Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 880: một chút phong độ thân sĩ đều không có

**Chương 880: Một chút phong độ thân sĩ cũng không có**
Đẹp mắt!
Nhìn Bạch Nhược Tuyết trước mặt một phen thao tác nước chảy mây trôi, ô tô không ngừng bão táp trên đường cái, vừa chính xác tránh thoát mỗi một tảng đá cùng chướng ngại vật trên đường, Trần Phàm đều muốn nhịn không được mà tán thưởng một tiếng.
Kỹ thuật lái xe của nữ nhân này tuyệt đối được luyện tập chuyên môn, Trần Phàm thậm chí còn hoài nghi nàng có thể đi tham gia thi đấu xe đua chuyên nghiệp.
Trong lúc đó, hai người lại nếm thử vượt qua nhau một lần, hai chiếc xe cơ hồ song song bão táp trên đường cái.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Trần Phàm có thể nhìn thấy Bạch Nhược Tuyết đang lái xe.
Nữ nhân này giờ phút này hai mắt lấp lóe, rõ ràng đang ở trong trạng thái hưng phấn.
Tựa hồ là cảm thấy bị nhìn chăm chú, Bạch Nhược Tuyết quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt hai người đối diện nhau.
Trần Phàm từ trong ánh mắt đối phương cảm nhận được phấn khởi cùng ánh mắt không chịu thua.
Một giây sau, Trần Phàm lần nữa bị đối phương kéo dài khoảng cách.
Hắn biết ngay, đêm nay đoán chừng rất khó thắng được nữ nhân này.
Bất quá Trần Phàm từ vừa mới bắt đầu không có ý định liều mạng.
Thắng hay không thắng cuộc tranh tài hắn cũng không phải là rất để ý, dù sao hiện tại đối với Trần Phàm mà nói, sinh mệnh mới là quan trọng nhất.
Hắn sở dĩ đáp ứng chạy trận này, một là Đồng Dao mời hắn, không tốt trực tiếp cự tuyệt.
Hai là Trần Phàm đối với nữ nhân này quả thật có chút hiếu kỳ.
Hắn hiếu kỳ thân phận của đối phương.
Vốn là muốn cứ như vậy trực tiếp chạy về điểm cuối cùng cho xong.
Ai có thể nghĩ ngoài ý muốn đột nhiên liền phát sinh.
Chiếc xe của Bạch Nhược Tuyết phía trước đột nhiên hung hăng lắc một cái, tiếp đó trong nháy mắt đã mất đi khống chế.
Bể bánh xe.
Biểu lộ Trần Phàm hơi đổi.
Mà Bạch Nhược Tuyết đồng dạng cũng giật nảy mình.
Ô tô nổ bánh xe trong nháy mắt, trong ánh mắt nàng xuất hiện một vẻ bối rối.
Dù là đã mười phần chuyên nghiệp làm ra xử trí tương ứng, nhưng bất đắc dĩ tốc độ xe quá nhanh.
Mất đi khống chế, chiếc xe trong nháy mắt va vào mấy khối xi măng bỏ hoang ven đường.
Tiếp đó cả chiếc xe đột nhiên mất khống chế, đầu xe vểnh lên, mắt thấy là phải lật nghiêng.
Trong chớp mắt, một chiếc xe vọt lên.
"Két" một tiếng, chiếc xe lật nghiêng của Bạch Nhược Tuyết đặt ở trên nắp động cơ của Trần Phàm. Tránh khỏi một trận thảm kịch xe hư người chết.
Hai chiếc xe cứ như vậy chồng lên nhau tiếp tục hướng về phía trước, mở ra một khoảng cách mới chậm rãi dừng lại.
"Phanh."
Trần Phàm mở cửa xuống xe, bước nhanh đi qua, dùng sức mở cửa xe.
Bạch Nhược Tuyết ngồi ở vị trí lái, cả người treo ngược trên xe, sắc mặt tái nhợt, trên trán còn xuất hiện vết máu, hẳn là bị pha lê vỡ rạch phá.
Trần Phàm khẽ vươn tay.
“Đưa tay cho ta?”
Bạch Nhược Tuyết thử một cái, với không tới.
“Đừng lộn xộn!”
Trần Phàm dặn dò một câu, lập tức xoay người tiến vào trong xe, trước cởi giây nịt an toàn ra.
Dây an toàn cởi bỏ trong sát na, Bạch Nhược Tuyết trong nháy mắt từ trên ghế ngồi rơi xuống, bị Trần Phàm ôm chặt, trực tiếp từ cửa tay lái phụ ôm ra ngoài.
Ôm nữ nhân này hướng bên cạnh đi vài bước, phóng tới khu vực sáng tỏ mà đèn xe soi sáng.
“Ngươi không sao chứ?”
Trần Phàm hỏi một câu.
Thân thể Bạch Nhược Tuyết còn đang run nhè nhẹ, bất quá cũng không biểu hiện thái quá bối rối.
Giơ tay gạt một cái khóe mắt, chảy máu.
“Đừng lộn xộn. Coi chừng vết thương cảm nhiễm.”
Trần Phàm một tay đè lại cổ tay của nữ nhân này.
Bạch Nhược Tuyết hơi nhướng mày, hung tợn trừng mắt Trần Phàm.
Đáng tiếc Trần Phàm căn bản không để tâm, vẫn như cũ tự mình kiểm tra.
“Là thủy tinh vỡ cứa vào. Vết thương không phải rất lớn, nhưng nhất định phải khử độc cầm máu.”
“Ngươi bây giờ làm sao bây giờ? Có hay không bằng hữu cùng ngươi tới?”
Bạch Nhược Tuyết chần chờ một chút, lắc đầu.
“Vậy ta trước mang ngươi rời đi, tìm địa phương cầm máu?”
Bạch Nhược Tuyết gật gật đầu, xem như đồng ý.
“Ngươi chờ một chút.”
Trần Phàm đứng dậy đi đến bên cạnh, lên xe, sau đó một cước chân ga, đột nhiên đánh tay lái, đem hai chiếc xe tách ra.
“Lên xe!”
Hạ cửa sổ xe xuống, hướng Bạch Nhược Tuyết hô một tiếng.
Bạch Nhược Tuyết liếc nhìn Trần Phàm một cái, cuối cùng vẫn đứng dậy ngồi vào chỗ ngồi kế bên tài xế.
Trần Phàm cúi người tới, thắt chặt dây an toàn cho nữ nhân này. Lúc này mới lái xe hướng ra ngoài khu nhà lều.
Vừa lái xe vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
“Alo. Tranh tài kết thúc.”
“Ân. Thắng.”
“Nữ nhân kia xe va vào một phát, người không có việc gì.”
“Tiền đã cho ta, ta có chút việc gấp, trước lái xe đi.”
“Ngươi để Tiểu Tứ đem xe của ta lái trở về, ngày mai tìm thời gian chúng ta nói chuyện sau.”
Đầu điện thoại bên kia, Đồng Dao còn đang hưng phấn hỏi han, kết quả Trần Phàm trực tiếp cúp điện thoại.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Bạch Nhược Tuyết đem nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của hai người nghe được nhất thanh nhị sở.
Nàng có chút bất mãn.
Gia hỏa này vậy mà gọi mình là “nữ nhân kia”.
Cái gì gọi là tranh tài thắng?
Vừa rồi nếu không phải đột nhiên nổ bánh xe...
Bất quá vừa nghĩ tới việc Trần Phàm mới nói tiền đã cho, thậm chí còn thay mình giữ lại mặt mũi, không nói tường tình tai nạn xe cộ... Bạch Nhược Tuyết tâm tình có chút phức tạp.
Xuyên qua khu nhà lều, bốn phía đen kịt một màu, trên đường cái yên tĩnh chỉ có ô tô là một chùm ánh đèn.
Xung quanh yên tĩnh đáng sợ.
Ngồi trên xe, Bạch Nhược Tuyết thậm chí quên đi đau đớn, bởi vì nàng là lần đầu tiên cùng một người đàn ông xa lạ ngồi cùng một chỗ.
Bầu không khí như thế này rất cổ quái, rất quỷ dị.
Nguyên bản nàng coi là Trần Phàm sẽ cùng mình nói chuyện phiếm, kết quả thẳng đến lúc mở ra khu nhà lều, Trần Phàm đều không có cùng mình nói một câu.
So với mình còn lạnh lùng hơn!
Điều này làm cho Bạch Nhược Tuyết vốn chuẩn bị một đống lớn sách lược ứng đối có một loại cảm giác một quyền đánh vào bông.
Rất vô lực, rất khó chịu.
Lần thứ nhất có nam nhân ở cùng mình vậy mà có thể một chút phản ứng đều không có.
Ra khu nhà lều, tìm một nhà tiệm thuốc ven đường.
Trần Phàm xuống xe tiến tiệm thuốc mua bông ngoáy tai, cồn đỏ, băng gạc...
Cầm túi đồ vật đi ra lên xe, Bạch Nhược Tuyết làm bộ mặt lạnh, nhìn về phía trước, cố ý không thèm nhìn Trần Phàm.
Trần Phàm cũng không nói nhảm, từ trong túi nhựa móc ra cồn đỏ.
“Miệng vết thương của ngươi trước tiên cần phải khử độc, sau đó lại băng bó...”
Không đợi kể xong, Bạch Nhược Tuyết liền một tay túm lấy túi mua sắm.
“Không cần. Ta tự mình làm là được.”
Nói xong, Bạch Nhược Tuyết đẩy cửa xe ra.
“Ta xuống ở đây là được. Chuyện đêm nay... Cảm ơn.”
Nói xong liền nhanh chóng mở cửa xuống xe, đứng ở ven đường.
Trần Phàm nhìn chằm chằm Bạch Nhược Tuyết, lắc đầu, nổ máy xe rời đi.
Gia hỏa này...
Vậy mà cứ như vậy rời đi.
Bạch Nhược Tuyết trợn mắt hốc mồm nhìn Trần Phàm biến mất trong tầm mắt.
Biểu lộ có chút khó tin, tiếp đó liền hiện lên một vòng khó chịu.
Nửa đêm lại đem một đại mỹ nữ là mình tùy ý ném ở ven đường.
Gia hỏa này thật đúng là... Một chút phong độ cũng không có a.
Là Bạch gia đại tiểu thư, nàng khi nào bị người đối xử như vậy qua.
Điều này làm cho Bạch Nhược Tuyết tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Qua vài phút, một chiếc xe phi tốc lái tới, dừng ở ven đường.
Bảo tiêu của Bạch Nhược Tuyết khẩn trương xuống xe.
“Đại tiểu thư, ngài... Không có sao chứ?”
“Không có việc gì.”
Bạch Nhược Tuyết giận đùng đùng mở cửa xe ngồi lên.
Càng nghĩ càng giận, cuối cùng trực tiếp đem túi mua sắm trong tay ném về phía kính chắn gió trước mặt.
Bảo tiêu thấy cảnh này, càng là một câu không dám nói.
Trầm mặc mấy giây, Bạch Nhược Tuyết lúc này mới lại đưa tay đem túi mua sắm cầm lên.
Móc cồn đỏ ra nhìn thoáng qua, vặn ra chuẩn bị cho vết thương khử độc.
“Đại tiểu thư, hay là để ta...”
“Lái xe. Về khách sạn.”
“Vâng.”
Xe chạy ra một khoảng cách, bảo tiêu này đột nhiên báo cáo.
“Đại tiểu thư, người của chúng ta tìm được người mà ngài lần trước nói.”
Ai?
Bạch Nhược Tuyết hơi nhướng mày. Tiếp đó giống như là nghĩ tới điều gì.
“Cái kia gọi là Chu Hoành Hải?”
“Đúng vậy. Chính là hắn.”
Biểu lộ Bạch Nhược Tuyết lập tức lại tới hứng thú.
“Lập tức an bài một chút, ta muốn đích thân gặp hắn.”
“Rõ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận