Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 775: Lãnh đạo, hai ta bạn bè thân thiết

Chương 775: Lãnh đạo, hai ta là bạn bè thân thiết
Trần Phàm không hề cố ý làm khó đối phương.
Chẳng qua là đám người này lại chạy tới hiện trường lễ truy điệu để cùng chính mình kéo đầu tư, loại hành vi này khiến Trần Phàm có chút không vui.
Thời điểm không thích hợp.
Hôm nay chính mình là đến tiễn biệt ân sư, các ngươi lại chạy đến nơi này nói chuyện hợp tác với ta, đây là sao? Coi ta Trần Phàm là người nào?
Thấy bầu không khí có chút xấu hổ, Vương Cục trong thành phố có chút khó xử.
Hoàng chủ nhiệm vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Hoàng Hổ, hy vọng Hoàng Hổ hỗ trợ nói vài lời tốt đẹp.
Hoàng Hổ nhìn, trong lòng khổ sở vô cùng.
Hắn biết đó là cơ hội ngàn năm có một, nếu như mình có thể giải quyết vấn đề này, nói không chừng liền có thể được lãnh đạo nhìn bằng con mắt khác.
Thế nhưng đối phương hết lần này tới lần khác lại là Trần Phàm.
Bất quá cơ hội này thực sự hiếm có, Hoàng Hổ cũng chỉ có thể kiên trì.
"Ha ha, Trần Phàm, ta......"
Hoàng Hổ vừa muốn mở miệng, kết quả có người từ bên trong đi ra nói nghi thức cuối cùng sắp bắt đầu.
Thế là Trần Phàm gật đầu với mấy vị lãnh đạo, rồi cùng các bạn học tiến vào đại sảnh.
Hoàng Hổ lúng túng đứng ở nơi đó, đi vào cũng không được, mà đi cũng không xong.
Gặp lão lãnh đạo biểu lộ khó coi, Hoàng Hổ vội vàng nói:
"Chủ nhiệm, Trần Phàm tiểu tử này cứ như vậy, tính tình rất tệ. Khi còn đi học đã gây không ít họa!"
"Im miệng!"
Vương Cục lúc này đột nhiên quát lớn một câu.
"Ngươi có biết hắn là ai không? Hắn hiện tại là Vân Hải nhà giàu nhất, là doanh nghiệp gia trẻ tuổi nổi tiếng cả nước."
"A? Trần Phàm?"
Hoàng Hổ hoài nghi mình nghe lầm.
Trần Phàm? Vân Hải nhà giàu nhất?
Lãnh đạo, ngài chắc chắn là hắn chứ?
Vương Cục mấy người tụ lại cùng một chỗ bắt đầu thương lượng đối sách.
"Hôm nay thời cơ không đúng lắm, không ngờ hắn cùng vị lão sư này tình cảm tốt như vậy."
"Vương Cục, nếu chúng ta sớm phái người đánh tiếng, mời hắn đến trong cục làm khách thì tốt rồi." Bên cạnh có người nói.
Vương Cục thì hơi nhướng mày.
"Như thế cũng không tốt. Tự mình đến mới có thể thể hiện thành ý của chúng ta."
"Đều nghĩ cách đi, nghĩ ra một chủ ý hay."
Vương Cục trực tiếp hạ mệnh lệnh.
"Không thể để mất mối quan hệ này, ít nhất cũng phải để hắn cùng chúng ta có cơ hội gặp mặt nói chuyện."
"Thế nhưng hắn mới vừa nói hôm nay liền muốn trở về Vân Hải."
Lúc này Hoàng chủ nhiệm đột nhiên mở miệng: "Vương Cục, hay là chúng ta mời hắn tham gia tọa đàm doanh nghiệp gia năm nay?"
Vương Cục ánh mắt sáng lên.
"Đây cũng là ý kiến hay. Coi như lần này không gặp mặt, ít nhất có thể lưu lại cầu nối liên lạc."
"Bản thân hắn cũng là người Lạc Thành, mời hắn tới tham gia niên hội doanh nghiệp gia quê nhà, mọi người ngồi lại với nhau tâm sự, trao đổi một chút, mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi."
"Lão Hoàng, ngươi và hắn đều là người Lạc Thành, chuyện này giao cho ngươi xử lý."
Thấy đề nghị của mình được chấp thuận, Hoàng chủ nhiệm sắc mặt mừng rỡ, lập tức nói:
"Vâng."
"Tiểu Hoàng, ngươi và Trần Phàm là bạn học cũ, không phải quan hệ rất tốt sao? Nhiệm vụ này giao cho ngươi."
"Nhất định phải làm cho hắn đồng ý tham gia tọa đàm doanh nghiệp gia năm nay."
"A?"
Hoàng Hổ vừa trợn mắt, lập tức có chút chột dạ.
Hắn và Trần Phàm không có giao tình tốt như vậy.
Bất quá đây là nhiệm vụ lãnh đạo giao phó, nếu như chính mình không hoàn thành, thì tại nơi đó của lãnh đạo sẽ để lại ấn tượng xấu "hành sự bất lực".
Cho nên Hoàng Hổ chỉ có thể kiên trì:
"Vâng. Các vị lãnh đạo yên tâm. Ta nhất định sẽ khiến Trần Phàm đáp ứng."
Vương Cục không yên tâm, dặn dò: "Nhớ kỹ. Nhất định phải nói chuyện tử tế với hắn. Thuận tiện giới thiệu một chút về tọa đàm doanh nghiệp gia, tuyệt đối không thể làm hắn mất hứng."
Hoàng Hổ mang theo vẻ chột dạ gật đầu.
"Vâng. Vương Cục yên tâm."
"Ta và Trần Phàm quan hệ rất tốt. Hẳn là không vấn đề gì."
"Vậy thì tốt."
Vương Cục rất hài lòng, giơ tay vỗ vai Hoàng Hổ.
"Tiểu Hoàng đúng không, cố gắng làm nhé. Ta chờ tin tức tốt của ngươi."
Nói xong liếc qua mấy người bên cạnh.
"Vậy được. Chúng ta cũng đừng ở đây nữa, mọi người về trước đi."
"Lãnh đạo đi thong thả!"
Hoàng Hổ theo sau, cúi đầu thật sâu, vất vả lắm mới tiễn được mấy vị lãnh đạo, lập tức ngồi thẳng lên, trước tiên lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại.
Hắn muốn biết rõ ràng tình hình hiện tại của Trần Phàm.
Không chỉ Hoàng Hổ, hôm nay tất cả những đồng học có mặt đều đang lặng lẽ nghe ngóng tình hình của Trần Phàm.
Đến giữa trưa lúc ăn cơm ở tiệm cơm, tình huống đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Một bàn ăn mười người, một đám đồng học bất luận nam nữ, tất cả đều tranh nhau muốn ngồi cùng bàn với Trần Phàm.
Thậm chí còn xuất hiện tình huống khoa trương hơn.
Vốn buổi sáng không xuất hiện tại lễ truy điệu của Vương lão sư, mấy vị đồng học sau khi nhận được tin tức, vậy mà lại chạy tới trước tiên, nói với sư mẫu là do buổi sáng đi làm không xin nghỉ được, giữa trưa tranh thủ thời gian nghỉ ngơi vội vàng đến tiễn Vương lão sư đoạn đường cuối cùng.
Đối mặt loại tình huống này, mọi người kỳ thật đều hiểu rõ, chỉ là không ai vạch trần.
Dù sao, tâm tư mọi người kỳ thật đều giống nhau.
Trong khoảng thời gian năm, sáu năm ngắn ngủi, một nam sinh không có gì nổi bật trong lớp, vậy mà trong nháy mắt đã thành đại lão bản, hơn nữa còn là lão bản của tập đoàn nổi tiếng cả nước.
Là bạn học cũ, ai mà không muốn nắm lấy cơ hội này.
Chỉ tiếc một đám đồng học tranh giành chỗ ngồi nửa ngày, cuối cùng Trần Phàm lại bị sư mẫu kéo đến bàn chính bên cạnh, ngồi cùng người nhà của Vương lão sư.
Trừ Trần Phàm, còn có Tô Nhược Sơ cũng qua đó.
Cứ như vậy, Quách Soái ngược lại thành người hiểu rõ Trần Phàm nhất.
Đối mặt với sự truy hỏi của đám bạn học cũ, Quách Soái không khiêm tốn như Trần Phàm.
Hắn hận không thể đem tất cả công tích vĩ đại của Phàm ca tuyên truyền hết,
Để cho nhóm đồng học này mở mang kiến thức.
Nhất là khi biết được Quách Soái đi theo Trần Phàm, vậy mà cũng thành lão bản của một công ty.
Một đám bạn học cũ đều hâm mộ vô cùng.
Không ít người bắt đầu âm thầm tính toán trong lòng, năm đó quan hệ giữa mình và Trần Phàm thế nào? Có sự tình gì để lại ấn tượng sâu sắc không?
Một bàn nữ sinh thì âm thầm hối hận, sớm biết Trần Phàm lợi hại như vậy, năm đó lúc đi học sao lại không ra tay sớm chứ.
Phảng phất nhìn thấy cuộc sống phu nhân giàu có rời xa mình, mấy nữ sinh ruột gan đều hối hận xanh mét.
"Không ngờ Tô Nhược Sơ ngược lại vận khí tốt. Không công nhặt được phú quý ngập trời."
"Ai, ai bảo hai người bọn họ ban đầu là bạn cùng bàn."
"Vương lão sư lúc trước tại sao không đem ta và Trần Phàm xếp cùng bàn."
"Đừng có nằm mơ, cho dù hai ngươi ngồi cùng bàn, cũng phải để Trần Phàm thích ngươi mới được."
"Ta cảm thấy ta cũng không kém Tô Nhược Sơ bao nhiêu."
"Nghe nói hai người nói chuyện yêu đương năm sáu năm, còn chưa có kết hôn."
"Hì hì, nếu không ngươi thử một chút, nói không chừng thật sự có cơ hội..."
Nữ sinh bên này líu ríu, nam sinh bên kia thì chủ động hơn nhiều, không ít nam sinh trực tiếp đứng dậy đi đến bàn chính mời rượu Trần Phàm.
Từng người mở miệng đều nói về quan hệ tốt đẹp với Trần Phàm khi còn đi học.
Đối mặt tình huống này, Trần Phàm ngược lại không hề tức giận, chỉ cười ha hả ứng phó, ai đến cũng không cự tuyệt, bất luận ai đến mời rượu đều uống một ngụm, coi như nể mặt các bạn học cũ.
Hoàng Hổ ngồi trên bàn đã nửa ngày, một miếng đồ ăn cũng chưa ăn.
Thấy Trần Phàm ai đến cũng không cự tuyệt, Hoàng Hổ đột nhiên dâng lên một tia hy vọng.
Cắn răng, bưng ly rượu trước mặt, đứng dậy đi về phía Trần Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận