Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 141: Kiếp trước kiếp này, ta mối tình đầu đều là ngươi

**Chương 141: Kiếp trước kiếp này, mối tình đầu của ta đều là ngươi**
"Ta dựa, chuyện gì thế này?"
"Hoàng Hổ điên rồi à?"
Quách Soái kinh ngạc thốt lên.
Lý Na thấp giọng giải thích: "Vừa rồi Hoàng Hổ chuẩn bị lên xe, người này cầm tấm bảng tới, không biết nói gì. Hoàng Hổ đột nhiên liền động thủ."
Trần Phàm hơi nhíu mày: "Không có dấu hiệu nào liền động thủ?"
"Đối phương không có hoàn thủ?"
Lý Na lắc đầu.
"Không có. Từ đầu tới cuối chỉ có Hoàng Hổ đánh hắn."
Tô Nhược Sơ có chút lo lắng.
"Có thể xảy ra chuyện không?"
"Chúng ta có nên đi ngăn lại một chút không?"
Quách Soái cười lạnh, "Gã này uống vài chén rượu xong không biết mình họ gì nữa."
"Xảy ra chuyện càng tốt, đến lúc đó trực tiếp để cảnh sát bắt hắn vào nhốt mấy ngày."
Tô Nhược Sơ liếc nhìn Quách Soái, sau đó lại nhìn về phía Trần Phàm.
Trần Phàm nhìn chằm chằm đối diện, chần chừ một chút, đang chuẩn bị bước qua.
Kết quả đối diện Hoàng Hổ lại dừng tay không đánh nữa.
Gã này đá người đến mức đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Cuối cùng vẫn không quên nhổ nước miếng xuống đất.
"Cỏ. Về sau để ta gặp lại ngươi, lão tử trực tiếp g·iết c·hết ngươi."
Nói xong, hùng hổ móc chìa khóa xe, mở cửa lên xe, nổ máy rời đi.
Trần Phàm và Tô Nhược Sơ liếc nhau, vội vàng băng qua đường chạy tới.
Người đàn ông trung niên trên mặt đất có chút chật vật, toàn thân dính đầy tuyết cùng nước bẩn.
"Không sao chứ?"
Trần Phàm chủ động đưa tay đỡ đối phương dậy.
Người đàn ông trung niên im lặng không lên tiếng, đứng dậy phủi phủi quần áo.
"Cảm ơn."
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Hắn tại sao lại đánh ngươi?"
Quách Soái tò mò hỏi một câu.
Trần Phàm thì chú ý tới đối phương nhặt lên cái giấy các-tông kia.
Phía trên dùng b·út lông viết một đoạn văn.
"Cần tiền gấp. Vị hảo tâm nào nguyện ý giúp ta, bản thân có thể vì hắn bán mạng năm năm."
Nhìn thấy đoạn văn khó hiểu này, Trần Phàm hơi nghi hoặc một chút, không hiểu.
Quách Soái cũng nhìn thấy đoạn văn này.
"Ý gì đây?"
Người đàn ông trung niên khom người, cẩn thận từng chút một, vuốt ve bông tuyết trên tấm bảng, tựa hồ sợ làm bẩn tấm bảng này.
Tô Nhược Sơ nhặt chiếc mũ đã bị vấy bẩn dưới đất lên, đưa cho đối phương.
"Cảm ơn."
Người đàn ông lên tiếng cảm ơn, không quan tâm bẩn hay không, trực tiếp đội mũ lên đầu.
Lý Na nhịn không được hỏi: "Vừa rồi hắn tại sao đánh ngươi?"
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Ta hỏi hắn có để ý việc thuê tài xế làm bảo tiêu không, ta có thể bán mạng cho hắn năm năm."
"Nhưng tính tình hắn không tốt lắm, một lời không hợp liền ra tay đánh người."
Trần Phàm có chút hiểu rõ.
Người đàn ông trung niên trước mặt này hẳn là cần tiền gấp, cho nên cầm tấm bảng đứng ở cửa ra vào tiệm cơm.
Chuyên môn tìm những lão bản có tiền kia để tự tiến cử làm tài xế.
Bởi vì Hoàng Hổ lái xe tới, cho nên cũng bị xem là lão bản có tiền.
Chỉ là không ngờ Hoàng Hổ đang nổi nóng, đem người đàn ông trung niên này đánh.
"Ngươi không sao chứ? Có cần báo cảnh sát không?"
"Không có việc gì."
Người đàn ông trung niên lắc đầu, bị đánh một trận, mặc dù hình tượng có chút chật vật, nhưng nhìn dáng vẻ, hắn cũng không bị thương.
Quách Soái hỏi: "Trên tấm bảng này của ngươi là có ý gì? Ngươi đang tìm việc làm?"
Người đàn ông đánh giá bốn người trước mặt, mở miệng giải thích.
"Trong nhà có người bệnh nằm trên bàn phẫu thuật, cần tiền gấp......"
Nói đến đây thì dừng lại.
Nhưng Trần Phàm đã hiểu ý của đối phương.
"Ngươi làm vậy cũng không phải biện pháp, những người có tiền kia không quen biết ngươi, không thể thuê ngươi."
Người đàn ông lắc đầu, "Ngoài việc có chút sức lực, ta không nghĩ ra biện pháp khác."
"Cảm ơn các ngươi."
Người đàn ông này hướng bốn người gật đầu, quay người rời đi.
Một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, đang tuổi tráng niên, khi đi đường lại có chút còng lưng, tựa hồ đang chịu áp lực rất lớn.
Tô Nhược Sơ nhìn bóng lưng đối phương, chần chừ một chút rồi nhanh chóng đuổi theo.
"Ngươi chờ một chút."
Đuổi kịp đối phương, Tô Nhược Sơ lấy ra 100 tệ từ trong ví tiền.
"Trên người ta chỉ có ngần này. Ngươi đừng chê ít."
Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, không đưa tay ra.
"Ta không thể nhận tiền của ngươi."
"Đây là chút lòng thành của ta."
Người đàn ông lại cố chấp lắc đầu.
"Xin lỗi. Ta không nhận bố thí của người khác, ta càng muốn trao đổi ngang giá."
Vừa muốn rời đi, Quách Soái đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng lấy ra một xấp tiền.
"Ở đây có 2000 tệ, ngươi có thể cần dùng đến."
Không đợi đối phương lên tiếng, Trần Phàm chủ động nói.
"Cầm đi. Vừa rồi tên kia là bạn học của chúng ta, số tiền này coi như là chúng ta thay hắn xin lỗi ngươi."
"Ngươi nếu thấy ngại, sau này gặp mặt thì trả lại tiền cho chúng ta là được."
Người đàn ông hẳn là đã bị tiền làm cho suy sụp, khi nhìn về phía 2000 tệ rõ ràng có chút chần chừ.
Quách Soái thấy thế, không nói lời nào, trực tiếp nhét tiền vào tay đối phương.
Trần Phàm nháy mắt ra hiệu, bốn người cáo từ rời đi.
Người đàn ông đột nhiên hoàn hồn.
"Mấy vị bằng hữu, còn chưa nói các ngươi tên là gì, ta sau này làm sao trả tiền......"
Trần Phàm cười xua tay.
"Tiền này không cần trả."
"Đại thúc, mau chóng đến bệnh viện đi. Chúc người nhà của ngươi sớm ngày hồi phục."
Người đàn ông trung niên đứng trong gió rét, nhìn bóng lưng bốn người rất lâu, cho đến khi Trần Phàm bốn người biến mất tại giao lộ.
Một chuyện nhỏ xen ngang, bốn người cũng không để trong lòng.
Rời khỏi nhóm bạn, bốn người chọn cách tự mình đi chơi.
Thực ra vào giữa mùa đông, nơi có thể đi chơi không nhiều, bên ngoài quá lạnh, chỉ có thể ở trong nhà.
Hơn nữa Lạc Thành chỉ là một huyện thành nhỏ, nơi ăn chơi thật sự là quá ít.
Cuối cùng, sau khi thương lượng, bọn họ quyết định đi dạo phố ở khu thương mại ngầm gần trường học.
Đối với khu thương mại ngầm này, Trần Phàm và Quách Soái thật sự quá quen thuộc.
Bên ngoài khu thương mại có một đường hầm dài dưới lòng đất, bình thường luôn có những người bày hàng rong.
Trần Phàm trước kia thích nhất tới đây, đi dạo các quầy sách, mua tài liệu học tập.
Mặc dù phần lớn sách đều là sách lậu, nhưng đối với những học sinh nghèo như Trần Phàm, nơi này thực sự đã giúp hắn tiết kiệm không ít tiền.
Đương nhiên, Quách Soái cũng rất thích nơi này.
Khi còn đi học, có mối tình đầu, mấy quyển sách như Binh ca, Tân ca, Bạch Khiết tỷ tỷ, hắn đều mua không ít.
Bất quá bây giờ còn chưa qua hết năm, trong đường hầm dưới lòng đất trống rỗng, không có ai.
Chuyện mua sắm đương nhiên là các cô gái thích nhất, Trần Phàm và Quách Soái không có quyền lên tiếng, chỉ có thể đóng vai người đi cùng.
Trần Phàm quan sát một chút, Quách Soái vẫn luôn tìm cơ hội bắt chuyện với Lý Na.
Mặc dù Quách Soái cố gắng tỏ ra không quan tâm, nhưng có thể thấy, gã này vẫn còn có chút tình cảm với Lý Na.
Ngược lại là Lý Na, đối với Quách Soái rõ ràng không có nhiều ý nghĩ.
Hơn nữa, sau nửa năm học đại học, nhất là Lý Na lại học chuyên ngành về làm đẹp, lần này trở về, khí chất cả người rõ ràng có sự thay đổi lớn.
Lại thêm việc biết trang điểm, ngoại hình được nâng lên rất nhiều.
Quách Soái đứng cùng cô ấy, càng giống như một kẻ bám đuôi.
Trần Phàm nhịn không được thấp giọng cảm thán một câu, "Hai người này...... Đoán chừng là không có kết quả."
Tô Nhược Sơ đang xem một chiếc váy, nghe vậy quay đầu nhìn thoáng qua Quách Soái và Lý Na, sau đó lén lườm Trần Phàm.
"Quách Soái không phải có bạn gái sao? Ngươi đừng nói lung tung."
Trần Phàm cười nói: "Đối với đàn ông, bạn gái có thể có vô số, nhưng mối tình đầu chỉ có một."
"Đời này, người làm hắn khó quên nhất đương nhiên vẫn là mối tình đầu."
Tô Nhược Sơ đột nhiên có biểu cảm kỳ lạ, hỏi: "Vậy mối tình đầu của ngươi đâu?"
"Khụ khụ......"
Mẹ kiếp! Sơ suất quá.
Trần Phàm vội vàng cười gượng.
"Mối tình đầu của ta vẫn luôn là ngươi."
"Mối tình đầu là ngươi, bạn gái là ngươi, sau này vợ trẻ là ngươi, mẹ của con ta là ngươi, bạn già cũng là ngươi, hai ta c·hết còn muốn chôn cùng một chỗ, kiếp sau ta lại theo đuổi ngươi."
Tô Nhược Sơ nghe vậy bĩu môi.
"Mồm mép quá, chỉ biết nói lời ngon ngọt."
Mặc dù nói vậy, nhưng từ khóe miệng hơi nhếch lên của cô có thể thấy, nàng rất thích lời này.
Trần Phàm không để lại dấu vết, thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật.
Vượt qua một kiếp nạn.
Bất quá, mối tình đầu của mình...... Hình như thật sự là Tô Nhược Sơ.
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, bạn gái đầu tiên của mình hình như đều là Tô Nhược Sơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận