Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 348: Một cái tiếp một cái kinh hỉ

Chương 348: Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác
Vợ chồng Tô Học Thành khi đến trước cửa, nhìn thấy bên ngoài đường cái đã chật kín người.
Hai ba mươi thanh niên vây quanh trước cổng, trên quảng trường, xung quanh đậu đầy xe gắn máy, từng người hoặc đứng hoặc ngồi xổm chắn ở đó, trong tay còn cầm ống thép, gậy bóng chày.
Mà phía bên kia, câu lạc bộ lại có một đám bảo an canh giữ ở cửa.
Những nhân viên an ninh này đều mặc đồng phục, ai nấy đều cao to lực lưỡng, bên hông đeo dùi cui cao su.
Thấy cảnh này, Tô Học Thành có chút bất ngờ.
Nhiều bảo an vậy sao?
Trần Phàm này mở một câu lạc bộ mà thuê nhiều bảo an như vậy, chẳng lẽ hắn không có cảm giác an toàn? Hay là đã sớm dự liệu được chuyện ngày hôm nay?
Hai bên giằng co, chửi bới lẫn nhau, Tô Học Thành nhìn thấy Trần Phàm cùng con gái đứng phía sau đám người, không hề xông về phía trước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại diện câu lạc bộ ra mặt chính là Phó quản lý Mã Siêu cùng đội trưởng đội bảo an Phùng Phá Quân, Đinh Điểm thì dẫn theo mấy nhân viên quản lý đứng phía sau.
Đối diện, một gã tóc đỏ hiển nhiên là đại ca của đám người này.
Lúc này đang ngậm điếu thuốc, tay cầm mã tấu, diễu võ dương oai.
"Lũ khốn, không biết xấu hổ có phải không?"
"Các ngươi không đi hỏi thăm một chút, ở khu đang phát triển này, ai mà không biết đại ca của ta là Trần Khải?"
"Ở chỗ này làm ăn, không hiếu kính đại ca của ta mà còn muốn khai trương? Tin hay không lão tử đập nát chỗ này của các ngươi."
Mã Siêu biết Đinh Điểm đã báo cảnh sát, cho nên không hề hoảng hốt, mà cùng đám người này đôi co, kéo dài thời gian.
"Ta nhớ ra ngươi, các ngươi trước đó đã đến nhiều lần."
"Chỗ chúng ta là công trường, ở đâu ra phí xử lý rác?"
Gã tóc đỏ cười nhạt.
"Giả ngu với lão tử à? Đừng nói với ta là ngươi không biết chuyện gì xảy ra?"
Mã Siêu hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Rất đơn giản, phí xử lý rác, trước đó là 2000 đồng, nhưng bây giờ lão tử không vui, đổi ý rồi. Thành 5000."
Gã tóc đỏ xòe bàn tay ra: "5000 đồng, một tháng. Đưa tiền chúng ta lập tức đi ngay."
"Đồng thời, về sau mỗi tháng đều phải nộp đúng hạn 5000 đồng. Nếu không, ta cam đoan các ngươi không thể làm ăn được nữa."
Nói xong gã tóc đỏ còn khuyên nhủ một câu, "Các ngươi đều là người làm ăn, hẳn là rất thông minh. Chỗ lớn như vậy, một tháng kiếm được bộn tiền. 5000 đồng đối với các ngươi mà nói, chẳng đáng là bao."
"Nhưng nếu là vì 5000 đồng này mà không làm ăn được, vậy các ngươi tổn thất rất lớn."
"Ngươi nói có đúng lý không."
Mã Siêu cười, "Nói như vậy ta còn phải cám ơn ngươi đã suy tính cho chúng ta?"
Tóc đỏ cười nhạt một tiếng: "Chúng ta cũng không muốn làm lớn chuyện, dù sao mọi người đều muốn hòa khí sinh tài."
"Ngươi nếu là thông minh, thì giao tiền ra đây, về sau ở khu này, chỉ cần có chúng ta bảo kê, đảm bảo không có bất luận kẻ nào dám đến cửa gây sự."
"Các ngươi nếu không đủ thông minh, vậy thì phiền phức. Ta có thể cam đoan với các ngươi, về sau các ngươi không thể làm ăn được một ngày nào."
Mã Siêu lạnh giọng hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn đập chỗ này của chúng ta? Không sợ ngồi tù sao?"
"Đại thúc, dọa ta à?"
Tóc đỏ cười đắc ý: "Lão tử mỗi ngày phái người đến đây ném rác rưởi trước cửa các ngươi, ném túi phân, nước tiểu, về sau các ngươi nếu khai trương, lão tử sẽ phái người uy h·iếp khách hàng đến đây, làm cho các ngươi không còn một khách quen..."
"Cho dù bị bắt thì sao? Chẳng lẽ chỉ vì lão tử tiện tay ném một túi rác mà cảnh sát có thể phạt ta?"
Đứng ở phía sau, Trần Phàm xem một màn này, nghĩ thầm đám người này cũng thú vị đấy chứ.
Xem ra là dân chuyên, làm việc có đầu óc, có bài bản.
Nếu là theo tính tình trước kia của Trần Phàm, chỉ sợ sớm đã cho bảo an ra tay.
Nhưng hôm nay tương đối đặc biệt, vợ chồng cha vợ ở đây, Trần Phàm không muốn làm lớn chuyện, lúc này mới đè Phùng Phá Quân xuống, không cho đội bảo an động thủ.
Phùng Phá Quân lúc này đã tức đến mức lệch cả mũi.
"Lão bản, để các anh em ra tay đi, đám lưu manh này nói lý không có tác dụng, đánh một trận là xong."
"Khoan đã..."
Trần Phàm vừa dứt lời, chỉ thấy hai chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi, nhanh chóng lái tới.
Đám lưu manh sửng sốt một chút, rõ ràng có chút bất ngờ.
"Mẹ kiếp. Các ngươi dám báo cảnh sát à."
"Ta thấy các ngươi sống chán rồi."
Tóc đỏ vừa uy h·iếp xong, một chiếc xe cảnh sát lao vào đám người, đụng vào hai chiếc xe gắn máy, phanh gấp dừng lại trước mặt tóc đỏ, cách hắn không đến nửa mét.
Tóc đỏ sợ tới mức lảo đảo lùi lại hai bước, suýt chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, mặt mày tái mét.
Bành.
Tiếng mở cửa xe vang lên, Bàng Long Hải cao to lực lưỡng bước xuống.
Âm thanh vang dội mắng: "Ở đâu ra một đám nhóc con, giữa ban ngày ban mặt, cả lũ chán sống rồi à?"
"Có phải muốn vào tù ăn cơm không? Tin hay không lão tử bắt hết các ngươi vào đó?"
Một câu nói làm cho đám lưu manh biến sắc, có người lén lút giấu ống thép ra sau lưng.
"Ai là kẻ cầm đầu, đứng ra."
Đối mặt với uy áp của Bàng Long Hải, một đám người hai mặt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Bất quá ánh mắt của đám người này đã bán đứng gã tóc đỏ.
"Ngươi là kẻ cầm đầu?"
Bàng Long Hải nhìn chằm chằm tóc đỏ.
"Tên là gì?"
"Khỉ... Khỉ Ba."
"Khỉ Ba? Chưa từng nghe qua. Ở đâu ra hạng tép riu, ngươi lăn lộn ở đâu? Đại ca của ngươi là ai?"
Tóc đỏ rõ ràng bị khí thế của Bàng Long Hải trấn trụ, hoàn toàn vô thức nói ra danh hào của đại ca mình.
"Ta... Ta là đàn em của đại ca Trần Khải."
"Đại Đầu Khải?"
Bàng Long Hải nhíu mày: "Đại Đầu Khải không phải hai tuần trước đã vào trong rồi sao? Lão tử tự tay bắt."
Tóc đỏ biến sắc, hắn biết người trước mặt là ai.
Gã này là phó cục trưởng Bàng Long Hải mới được điều đến phân cục Liễu Nam gần đây.
Hai tuần trước đại ca của hắn vì tranh giành địa bàn, bị đối phương dẫn đội bắt tại trận. Bây giờ còn đang ngồi tù.
"Tất cả cút ngay cho ta."
"Ta là phó cục trưởng phân cục Liễu Nam, Bàng Long Hải."
"Đây là nơi đám khỉ các ngươi có thể đến gây chuyện sao?"
Bàng Long Hải hừ lạnh một tiếng: "Đều nhớ kỹ cho lão tử, về sau nếu ai dám đến đây gây sự, lão tử bắt một người, xử một người. Tuyệt không nương tay."
"Cút đi."
"Vâng vâng..."
Tóc đỏ không dám ho he một tiếng, quay đầu leo lên xe gắn máy, mang theo đám thủ hạ bỏ chạy.
Đuổi đám người này đi xong, Bàng Long Hải mới quay người nhìn về phía sau.
"Làm nhiều bảo an như vậy làm gì? Giải tán hết đi..."
"Bảo Trần Phàm không cần tới, chuyện nhỏ này ta giúp hắn giải quyết..."
"Bàng Cục."
Bàng Long Hải sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trần Phàm từ phía sau đi ra, ánh mắt lập tức sáng lên.
"Trần lão đệ? Cậu ở đây à."
Trần Phàm cười ha hả một tiếng, "Vừa vặn hôm nay đến một chuyến. Không phải vậy sao có thể thấy được Bàng Cục trổ hết tài năng, một ánh mắt liền dọa cho đám côn đồ chạy mất dép."
"Cậu nhóc này, trêu ta đúng không?"
Bàng Long Hải cười ha hả vỗ vai Trần Phàm.
"Không cần khách sáo như vậy, về sau gọi Bàng đại ca là được."
Trần Phàm lại lắc đầu: "Đó là cách xưng hô riêng tư, hôm nay anh đang làm nhiệm vụ, dù sao cũng phải chính thức một chút."
"Cậu nhóc này, vẫn là người biết làm việc, trách sao có thể đạt được thành tựu lớn như vậy."
Bàng Long Hải thân thiết vỗ vai Trần Phàm, "Loại chuyện nhỏ này, về sau gọi điện thoại là được, cậu không cần tự mình chạy đến."
"Ca ca ta trước đó đã nói với cậu, về sau chỉ cần ta ở khu đang phát triển, tuyệt đối không ai dám đến chỗ cậu gây sự..."
Vợ chồng Tô Học Thành đứng phía sau, trợn mắt há mồm nhìn một màn này, mặt đầy vẻ khó tin.
Vừa rồi người kia hình như nói là phó cục trưởng một phân cục.
Vậy mà lại xưng huynh gọi đệ với Trần Phàm.
Hơn nữa nhìn cách hai người chào hỏi, nói chuyện.
Rõ ràng là bạn bè thân thiết.
Tô Học Thành ngây ra như phỗng.
Trần Phàm này, dường như luôn có thể mang đến cho mình hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận