Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 500: Chúng ta đều phải cẩn thận

Chương 500: Chúng ta đều phải cẩn thận
"Ngươi đã nhìn ra?"
Trần Phàm muốn cười, trạng thái của Ngô Địch hôm nay rõ ràng không thích hợp, đồ đần mới nhìn không ra.
Tô Tình đặt chén rượu xuống, ngẩng đầu nhìn Trần Phàm, nhẹ giọng nói:
"Hắn... muốn ta ở lại Vân Hải cùng hắn. Ta đã từ chối."
Trần Phàm sửng sốt: "Ngươi không phải thi đậu nghiên cứu sinh sao?"
Tô Tình gật đầu: "Có thi đậu, nhưng ta không thích chuyên ngành đó lắm."
"Ngô Địch hắn vin vào điểm này nói nếu không thích, dứt khoát đừng đi học, bảo ta cùng hắn ở lại Vân Hải cùng nhau phấn đấu."
Trần Phàm cau mày: "Nếu không thích chuyên ngành, hẳn là có thể xin chuyển chuyên ngành chứ."
Tô Tình nhìn ly rượu trước mặt: "Đã không quan trọng, cho dù không thể chuyển, ta cũng sẽ không đồng ý."
"Cuộc đời Tô Tình ta không thích bị người khác chỉ bảo."
Trần Phàm cười giơ ngón tay cái lên.
"Khâm phục!"
"Kỳ thật trong mắt ta, mâu thuẫn giữa hai người các ngươi không tính là gì cả."
"Bốn năm đại học có thể kiên trì đi xuống không dễ dàng, ta đề nghị hai ngươi vẫn nên nói chuyện rõ ràng, ngươi đem ý nghĩ của ngươi nói rõ với Ngô Địch, hắn hẳn là sẽ hiểu."
Tô Tình thở dài, không nói gì thêm.
Bữa cơm này ăn đến khuya, lúc kết thúc đã gần mười một giờ đêm.
Khi rời đi, mấy người 519 cơ hồ đều uống say, Ngô Địch và Hàn Húc còn chạy vào nhà vệ sinh nôn hai lần.
Bên 326, Lý Kiều và Lưu Thi Thi cũng uống nhiều, được các nữ sinh cùng phòng dìu đi loạng choạng.
Trần Phàm cũng bị mấy nữ sinh chuốc không ít, bất quá hắn vẫn còn miễn cưỡng chống đỡ được, tạm thời chưa nôn mà thôi.
Trước khi đi, Trần Phàm đến quầy tính tiền, Ngô Địch uống say quá, ở phía sau la hét nhất định phải tự mình mời khách, cuối cùng bị Tôn Hạo và Mã Tiểu Soái dìu ra ngoài.
Trong sân trường, vẫn còn rất nhiều người chưa ngủ.
"Chúng ta về trước đây."
Tô Tình đến chào tạm biệt Trần Phàm.
Trần Phàm liếc nhìn Ngô Địch: "Ngày mai chờ hắn tỉnh rượu, ta sẽ bảo hắn đến tìm ngươi nói chuyện rõ ràng."
Tô Tình liếc nhìn Ngô Địch đang mượn rượu làm càn ở phía xa, không nói gì thêm.
Các nữ sinh 326 rời đi trước, mấy người bọn Trần Phàm không vội về phòng ngủ, mà đi dạo trong sân trường.
Sắp phải đi rồi, những cảnh vật bình thường đã sớm nhìn đến phát chán trong sân trường, giờ phút này lại phảng phất ẩn chứa nhiều ý nghĩa hơn.
Đi ngang qua sườn núi hẹn hò, có đôi tình nhân trong rừng trúc ôm nhau không rời, có đôi lại đang cãi nhau, còn có nam sinh, có thể là nữ sinh, một mình lẻ loi ngồi bên hồ, khóc đến lê hoa đái vũ.
Thấy cảnh này, Trần Phàm không nhịn được cảm khái.
Mùa tốt nghiệp, mùa chia tay.
Quả nhiên, buồn vui của con người không giống nhau.
"Lão Trần..."
Phía trước Ngô Địch đột nhiên lao về phía bờ hồ, dọa Trần Phàm và Mã Tiểu Soái vội vàng tiến lên.
"Lão Trần, còn nhớ rõ lần trước ở chỗ này ngươi đã nói gì không?" Ngô Địch nhìn Trần Phàm hét lớn.
Gia hỏa này thật sự uống say quá, chân đi không vững, cả người loạng choạng miễn cưỡng dừng lại.
Trần Phàm ngơ ngác, ta nói gì?
Ta sao không nhớ rõ.
Ngô Địch cười ha hả hô: "Lần trước ở chỗ này ngươi nói, ngươi muốn xuống hồ đi tiểu. Để lại một kỷ niệm cho cuộc sống đại học."
Trần Phàm một đầu dấu chấm hỏi.
Là ta nói sao?
Ta sao lại nhớ là Kiệt ca nói nhỉ?
Ngô Địch nhìn chằm chằm mấy người hô: "Các huynh đệ, có dám theo ta điên cuồng một phen không?"
"Hôm nay ta muốn xuống hồ đi tiểu, thiên vương lão tử có tới cũng không ngăn được."
"Các ngươi có gan này không?"
Ngô Địch phát điên khi say rượu, một mình đứng trên tảng đá lớn bên hồ, vậy mà thật sự bắt đầu cởi thắt lưng.
"Chết tiệt. Ngăn hắn lại."
Trần Phàm hô một tiếng, kết quả phát hiện Mã Tiểu Soái vậy mà cũng xáp lại.
"Không phải chỉ là xả nước thôi sao? Nói cứ như chỉ có mình ngươi có gan vậy."
"Không được. Nhìn hai hắn xả nước ta cũng nhịn không nổi..."
Trần Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn bốn người đều đứng bên hồ cởi thắt lưng, cảm thấy hơi mất mặt.
Vội vàng né sang một bên, giả bộ không quen biết bọn họ.
"Ta nói các ngươi muốn mất mặt thì về phòng mà mất mặt có được không, nếu như bị nữ sinh nhìn thấy, làm sao bây giờ?"
"Hắc, thấy thì sao? Nhìn một chút cũng sẽ không nhỏ đi hai centimet."
"Còn gần thêm hai centimet, ngươi có hai centimet sao?"
"Ngươi không phục à? Cho ta một điểm tựa, ta có thể làm rung chuyển Địa Cầu, ngươi tin không?"
Nhìn bốn gã gia hỏa mượn rượu làm càn, Trần Phàm bất đắc dĩ.
Lúc này Mã Tiểu Soái quay đầu nhìn qua.
"Ta nói ngươi được không vậy? Anh em không chê ngươi nhỏ đâu."
"Yên tâm, sẽ không chê cười ngươi."
Trần Phàm: wdNdYd! (chửi thề)
Đàn ông sợ nhất người khác nói không được.
Thêm cồn kích thích, Trần Phàm cũng không quan tâm gì nữa.
Trực tiếp đi qua.
"Mẹ kiếp. Hôm nay để các ngươi hiểu rõ một thành ngữ, xem xem thế nào mới gọi là to lớn vô song."
Ngô Địch lập tức không phục: "Chỉ thế thôi? Vậy ta cũng có thể dùng một thành ngữ để hình dung, một bước tới dạ dày."
Tôn Hạo hùa theo: "Không gì sánh được." (Nguyên văn "Bất diệc nhạc hồ")
Hàn Húc: "Vậy ta có thể拨云见日."(Vạch mây thấy mặt trời)
"Cỏ!" Mã Tiểu Soái kêu quái dị, đang chuẩn bị kết thúc tranh tài, kết quả Trần Phàm thản nhiên nói.
"Ngươi không cần nói, chúng ta đều biết."
Tiếp đó bốn người đồng thanh nói: "Tận dụng mọi thứ thôi!"
"Cỏ!"
Mã Tiểu Soái lại mắng một tiếng.
Mấy người cười ha hả.
Bên hồ, năm người đứng thành một hàng, rốt cục vụng trộm hoàn thành chuyện trước kia vẫn muốn làm mà không dám làm.
Chỉ tiếc, trong số bọn họ thiếu mất một huynh đệ.
Thoải mái xả nước xong, năm người kề vai sát cánh, loạng choạng đi về phòng ngủ.
Đi ngang qua khu ký túc xá nữ, nhìn thấy ven đường một nam sinh tay nâng bó hoa, đứng dưới lầu ký túc xá nữ khóc lớn, lau nước mắt.
Ngô Địch cười đưa tay trêu ghẹo: "Nhìn kìa, hắn giống như một con chó."
Nói xong, cả người lại mất mát nói: "Nhưng ta hình như ngay cả chó cũng không bằng."
Trần Phàm biết gia hỏa này tâm tình không tốt, đưa tay vỗ vỗ vai Ngô Địch.
"Đi thôi. Mọi người về sớm nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn có rất nhiều chuyện muốn làm."
Ngô Địch bị Trần Phàm dìu, trong miệng lẩm bẩm.
"Lão Trần, nói thật, người ta hâm mộ nhất chính là ngươi."
"Ngươi nói ngươi đã đẹp trai rồi, sao còn giỏi kinh doanh như thế, còn chưa tốt nghiệp đã có sự nghiệp riêng, làm cho chúng ta chẳng khác gì đồ đần."
"Giỏi kinh doanh còn chưa tính, ngươi lại còn có một người bạn gái tốt như vậy. Mẹ kiếp, sao chuyện tốt gì cũng đến lượt ngươi, còn có thiên lý hay không."
Trần Phàm cười ha hả nói: "Nói tiếp đi, ta rất thích nghe."
Trần Phàm từ từ nhắm hai mắt tựa vào vai Trần Phàm, trong miệng lẩm bẩm.
"Hai người các ngươi... nhất định phải hạnh phúc, bất luận tương lai khó khăn thế nào, cũng không được tùy tiện buông tay, phải hạnh phúc bên nhau..."
Đang nói, điện thoại di động của Trần Phàm vang lên.
Liếc nhìn hiển thị cuộc gọi, lập tức ném Ngô Địch xuống đất.
"Alo, vợ yêu, còn chưa ngủ sao."
Ngô Địch ngồi bệt trên mặt đất, vẫn còn nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Một đời một kiếp một đôi người, tất cả chúng ta... đều phải cẩn thận..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận