Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 533: Làm cho người dở khóc dở cười thỉnh cầu

**Chương 533: Lời thỉnh cầu dở khóc dở cười**
Yến Thanh liếc nhìn mấy người Tề t·h·i·ê·n đang khiêu vũ trên sàn nhảy, cười giải thích với Trần Phàm.
"Bọn họ kỳ thật tâm tính không xấu, chỉ là tính tình có hơi nóng nảy."
"Bất quá ngươi cũng đừng cho rằng bọn họ cố ý nhằm vào ngươi. Ở trong giới này của chúng ta, muốn nhận được tôn trọng thì trước tiên phải có đủ thực lực."
"Hoặc là trong nhà trâu bò hoặc là tự mình trâu bò!"
"Người trong giới này chỉ chơi với những người mà mình cho là cùng đẳng cấp, cùng tầng lớp."
Yến Thanh vừa cười vừa rót cho Trần Phàm một chén rượu.
"Dù sao thì ngươi bảo mọi người cùng một người bình thường chơi, mọi người cũng không chơi chung được."
Trần Phàm gật đầu.
"Có thể hiểu được."
Cụng ly với Yến Thanh, Trần Phàm thuận miệng hỏi: "Vậy là ngươi định k·é·o ta vào giới của các ngươi?"
Yến Thanh cười nói: "Ở chỗ ta, đương nhiên ngươi không có vấn đề gì. Nhưng mà bọn hắn không hiểu rõ về ngươi, cảm thấy ngươi không đủ tư cách."
"Cho nên, muốn hòa nhập vào giới của chúng ta, còn phải dựa vào chính ngươi."
"Nếu không cho dù ta có cưỡng ép k·é·o ngươi vào, cũng sẽ không nhận được sự tôn trọng của mọi người."
Trần Phàm cười nhạt: "Có phải ngươi quá đề cao ta rồi không?"
Yến Thanh nhìn chằm chằm Trần Phàm, từ từ đặt chén rượu trong tay xuống.
"Ta vẫn là biết một chút tư liệu của ngươi. Nếu chỉ dựa vào cái câu lạc bộ kia, e là ngươi có chút khó để vào được đây, nhưng mà nếu thêm vào thân phận người sáng lập Phi Phàm Khoa Học Kỹ Thuật, vậy thì rất có tư cách."
"Nói thật, ta rất coi trọng Phi Phàm Khoa Học Kỹ Thuật của ngươi."
"Mới thành lập không đến ba năm, đã làm mưa làm gió trong giới internet, đừng nói là ở Vân Hải, cho dù là ở thành phố cấp một, Phi Phàm Khoa Học Kỹ Thuật tuyệt đối cũng là một tồn tại rất trâu bò."
Trong lòng Trần Phàm khẽ động.
Không phải là thật sự bị mình đoán trúng rồi chứ?
Gia hỏa này không phải là thật sự thèm muốn Phi Phàm Khoa Học Kỹ Thuật của mình, muốn góp cổ phần chứ?
Trần Phàm không để lại dấu vết mà đặt chén rượu trong tay xuống, bình tĩnh nói.
"Nói thật, ta chưa bao giờ cảm thấy mình và người ở đây là cùng một loại người."
"Từ nhỏ ta sinh ra ở một gia đình n·ô·ng thôn bình thường, bất kể là cuộc sống từ nhỏ hay là những kinh nghiệm, đều không giống các ngươi."
"Khó khăn lắm mới t·h·i đậu đại học, liều m·ạ·n·g gắng gượng mới có một chút thành tích, ta cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn gia nhập vào cái giới như các ngươi."
"Trong mắt ta, các ngươi đều là một đám người ngậm thìa vàng sinh ra, còn ta thì phải dốc hết toàn lực mới có một tia cơ hội được ngồi ở đây cùng các ngươi u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u."
Yến Thanh nhìn Trần Phàm rồi cười ha hả.
"Ngươi hình như có chút x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g những người như chúng ta."
"Cũng không có."
Trần Phàm vô cùng chân thành nói: "Có người sinh ra đã ở La Mã, có người trời sinh đã là trâu ngựa."
"Đôi khi, đầu thai cũng là một việc cần kỹ t·h·u·ậ·t."
"Ta cũng không có ý coi thường ai cả, ta chỉ muốn nói là...... Có lẽ ta và các ngươi không phải là người cùng một thế giới."
Yến Thanh nhìn Trần Phàm, "vậy bây giờ có một cơ hội như vậy, ngươi không muốn thử tham gia một chút sao?"
"Ngươi định cự tuyệt?"
Trần Phàm cười.
"Vì sao phải cự tuyệt?"
"Đối với tất cả mọi người mà nói, đây là một cơ hội mà tha thiết ước mơ."
"Mà ta hiện tại lại đang đứng trước cửa cơ hội, ta không phải người ngu, vì sao phải cự tuyệt?"
Yến Thanh nhịn không được cười lên một tiếng.
"Ngươi rất thú vị, rất hợp khẩu vị của ta."
Không ngờ một giây sau Trần Phàm lại đột nhiên nói.
"Ta chỉ là có một vấn đề không nghĩ ra."
"Tại sao lại là ta?"
"Hả?"
Yến Thanh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Trần Phàm chậm rãi nói: "Ta tin tưởng là không có chuyện tốt nào mà tự nhiên lại đến. Tính cả lần này, ta và ngươi mới chỉ gặp mặt ba lần."
"Ta không cho rằng mình ưu tú đến mức chỉ dựa vào tướng mạo mà có thể khiến cho ngươi tốt với ta như vậy, đồng ý k·é·o ta vào giới của các ngươi. Cho nên......"
"Vì cái gì?"
Nụ cười tr·ê·n mặt Yến Thanh dần dần biến m·ấ·t.
"Ngươi cảm thấy ta làm như vậy là có mục đích?"
Trần Phàm không trả lời trực tiếp, mà là nói: "Ta tin tưởng không có ai vô duyên vô cớ lại đối xử tốt với một người xa lạ."
"Mà con người của ta lại thích đi thẳng vào vấn đề, nếu Yến t·h·iếu có mục đích gì, không ngại nói thẳng ra."
Yến Thanh nhìn Trần Phàm chằm chằm trong hai giây, đột nhiên cười.
"Thú vị."
"Ngươi quả nhiên rất thông minh."
"Khó trách tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể đạt được thành tích như vậy."
Trầm ngâm hai giây, Yến Thanh mới lại mở miệng.
"Kỳ thật...... Ta sở dĩ giúp ngươi, trừ việc ta cảm thấy ngươi tương đối hợp tính ta, còn có một nguyên nhân nữa, đó là ta muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện nhỏ."
Quả nhiên.
Trần Phàm không nói gì, chờ đối phương nói tiếp.
"Ta có một ban nhạc......"
"Có lẽ ngươi còn chưa biết, ta bình thường có rất nhiều sở t·h·í·c·h, sở t·h·í·c·h nhất là chơi xe và chơi với ban nhạc."
Trong đầu Trần Phàm lập tức nhớ tới những lời Đồng d·a·o đã giới thiệu trước khi đến.
Cô nàng này quả nhiên không l·ừ·a mình.
Yến Thanh không chú ý tới biểu cảm của Trần Phàm, tự mình nói:
"Ban nhạc của chúng ta thường thỉnh thoảng viết một vài ca khúc tự sáng tác, chỉ là vẫn chưa tạo được tiếng vang."
Trần Phàm có chút khó hiểu, ngươi làm ban nhạc thì có liên quan gì tới một người làm ăn như ta.
Không ngờ câu tiếp theo, Yến Thanh đột nhiên nhìn Trần Phàm hỏi.
"Ngươi và nữ minh tinh Ôn Uyển kia hẳn là có quan hệ không tệ nhỉ?"
Trần Phàm sửng sốt tại chỗ, biểu cảm hơi thay đổi.
Không đợi Trần Phàm lên tiếng, Yến Thanh lại nói tiếp.
"Đừng hiểu lầm."
"Ban nhạc của chúng ta vốn định cọ danh tiếng của đại minh tinh Ôn Uyển."
"Ta nghe nói trước khi cô ấy vào giới điện ảnh truyền hình, đã từng là một thành viên của tổ hợp 'phàm phu tục t·ử' trên mạng."
Trần Phàm: "......"
Giờ khắc này, trong đầu Trần Phàm có tới 10.000 con Thảo Nê Mã đang điên cuồng chạy qua.
Chỉ vậy thôi sao?
Làm nửa ngày, đi một vòng lớn như vậy, chính là vì chuyện này?
Hiện tại hắn đã có thể hiểu được phần nào câu nói "Yến Thanh tính cách không tệ, rất có hàm dưỡng" mà Đồng d·a·o đ·á·n·h giá.
Nếu là đổi lại người khác, có lẽ chỉ cần vận dụng một chút quan hệ, đã sớm gặp được Ôn Uyển.
Vậy mà vị trước mặt này, lại đi một vòng lớn tìm tới mình.
Muốn nói Yến Thanh đã điều tra qua, thì đúng là đã có điều tra, ít nhất cũng đã tra được mối quan hệ không tệ giữa mình và Ôn Uyển.
Thế nhưng, đại ca à, ngươi không nghĩ đến việc điều tra sâu hơn một chút về mình sao?
Chỉ cần tra xét một chút về phòng làm việc của Uông Húc và Lý Trường Quân, sẽ biết mình mới là 'phàm phu tục t·ử' thật sự, có đúng không?
Giờ phút này, Trần Phàm ngược lại có thêm không ít hảo cảm với vị Yến công t·ử này.
Ít nhất hắn vẫn luôn làm việc theo nguyên tắc của mình, không có lợi dụng quyền lợi trong tay mà cưỡng ép yêu cầu mình đi tìm Ôn Uyển.
Ngược lại, còn đi một vòng lớn như vậy, trước hết để cho mình nợ ân tình rồi sau đó mới đưa ra yêu cầu.
Yến Thanh cười khổ giải thích: "Chúng ta tìm được c·ô·ng ty quản lý của Ôn Uyển tiểu thư, biết được lúc trước khi cô ấy phỏng vấn vào c·ô·ng ty, đã từng nói qua việc mình đã giúp 'phàm phu tục t·ử' sáng tác, cho nên chúng ta hoài nghi cô ấy có thể là một trong những thành viên của tổ hợp 'phàm phu tục t·ử'......"
Trần Phàm có chút dở khóc dở cười.
Lúc trước đưa kịch bản cho Ôn Uyển đi phỏng vấn, vì để tăng thêm tỷ lệ thành c·ô·ng, chính mình còn dặn dò Ôn Uyển có thể tiết lộ một chút về việc có liên quan tới 'phàm phu tục t·ử'......
Không ngờ, đúng là có người tin.
"Chúng ta đã thông qua người đại diện liên hệ với Ôn Uyển tiểu thư, nhưng mà cô ấy đã lấy lý do đang bận quay phim ở đoàn làm phim để từ chối."
Trần Phàm thầm nghĩ, không từ chối mới là lạ.
Dù sao thì người ta hiện tại cũng đang rất nổi tiếng, làm sao có thể chạy tới một ban nhạc nhỏ không tên tuổi như các ngươi làm loạn được.
Yến Thanh nhìn Trần Phàm: "Ta biết quan hệ giữa các ngươi không tệ, ngươi có thể giúp ta dẫn mối một chút được không?"
Trần Phàm nhìn chằm chằm Yến Thanh hỏi vấn đề thứ nhất.
"Làm sao ngươi biết ta và Ôn Uyển nh·ậ·n biết nhau?"
DengBiDmxswqqxswyifan Shuyueepzwqqwxwxsguan
Bạn cần đăng nhập để bình luận