Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 132: Tạm thời không đi

**Chương 132: Tạm thời không đi**
Tô Nhược Sơ quay đầu nhìn qua, vẻ mặt cười khổ sở.
"Mẹ ta nói rằng tuyết rơi nhiều quá, nàng phải lái xe đến Vân Hải đón ta về nhà."
Trần Phàm ngẩn người: "Dì muốn tới?"
Tô Nhược Sơ gật đầu.
Trần Phàm vội vàng nói: "Nói với nàng là ngươi đã xuất phát rồi."
"Mẹ ta nói nàng đã sắp đến Đại học Vân Hải."
Lần này Trần Phàm hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Tô Nhược Sơ có chút khẩn trương, "Ta cũng không ngờ tới nàng không hề nói trước một tiếng mà trực tiếp tới."
Lén nhìn thoáng qua người lái xe phía trước, Tô Nhược Sơ đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi.
"Bây giờ phải làm sao?"
Trần Phàm nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Dì nói còn bao lâu nữa thì đến?"
"Đại khái khoảng nửa giờ nữa."
Trần Phàm gật đầu: "Vẫn còn kịp."
Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía lái xe.
"Sư phụ, trước mắt không đi trạm xe nữa, đưa chúng ta đến Đại học Vân Hải."
Xe taxi liền đổi hướng, hướng về phía trường Đại học Vân Hải mà chạy tới.
Khi đ·u·ổ·i tới trường học, quả nhiên mẹ của Tô Nhược Sơ vẫn còn chưa tới.
Trần Phàm đem rương hành lý xuống xe, cười nói với Tô Nhược Sơ.
"Ngươi trở về phòng ngủ trước đi. Đợi lát nữa dì tới, hai người cùng nhau về nhà."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta? Ta tự mình trở về thôi."
Tô Nhược Sơ nắm lấy tay Trần Phàm, có chút không nỡ.
Nhất là sau khi đã t·r·ải qua một đêm hôm qua, giờ phút này nàng đang rất ỷ lại vào Trần Phàm, không muốn rời xa hắn.
"Hay là, ta nói với mẹ ta một tiếng, ngươi cùng ngồi xe về chung đi."
Trần Phàm cười cười, "Không cần đâu."
"Mẹ ngươi đối với ta ấn tượng có thể không được tốt cho lắm, nếu lúc này ta cùng ngươi đồng thời xuất hiện, ngươi nghĩ xem nàng sẽ nghĩ như thế nào."
Tô Nhược Sơ bĩu môi, "Mẹ ta cũng thật là, hôm qua ta đã nói hôm nay ta sẽ về nhà, vậy mà nàng không nghe. Đã vậy còn không chào hỏi trước mà đã đến."
Trần Phàm cười cười, "Không có việc gì, ngược lại ta rất hiểu cho dì."
"Nếu ta có một cô con gái xinh đẹp như vậy, ta cũng không yên lòng, luôn lo lắng một ngày nào đó, bông cải trắng vừa ngon vừa ngọt như vậy sẽ bị h·e·o ủi mất."
Tô Nhược Sơ hừ nhẹ một tiếng, đ·ậ·p vào cánh tay Trần Phàm.
"Đến lúc nào rồi, còn nói nhăng nói cuội."
"Vậy ta nói chuyện đứng đắn một chút."
Trần Phàm thần bí cúi đầu ghé sát tai Tô Nhược Sơ, nhỏ giọng nói.
"Đợi qua Tết, chắc dì cả của nàng cũng hết rồi, chúng ta có nên ra ngoài hẹn hò không?"
"Cứ dùng tay mãi cũng không phải là cách hay..."
Tô Nhược Sơ lập tức đỏ bừng mặt, giận dữ nắm lấy cánh tay Trần Phàm dùng sức bấm một cái.
"Ngươi cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện lung tung gì đâu không biết."
"Ta không thèm để ý tới ngươi nữa."
Trần Phàm cười ha hả một tay ôm đối phương vào trong n·g·ự·c, tràn ngập lưu luyến hít một hơi thật sâu.
"Được rồi. Ngươi lên lầu đi, bên ngoài lạnh lắm."
Tô Nhược Sơ vẫn có chút không nỡ.
"Vậy ngươi một mình về nhà sao?"
Trần Phàm cười nói, "Thì có gì đâu? Mặc dù ta rất đẹp trai, nhưng chắc là sẽ không bị nữ lưu manh nào đó ăn c·ướp đi đâu?"
Tô Nhược Sơ bĩu môi.
"Ngươi mơ mộng quá rồi đấy."
"Mặt mũi của ngươi có gì mà đẹp trai."
Trần Phàm cười đưa tay nhéo nhéo mũi Tô Nhược Sơ.
"Đúng đúng đúng, ta chỉ có chút nhan sắc, nhưng chỉ có loại mỹ nữ mắt không tốt như ngươi mới coi trọng ta thôi."
"Cô vợ nhỏ, lên lầu đi, lần sau có cơ hội hai ta tiếp tục 'n·h·ổ củ cải'."
Nghe ba chữ 'n·h·ổ củ cải' này, Tô Nhược Sơ lập tức nhớ tới chuyện hoang đường đã làm tối hôm qua.
Mặt mày lập tức đỏ bừng, cũng không thèm để ý tới Trần Phàm, trực tiếp k·é·o rương hành lý chạy nhanh về phía phòng ngủ.
Đi tới cửa, Tô Nhược Sơ mới dừng lại, quay người vẫy tay với Trần Phàm.
Trần Phàm cười vẫy tay, k·é·o rương hành lý rời đi.
Bất quá hắn cũng không có đi xa, mà là đứng ở chỗ ngoặt của phòng ngủ số 6, đặt rương hành lý xuống, móc t·h·u·ố·c l·á ra châm lửa.
Khi Trần Phàm hút đến điếu t·h·u·ố·c thứ ba, một chiếc Mazda màu đỏ chạy đến dưới lầu phòng ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Trần Phàm nhìn thấy Tô Nhược Sơ k·é·o rương hành lý đi xuống.
Đồng thời nhìn thấy Lâm Uyển Tú mặc áo lông màu đỏ.
Tô Nhược Sơ dường như cùng mẹ c·ã·i nhau hai câu, sau đó đặt rương hành lý vào cốp sau, hai người lên xe rời đi.
Nhìn chiếc xe dần dần khuất bóng, Trần Phàm lúc này mới yên tâm trở lại.
Một mình k·é·o rương hành lý quay về phòng ngủ số 11.
Lúc vào phòng, chỉ có Mã Tiểu Soái đang chơi game.
Đột nhiên nhìn thấy Trần Phàm đi vào, Mã Tiểu Soái giật nảy mình.
"Ngọa tào, tình huống gì vậy? Ngươi không đi à?"
"Đừng nói nữa, mẹ vợ tới, đón con gái đi, ta liền bị bỏ lại."
Mã Tiểu Soái đột nhiên bật cười.
"Đáng đời."
Đưa tay cầm lấy một hộp Hoàng Hạc Lâu, rút ra một điếu ném cho Trần Phàm, chính mình lại châm một điếu.
"Bây giờ tính sao? Định khi nào đi?"
Trần Phàm cầm điếu t·h·u·ố·c nhưng không châm lửa, buồn bực vài giây sau đó lập tức khôi phục lại bình thường.
"Ta quyết định trước mắt không đi nữa."
"Mẹ vợ mang con gái đi đúng lúc, ta có thể ở lại đây thêm mấy ngày."
Mã Tiểu Soái trợn mắt: "Còn muốn ở lại? Ngươi định ở đây ăn Tết luôn sao? Chẳng lẽ ngươi nghiện cái phòng ngủ này rồi?"
Trần Phàm đột nhiên vỗ trán.
"Suýt chút nữa thì quên."
Đứng dậy đi tới cửa, dùng thẻ điện thoại gọi điện về nhà.
Lần trước mẹ hắn gọi điện thoại tới nói trong nhà đã lắp đường dây điện thoại, t·i·ệ·n thể đọc số điện thoại mấy lần, bảo Trần Phàm nhất định phải nhớ kỹ.
"Mẹ, là con, Tiểu Phàm."
"À đúng rồi, được nghỉ rồi ạ."
"Mẹ, ba con đâu rồi? A, mẹ nghe con nói, gần đây con cùng bạn học định làm thêm chút việc trong kỳ nghỉ."
"Đúng vậy, chính là tìm nơi thực tập để tích lũy thêm kinh nghiệm."
"Con tạm thời chưa về nhà, đợi thêm hai ngày nữa rồi về."
"Ai da mẹ, mẹ đừng lo lắng, chỉ là đi làm thực tập bình thường thôi, con chỉ là sớm t·h·í·c·h ứng một chút."
"Là công ty nhà bạn học con, rất đáng tin, mẹ cứ yên tâm."
Nhìn Trần Phàm thao thao bất tuyệt, Mã Tiểu Soái nhịn không được giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ thán phục.
Khó khăn lắm mới dỗ được mẹ, Trần Phàm cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, Kiệt ca đâu? Về nhà rồi à?"
"Không có, đoán chừng giờ này đang ở quán Internet."
Trần Phàm nhíu mày, "Sao? Tên này đúng là định ở lỳ đến Tết sao."
Mã Tiểu Soái lắc đầu, "Chắc không được đâu. Sáng nay trường học p·h·át thông báo, những học sinh còn chưa rời trường, trong vòng ba ngày nhất định phải rời đi."
"Thật là không có tính người."
Trần Phàm nhìn Mã Tiểu Soái, đột nhiên ánh mắt thay đổi.
"Ngươi bây giờ không có việc gì chứ?"
"Không thấy ta đang chơi game sao?"
"Chơi cái trứng, cầm chìa khóa xe, đi cùng ta làm chút chuyện."
Trần Phàm không nói lời nào trực tiếp đi tới tắt máy tính, kéo Mã Tiểu Soái rời đi.
"Đậu, đại ca, ít nhất cũng phải để ta mặc thêm áo khoác chứ. Ngươi muốn ta c·hết cóng à."
"Nhanh lên. l·ừ·a lười m·ấ·t nhiều thời gian ị t·è."
Hai người c·ã·i nhau xuống lầu, lái chiếc xe bảo mã màu đỏ của Mã Tiểu Soái, rời khỏi trường.
"Rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu?"
Mã Tiểu Soái run rẩy mở điều hòa, "Trời lạnh thế này, nhỡ mà xảy ra t·ai n·ạn gì, hai ta coi như xong đời."
"Ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại đi."
Trần Phàm đưa tay chỉ, "Đi đến ngân hàng đối diện bên kia đường, ta rút ít tiền."
"Sau đó lại đi siêu thị, mua mấy cái bao lì xì."
Mã Tiểu Soái lập tức hưng phấn nhìn qua.
"Coi như ngươi còn có chút lương tâm, biết cho ta bao lì xì ăn Tết."
"Bất quá ngươi cho ta tiền mặt luôn không được sao, cần gì phải làm bao lì xì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận