Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 717: Đánh bạc hết thảy Mã Tiểu Soái

**Chương 717: Đánh bạc tất cả - Mã Tiểu Soái**
"Người đang ở đâu?"
"Mậu Thành."
Trần Phàm hơi nhíu mày.
Sao lại chạy đến tỉnh bên cạnh rồi?
"Tình hình người đó bây giờ thế nào?"
"Người của chúng ta vẫn luôn theo sát hắn, tạm thời hắn chưa lộ diện."
"Bất quá hắn đang truy tìm vị Lưu lão bản kia."
"Người của chúng ta quan sát được hắn vẫn luôn lén lút theo dõi Mã tiên sinh, ngoài ra còn lén mua một con dao giấu trên người."
Trần Phàm hơi nhướng mày.
Thằng nhóc này, quả nhiên là muốn liều mạng đây mà.
Trần Phàm suy nghĩ một chút, lập tức nói: "Nhìn chằm chằm hắn. Ta hiện tại liền xuất phát đi qua."
"Tốt."
"Nếu như gia hỏa này liều mạng, có thể lộ diện ngăn cản hắn. Mặt khác..."
"Cái kia Lưu lão bản, tìm người nhìn chằm chằm hắn, đừng để hắn chạy."
"Rõ."
Cúp điện thoại, Trần Phàm lại gọi cho La Văn Kiệt.
"Tìm được Tiểu Soái rồi. Người đang ở Mậu Thành."
"Ta bây giờ chuẩn bị chạy tới."
La Văn Kiệt nghe vậy lập tức mở miệng nói: "Ta cùng ngươi đi qua."
"Tốt. Ngươi trực tiếp lái xe tới chỗ ta."
"Nửa giờ."
Treo điện thoại của Kiệt ca, Trần Phàm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là cầm điện thoại di động lên gọi cho Tống Lâm Lâm.
Lúc này, người quan tâm Mã Tiểu Soái nhất không thể nghi ngờ chính là nàng.
Trần Phàm vẫn quyết định nói cho đối phương một tiếng.
"Alo."
"Tìm được Tiểu Soái rồi. Đang ở Mậu Thành."
"Hắn không sao chứ?" Tống Lâm Lâm lập tức khẩn trương hỏi.
"Người không có việc gì. Ta sẽ đi một chuyến Mậu Thành, đem hắn mang về."
"Cảm ơn." Tống Lâm Lâm giọng nói đã nghẹn ngào.
"Yên tâm đi. Ta nhất định đem hắn an toàn trở về."
"Đúng rồi, tin tức này chính ngươi biết là được. Trước không cần nói với dì."
"Ân. Ta hiểu."
Cúp điện thoại, Trần Phàm suy tư một chút về những an bài tiếp theo.
Lần này ra ngoài, hắn lo lắng trong một ngày không có cách nào trở về, mà ngày mai sẽ là đại hội chiêu thương dẫn tư của thành phố.
Chính mình còn chưa có đi gặp mặt Đồng Hạo Nhiên thị trưởng.
Trần Phàm dứt khoát lại gọi điện thoại cho bí thư của Đồng Hạo Nhiên.
"A, Lý bí thư."
"Là thế này, ta có chút việc cần tạm thời đi ra ngoài một chuyến."
Nghe những lời này, đầu dây bên kia Lý bí thư lập tức khẩn trương lên.
"Trần Tổng, cái này... Cái này đã đến lúc nào rồi mà anh còn muốn ra ngoài chứ?"
"Đồng thị trưởng bên này đã nhắc nhiều lần."
Trần Phàm cười cười: "Yên tâm đi. Tất cả ta đều đã sắp xếp ổn thỏa."
"Hơn nữa loại thời điểm nhạy cảm này, ta không gặp mặt Đồng thị trưởng, đối với hắn chỉ có lợi."
Lý bí thư thở dài một tiếng: "Lời tuy nói như vậy, nhưng mà... Đồng thị trưởng vẫn muốn nghe ý kiến của anh về chuyện này."
Trần Phàm cười cười, "Ta không có ý kiến gì, hạng mục này ta nhất định phải có được, không có khả năng có người từ trong tay ta cướp đi."
Lý bí thư thở dài một tiếng: "Vậy ngày mai đại hội, anh có thể gấp rút trở về không?"
"Tạm thời không thể đảm bảo."
Nghe câu trả lời này, Lý bí thư tim đều muốn ngừng đập.
Thằng nhóc này sao lại không đáng tin như thế.
Nếu là đổi lại người khác, vừa nghe đến thị trưởng triệu kiến, đã sớm buông xuống tất cả công việc ba chân bốn cẳng chạy tới.
Kết quả thằng nhóc này ba lần bốn lượt từ chối lời mời của thị trưởng.
Đây quả thực là chuyện đau đầu mà.
Phảng phất là nghe được Lý bí thư ngữ khí không quá thoải mái, Trần Phàm đành phải giải thích một câu.
"Lý bí thư, làm phiền anh nói với Đồng thị trưởng, hạng mục này ta sẽ dốc hết toàn lực để làm tốt, bảo hắn yên tâm."
"Haiz, hi vọng là thế đi."
Lý bí thư thở dài một tiếng, "Trần Tổng, nếu là ngày mai các anh không giành được hạng mục này, anh cần phải nghĩ kỹ làm thế nào bàn giao với Đồng thị trưởng."
Cúp điện thoại xong, Lý bí thư có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Hiện tại xem ra, thị trưởng lựa chọn Trần Phàm hợp tác, cũng không biết là tốt hay xấu.
Hít sâu một hơi, điều chỉnh một chút cảm xúc, Lý bí thư lại cố gắng gượng gạo đi qua gõ cửa phòng làm việc của Đồng thị trưởng.
"Vào đi."
Nghe được bên trong đáp lại, Lý bí thư lúc này mới đẩy cửa vào.
"Thị trưởng, Trần Tổng vừa mới gọi điện thoại tới..."
Mậu Thành.
Mã Tiểu Soái trốn ở căn nhà trọ cũ nát này đã ba ngày.
Sở dĩ lựa chọn nơi này, là bởi vì khu phố đối diện, có một nhà trọ khác, Lưu lão bản đang giấu mình ở đó.
Gia hỏa này sợ hãi việc đăng ký khi ở trọ sẽ bị cảnh sát tra ra, cho nên chọn một cái nhà trọ tồi tàn không cần đăng ký thông tin cá nhân.
Mã Tiểu Soái bỏ ra rất nhiều công sức mới tìm được đối phương.
Sau đó liền vẫn luôn trốn trong căn phòng này lén lút giám thị nhất cử nhất động của đối phương.
Sau khi phụ thân bị thương nặng rồi hôn mê, Mã Tiểu Soái không có đi tìm mấy người cầm đầu gây ra họa.
Hắn trước tiên liền điều tra ra được Lưu lão bản.
Bởi vì so với đám người động thủ kia, hắn càng hận cái tên Lưu lão bản này.
Nếu không phải gia hỏa này giăng bẫy, lão ba cũng sẽ không biến thành như bây giờ.
Hắn đã điều tra xong một vài chuyện, đúng là nhóm người đã ra tay với lão ba, kẻ cầm đầu có tên là Lão Ba, trên đường được gọi là Ba ca, trong tay có mười mấy chiếc xe chở đất, bình thường liền dựa vào việc hãm hại lừa gạt, cướp đoạt công việc chở đất của người khác.
Mà cái tên Lưu lão bản này và Lão Ba vốn là cùng một giuộc.
Bọn hắn đã sớm để mắt tới việc làm ăn của lão ba mình, lúc này mới giăng bẫy, chuẩn bị cướp đoạt công việc làm ăn của lão ba ở Vân Hải.
Mã Tiểu Soái liếc nhìn con dao găm mới mua ngày hôm qua.
Trong ánh mắt hiện lên một vòng kiên quyết.
Lão Ba đã bỏ trốn, tạm thời không biết trốn đến nơi nào.
Nhưng là cái tên Lưu lão bản này nhất định phải trả giá đắt.
So với Lão Ba trực tiếp ra tay, cái tên hai mặt Lưu lão bản này càng đáng hận hơn.
Càng đáng phải trả giá đắt.
Hai ngày nay hắn vẫn luôn quan sát hành tung của Lưu lão bản này, nắm rõ được quy luật hoạt động của đối phương.
Gia hỏa này tựa hồ là đang chờ đợi cái gì, không biết là đang chờ người hay là đang chờ chuyến bay.
Bất quá bất kể thế nào, Mã Tiểu Soái đã không muốn nghĩ nhiều nữa.
Đêm nay, hắn quyết định sẽ ra tay.
Một đại lão bản trốn ở trong một căn nhà trọ rách nát, căn bản không có khả năng cứ ở mãi.
Mã Tiểu Soái biết đối phương mỗi khi trời tối đều sẽ lén lút chuồn ra khỏi nhà trọ, sau đó đi đến một quán rượu ở Tam Điều Nhai để tiêu khiển.
Thậm chí tối hôm qua hắn còn dẫn theo hai ả ăn mặc lòe loẹt về nhà trọ.
Đêm nay, nếu là hắn còn dám lộ diện, vậy liền tiễn hắn lên đường.
Mã Tiểu Soái đưa tay cầm lấy chiếc hamburger đặt ở bên cạnh, há miệng lớn bắt đầu ăn.
Ăn hai cái hamburger nhét đầy bụng, uống thêm mấy ngụm đồ uống, Mã Tiểu Soái đứng dậy cầm lấy con dao găm để ở một bên, dùng khăn giấy lau chùi nhẹ nhàng.
Lau xong con dao, liếc nhìn sắc trời, trời đã tối hẳn.
Lúc này, căn phòng ở tầng bốn của nhà trọ đối diện đột nhiên tắt đèn.
Mã Tiểu Soái biểu lộ hơi thay đổi, lập tức đứng dậy, đem con dao giấu trên người.
Tắt đèn rồi ra ngoài.
Xuống lầu, Mã Tiểu Soái ngồi lên xe của mình.
Quả nhiên, một lát sau, Lưu lão bản dưới lầu lộ diện.
Không có lựa chọn động thủ ở nơi này, Mã Tiểu Soái chậm rãi nổ máy xe, một đường theo sát đối phương đi vào quán rượu ở bên ngoài mấy con phố.
Đem xe dừng lại ở ven đường, tận mắt nhìn Lưu lão bản tiến vào quán rượu.
Đơn đả độc đấu, Mã Tiểu Soái không đủ tự tin có thể một kích thành công.
Cho nên hắn đang chờ đợi một cơ hội, chờ đối phương uống rượu say rồi từ trong quán rượu đi ra.
Khi đó thể lực và sự cảnh giác của gia hỏa này là thấp nhất.
Cũng là thời điểm mà xác suất thành công của mình cao nhất.
Tắt máy, tắt đèn trong xe, Mã Tiểu Soái cả người giấu mình trong bóng tối, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Lần này, hắn bất chấp tất cả.
Hắn muốn để đối phương biết rõ, người của Mã gia không phải dễ bị khi dễ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận