấy anh càng ngày càng ưu tú, luôn cảm thấy mình có chút không theo kịp bước chân của anh."
"Anh mới 23 tuổi, con đường tương lai còn rất dài, có thể đi tới đâu ta cũng không dám nghĩ."
"Chờ anh công thành danh toại, em... Em không giỏi nghệ, không có năng lực, em sợ mình không xứng với anh."
Trần Phàm có chút buồn cười, véo cằm cô gái nhỏ này.
"Cô bé ngốc, lại nói lời ngốc nghếch."
"Sao lại không xứng chứ."
"Đời này có thể lấy được em, là ta đã gặp may mắn lớn nhất."
Trần Phàm ôm Tô Nhược Sơ, vòng tay siết chặt hơn một chút.
"Ta từng có một giấc mơ, trong mơ, ta là một tiểu tử nghèo không có gì cả, không có cái gì..."
"Trong trường, những cô gái xinh đẹp còn không thèm liếc ta một cái, có một ngày ta lấy hết dũng khí tỏ tình với em, là em đã cho ta một cơ hội."
Trần Phàm cúi đầu, nhìn gần vào đôi mắt xinh đẹp của Tô Nhược Sơ.
"Em có biết không? Khi em đồng ý hẹn hò với tiểu tử nghèo này, cả cuộc đời tăm tối của ta đều được chiếu sáng."
Tô Nhược Sơ bật cười, "Em nào có tốt như vậy. Nhất định là anh bịa chuyện."
Trần Phàm lại dịu dàng.
"Em tốt, không cần chứng minh. Bởi vì kiếp trước em đã cho ta đáp án."
Tô Nhược Sơ hôm nay rất vui vẻ.
Một là Trần Phàm hôm nay đến kinh thành để ở bên cạnh mình, hai là Trần Phàm đã chuẩn bị cho mình một bất ngờ lớn như vậy.
Nàng không phải là cô gái vật chất, nàng vui không phải vì Trần Phàm mua cho mình nhiều căn nhà như vậy, mà là Trần Phàm coi trọng mình, nguyện ý bỏ tâm tư chuẩn bị cho mình niềm vui bất ngờ này.
Hai người trên giường quấn quýt đến tối, khi ăn cơm tối Trần Phàm không muốn xuống giường, đề nghị tiếp tục để khách sạn đưa cơm lên.
Tô Nhược Sơ không chịu, nàng nói đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, muốn ra ngoài mua thức ăn về tự nấu.
Thế là Trần Phàm muốn xuống giường thay quần áo, Tô Nhược Sơ lại không cho.
"Anh hiếm khi mới tới kinh thành, chân còn chưa tiện. Anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, em xuống lầu mua."
"Dù sao bên ngoài khu nhà có siêu thị, rất nhanh."
Thấy cô gái nhỏ này tràn đầy hứng khởi, Trần Phàm đành không khuyên can nữa, để mặc đối phương một mình ra ngoài.
Anh thực sự rất mệt mỏi.
Buổi sáng ngồi xe đến trưa mới tới kinh thành, sau đó từ giữa trưa đã cùng Tô Nhược Sơ không rời khỏi giường...
Tuy nói hơn 20 tuổi đang ở giai đoạn tinh lực dồi dào, nhưng dù bê con có khỏe đến đâu, cũng phải cho nó cơ hội thở một chút chứ.
Tiếp tục như vậy không được, chờ về Vân Hải, tháo bột ở chân xong, mình vẫn phải tập thể dục trở lại.
Mình và Nhược Sơ còn chưa kết hôn, chưa có con, nếu thể lực không theo kịp, thật là xấu hổ?
Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, Trần Phàm mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Tô Nhược Sơ vào nhà, gọi Trần Phàm dậy.
"Ăn cơm thôi."
"Hả? Em nấu xong rồi à?"
Trần Phàm dụi mắt, đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy trong phòng khách bày bốn món ăn một bát canh, lập tức ngây ngẩn cả người.
"Cái này... Đây là em nấu sao?"
"Em học nấu ăn từ khi nào vậy?"
Tô Nhược Sơ có chút đắc ý: "Trước đó nghỉ ở nhà, em đã lén học theo cha."
"Anh không thể cứ mãi nhìn em bằng ánh mắt cũ."
Trần Phàm cười, xoa xoa hai tay, ngồi xuống đưa tay định gắp thức ăn.
"Aiya, đi rửa tay trước đi."
"Không cần đâu, cô vợ nhỏ."
"Không được. Nhất định phải rửa."
Trần Phàm dở khóc dở cười, bị Tô Nhược Sơ cưỡng ép kéo dậy, sau đó đẩy vào toilet.
Rửa tay xong, hai người ngồi bên bàn ăn, Trần Phàm gắp một đũa thịt bò, nếm thử một miếng.
Ánh mắt lập tức sáng lên.
"Thế nào? Có tiến bộ không?" Tô Nhược Sơ mong đợi hỏi.
Trần Phàm ừ, gật đầu.
"Em đừng nói, em thật sự là đừng nói..."
"Ngon thật đấy."
Tô Nhược Sơ lúc này mới lộ ra nụ cười hài lòng.
"Ngon thì anh ăn nhiều một chút. Hôm nay mệt c·h·ết rồi phải không?"
Trần Phàm liên tục gật đầu: "Ừ. Ta muốn ăn bốn bát cơm lớn. Tối nay còn chuẩn bị tiếp tục cùng em đại chiến ba trăm hiệp."
Tô Nhược Sơ lườm Trần Phàm một cái.
"Anh điên à. Không muốn sống nữa?"
Trần Phàm làm ra vẻ đáng thương.
"Hai ta đã gần một tháng không gặp nhau."
"Nói thế nào ta cũng là một tiểu tử khoảng 20 tuổi, tinh lực dồi dào."
"Cuộc sống khi no khi đói thế này, ai chịu nổi chứ."
Tô Nhược Sơ nhẹ nhàng "xì" một tiếng.
"Vậy cũng phải vừa phải. Không phải vậy sẽ làm tổn thương cơ thể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận