Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 676: Cùng một nơi

**Chương 676: Cùng một nơi**
Đêm xuống, Ngô Địch cuối cùng cũng xuất hiện.
Vừa vào phòng, hắn lập tức chắp tay ôm quyền:
"Hạo tử, Lão Hàn, thật xin lỗi, xin lỗi, thật sự là xin lỗi."
"Anh em chúng ta không nói nhiều, cạn một chén này để tạ lỗi với hai vị."
Thấy gia hỏa này thật sự định uống cạn chén rượu, Tôn Hạo vội vàng đứng dậy ngăn lại:
"Địch ca, đều là huynh đệ cả, không cần thiết phải như vậy."
Kiệt ca cười trêu: "Hạo tử đừng cản hắn, người ta hiện tại là cán bộ đã qua thử thách, một chén sao đủ, ít nhất phải để hắn uống ba chén."
Ngô Địch giơ ngón giữa với Kiệt ca:
"Đồ xấu xa."
"Vẫn là Hạo tử tốt bụng."
Nói rồi thuận thế ngồi xuống bên cạnh Tôn Hạo.
"Được rồi. Mọi người đều đến đủ cả. Chúng ta bắt đầu thôi."
Mọi người nâng ly rượu, Trần Phàm nhìn về phía Ngô Địch.
"Địch ca, anh là lão đại phòng ngủ chúng ta, anh nói đi."
Ngô Địch vội xua tay: "Sao được. Cậu nói đi."
Trần Phàm lại lắc đầu: "Trước đây, mỗi khi ăn cơm đều là xã trưởng cậu phát biểu. Quy củ không thể bỏ."
Mã Tiểu Soái cũng hùa theo: "Địch ca, anh cứ nói đi, đừng để mọi người chờ."
Ngô Địch lúc này mới cười ha hả đứng dậy:
"Được thôi. Nếu mọi người nể mặt vẫn nhận tôi là xã trưởng. Vậy tôi xin nói vài lời."
"Tối nay chúng ta tụ họp ở đây là để chào mừng hai người huynh đệ tốt của phòng 519, Hạo tử và Hàn Húc, hoan nghênh hai vị trở lại Vân Hải."
"Đương nhiên, còn có bạn gái xinh đẹp của Hạo tử, cũng xin được chào mừng."
"Chén thứ nhất này, chúng ta hãy cùng nhau chào mừng huynh đệ trở về, vì tình hữu nghị vĩ đại và vẻ vang của 519, cạn ly."
Mọi người lúc này mới cười ha hả đứng dậy.
Kiệt ca trêu: "Đấy, không hổ là người làm lãnh đạo, phát biểu có khác."
Mọi người cười vang.
Sau ba lượt rượu, mọi người nói chuyện rõ ràng nhiều hơn.
Trước đây khi còn đi học, mọi người nói chuyện phiếm về học tập, về phụ nữ, về yêu đương, về chuyện bát quái, về việc quốc gia đại sự......
Bây giờ sau khi tốt nghiệp, mọi người nói chuyện phiếm nhiều hơn về kết hôn, về gia đình, về công việc, về áp lực, về tương lai......
"Mọi người còn nhớ hoa khôi lớp bên cạnh lớp chúng ta không?"
"Cậu nói là Bạch Liên Hoa kia à?"
Mã Tiểu Soái làm động tác, "Chính là cô gái luôn để tóc đen dài, nói chuyện nũng nịu ấy."
"Cô ta kết hôn rồi, nghe nói lấy một ông chủ hơn cô ta 10 tuổi."
"Ai......"
Ngô Địch lắc đầu: "Khi còn đi học nhìn cao ngạo, nói chuyện với người khác thích dùng lỗ mũi, không ngờ vừa tốt nghiệp đã đi đường tắt."
"Hâm mộ thật." Kiệt ca cảm thán.
Mã Tiểu Soái cười lạnh: "Có gì mà hâm mộ? Kiếm loại tiền này cũng mệt lắm."
Kiệt ca lập tức khó chịu:
"Mã Tiểu Soái, tôi phải phê bình cậu vì cái tư tưởng cổ hủ này."
"Sao người ta lấy ông chủ hơn mười tuổi lại không được? Hai người không thể là chân ái sao?"
"Đừng có mãi dùng cái ánh mắt phong kiến đó mà nhìn người khác."
Nói rồi chuyển hướng, cười hắc hắc với mọi người:
"Anh em ta là thật sự hâm mộ, nếu mọi người có quen biết nữ lão bản độc thân nào hơn 40 tuổi, có thể giới thiệu cho ta."
"Anh em ta thật sự không muốn cố gắng nữa."
Một câu nói khiến mọi người bật cười.
"Kiệt ca, tôi thấy anh là thật sự đói bụng rồi."
"40 tuổi không có, hơn 50 tuổi được không?"
Kiệt ca trợn mắt, "Sao lại nói thế, sao có thể gọi người ta là lão a di, đó là già bắc tị của ta."
(Già bắc tị: Chắc ý chỉ "baby".) Mã Tiểu Soái giơ ngón tay cái, "Xem ra anh thật sự không kén ăn."
Ba cô gái bên cạnh bị trêu cười khúc khích, Tống Lâm Lâm nói nhỏ với Tiểu Vũ, bạn gái của Tôn Hạo: "Đừng để ý đến hắn, hắn bình thường vẫn thích nói Hồ Thoại như vậy."
Trần Phàm không để ý mấy người này nói bậy, quay đầu hỏi Hàn Húc bên cạnh:
"Đại học thế nào? Tìm được bạn gái chưa?"
Hàn Húc hiền lành, có chút ngượng ngùng gật đầu:
"Ừ. Cô ấy cũng là nghiên cứu sinh cùng chuyên ngành với chúng ta."
Trần Phàm mắt sáng lên: "Được đấy, lần sau nhớ dẫn cô ấy tới, để mọi người làm quen."
Hàn Húc cười chất phác: "Để lần sau tôi hỏi cô ấy xem sao."
"Hai người ai theo đuổi ai vậy?"
Hàn Húc xấu hổ gãi đầu: "Cô ấy...... theo đuổi tôi."
"A......"
Mọi người ồ lên.
Trần Phàm cười vỗ tay, "Tốt, tốt. Xem ra sự ưu tú của Lão Hàn cuối cùng cũng được người khác phát hiện."
"Đến khi nào hai người kết hôn, nhất định phải báo cho ta biết, đến lúc đó ta sẽ mừng hai người thật lớn."
Hàn Húc ngượng ngùng xua tay: "Còn chưa biết thế nào."
Trần Phàm lại cười trêu: "Ta cảm thấy hai người nhất định có thể đi đến cuối cùng."
"Cậu xem, cô gái chủ động theo đuổi cậu. Nói rõ cô ấy công nhận con người cậu."
"Mà Lão Hàn, tính cách của cậu ta rất rõ, chất phác, tính tình tốt, học giỏi, trong chuyện tình cảm tuyệt đối thuộc loại người vĩnh viễn sẽ không từ bỏ, ta tin hai người sẽ đi đến cuối cùng."
"Nào. Hai ta cạn một ly."
Hàn Húc bị nói có chút xấu hổ, nâng chén rượu cụng ly với Trần Phàm.
Chờ hai người uống xong, La Văn Kiệt mới đột nhiên im lặng cười khổ:
"Hóa ra, trong phòng 519 chỉ còn mình ta là độc thân?"
Lúc này, Ngô Địch bên cạnh cười khổ: "Ai nói chỉ có cậu, còn có ta đây."
Tôn Hạo kinh ngạc: "Ý gì? Cậu không phải có Tô Tình sao?"
"Cậu và Tô Tình chia tay rồi à?"
Ngô Địch mặt đỏ ửng, có chút xấu hổ:
"Chuyện này nói ra thì dài dòng."
Lúc này, Mã Tiểu Soái đột nhiên giơ tay:
"Mọi người...... Tôi có chuyện này không biết có nên nói bây giờ không."
"Nói đi."
Mã Tiểu Soái đặt đũa xuống, liếc nhìn bạn gái, rồi mới lên tiếng:
"Là thế này. Ngày mai những người trong phòng của Lâm Lâm sẽ đến. Đến lúc đó hai phòng chúng ta có muốn...... Tụ họp một chút không?"
Một câu nói khiến tất cả mọi người im lặng.
Ngô Địch ánh mắt phức tạp, Kiệt ca thì không quan tâm.
Trần Phàm hỏi: "Hình như những người trong phòng Lâm Lâm vẫn còn oán khí với phòng 519 của chúng ta, loại chuyện này vẫn nên hỏi ý kiến các nữ sinh trước."
Tống Lâm Lâm nhẹ giọng nói: "Hôm qua tôi đã hỏi qua. Các cô ấy nói không có ý kiến."
"Các nữ sinh đều không có ý kiến, vậy chúng ta tự nhiên càng không có ý kiến."
Tô Nhược Sơ bên cạnh nhỏ giọng giải thích với Tiểu Vũ: "Khi học đại học, bọn họ là bạn bè cùng phòng."
Tiểu Vũ gật đầu: "Trước đó tôi đã nghe Tôn Hạo nói qua."
Ngô Địch do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng, nhìn Tống Lâm Lâm hỏi:
"Có biết Tô Tình ngày mai mấy giờ bay không?"
Tống Lâm Lâm nhìn qua: "Sao cậu không tự hỏi cô ấy?"
Ngô Địch có chút xấu hổ: "Tôi đã hỏi, cô ấy chỉ đồng ý gặp mặt, nói chuyện rõ ràng, nhưng lại không cho tôi đi đón."
Tống Lâm Lâm lắc đầu: "Xin lỗi, tôi đã hứa với Tô Tình, không thể nói ra."
Thấy Ngô Địch sốt ruột, Trần Phàm vội vàng đè hắn lại:
"Thôi bỏ đi. Dù sao ngày mai cũng có thể gặp được, có những lời nói trực tiếp dễ nói rõ hơn."
Ngô Địch buồn bực cầm chén rượu lên, uống cạn nửa chén còn lại.
Tối ngày thứ hai.
Trần Phàm đã sớm đến địa điểm đã đặt trước.
Lần này, chỗ ăn cơm không còn là nhà hàng năm sao, mà là một quán cơm nhỏ không có gì nổi bật đối diện trường học.
Địa điểm là do mấy người phòng 519 tối qua thương lượng, Ngô Địch là người đề nghị cuối cùng.
Bởi vì quán cơm này là nơi bọn họ cùng phòng 326 liên hoan lần đầu tiên khi kết bạn.
Cùng một quán cơm, cùng một tầng, cùng một phòng......
Ngô Địch vì sao lại sắp xếp như vậy, mọi người đều rất rõ.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp, tất cả mọi người còn có thể tìm lại được sự ngây ngô và tình bạn của lần đầu kết bạn năm đó không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận