Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 723: Cái gì lai lịch a

**Chương 723: Lai lịch thế nào**
Một đoàn người vừa vào phòng, rất nhanh liền có một phụ nữ trung niên mặc váy đồ lao động màu đen bước đến.
Ngô Địch lập tức đứng dậy, cười ha hả nói: "Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bà chủ của tiệm này."
Tiếp đó, hắn nhìn về phía người phụ nữ: "Chị Triệu, tôi đã kéo khách đến cho chị rồi, có phải nên trổ tài nấu nướng với tiêu chuẩn cao nhất không?"
Người phụ nữ cười nhẹ: "Yên tâm, tôi sẽ dặn dò đầu bếp, nhất định phải thể hiện trình độ cao nhất."
"Ngoài ra, hôm nay các vị tiêu phí, tất cả đều được giảm 20%."
Ngô Địch rất hài lòng: "Vậy thì cảm ơn chị Triệu trước."
"Cậu mang khách đến ủng hộ chúng tôi, phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng."
"Ngô thiếu, hôm nay dọn món thế nào?"
Ngô Địch cười ha hả nói: "Chúng tôi có bao nhiêu người đây, chị cứ xem rồi dọn lên."
"Không thành vấn đề, nhất định khiến mọi người ăn ngon uống ngon."
Hai người vừa cười vừa nói chuyện vài câu, người phụ nữ liền quay người rời đi.
Bạn gái Ngô Địch cau mày hỏi: "Anh và chị ta rất thân quen à?"
Ngô Địch vội vàng giải thích: "Em yêu, em tuyệt đối đừng hiểu lầm, khoa chúng ta thường tụ tập ở đây, là khoa trưởng của chúng ta quen với chị ta."
"Hừ. Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, giống như có ý tứ gì đó."
Ngô Địch cười khổ: "Vậy thì oan cho anh quá. Anh và chị ta tuổi tác cách biệt lớn, làm sao có thể chứ."
"Trong mắt anh, em mới là người xinh đẹp nhất."
Tôn Tú Linh hài lòng.
"Cái này còn tạm được. Em hơi khát."
"Không thành vấn đề. Anh sẽ bảo họ mang đồ uống lên cho em. Chờ chút, anh ra ngoài lấy cho em."
Nói xong Ngô Địch đứng lên: "Em yêu, em muốn uống Cocacola hay là Tuyết Bích?"
"Em muốn uống nước cam."
"Được. Anh đi lấy ngay."
Nhìn Ngô Địch đi ra khỏi phòng, mấy người Trần Phàm liếc nhau, vẻ mặt đều có chút cổ quái.
Nhất là Lưu Thiên Thiên và Tống Lâm Lâm, liếc nhau, suýt chút nữa không nhịn được cười.
Trần Phàm có chút im lặng.
Địch ca làm cái quỷ gì vậy?
Phong thái cao ngạo tự phụ thường ngày đâu rồi?
Sao lại bị một người phụ nữ sai khiến đến mức hèn mọn như vậy?
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn được mang lên, nhưng Mã Tiểu Soái vẫn chưa đến.
La Văn Kiệt liền đề nghị chờ một chút. Mọi người đều không có ý kiến.
Kết quả bạn gái Ngô Địch đột nhiên nói mình đói c·hết rồi.
Ngô Địch có chút áy náy nhìn mọi người.
"Xin lỗi mọi người, bạn gái tôi sáng nay chưa ăn cơm. Như vầy đi, tôi sẽ lấy cho cô ấy một chút để lót dạ."
Trần Phàm cười ha hả nói: "Không sao, đều là người một nhà, không cần khách khí."
Thấy Ngô Địch xấu hổ, Trần Phàm lại lên tiếng.
"Hay là mọi người cứ ăn đi. Dù sao Tiểu Soái cũng không phải người ngoài, chắc cũng sắp đến rồi."
Thấy Trần Phàm nói như vậy, mọi người mới bắt đầu động đũa.
Ngô Địch ném cho Trần Phàm một ánh mắt cảm kích.
Chỉ là lần này, ấn tượng của mọi người đối với bạn gái của Ngô Địch không được tốt cho lắm.
Hơn mười phút sau, Mã Tiểu Soái chạy đến.
Tuy nói bữa cơm này danh nghĩa là mời Hàn Húc, Tôn Hạo và Lưu Thiên Thiên nhưng Mã Tiểu Soái mới là nhân vật chính.
Mọi người thay phiên nhau uống với Mã Tiểu Soái một chén, nói vài lời an ủi.
Cảm xúc của Mã Tiểu Soái đã hồi phục không ít, ít nhất so với buổi sáng đã tốt hơn nhiều.
Trong lúc đó, bạn gái Ngô Địch lúc thì nói muốn ăn cái này, lúc lại nói muốn nếm thử cái kia, nhưng bản thân lại không động tay, mà toàn là nhờ Ngô Địch gắp thức ăn vào bát cho mình.
Ngô Địch làm không biết mệt, mọi người thì chỉ biết nhìn hai người này diễn trò.
Mã Tiểu Soái không biết chuyện trước đó, lần đầu tiên thấy cảnh này, vẻ mặt có chút khó hiểu.
La Văn Kiệt thì thầm với Trần Phàm một câu: "Cái này không phải tìm bạn gái, mà là tìm mẹ ruột."
Một câu nói suýt chút nữa khiến Lưu Thiên Thiên ngồi cạnh Trần Phàm bật cười.
Ăn cơm được một nửa, có người gõ cửa phòng, rất nhanh người phụ nữ trước đó lại dẫn một nhân viên phục vụ đi vào.
Trong tay người bán hàng còn cầm một bình rượu trắng.
"Xin lỗi, mạo muội quấy rầy."
"Các vị, đồ ăn có hợp khẩu vị không?"
La Văn Kiệt và Trần Phàm liếc nhau, gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Ngô Địch thì cười cười: "Bà chủ yên tâm, tôi đã cam đoan giúp chị rồi."
"Mọi người ăn vui vẻ là tôi hài lòng rồi."
Bà chủ cười tủm tỉm giơ tay chỉnh lại lọn tóc trên trán, trong lúc lơ đãng toát ra phong thái rất có sức hút.
"Ngô thiếu, vị nào là Trần Tổng, có thể giới thiệu cho tôi một chút không?"
Ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt bà chủ đã quan sát qua lại khuôn mặt mấy người đàn ông trong phòng.
Ngô Địch cười ha hả đứng dậy: "Đến. Tôi giới thiệu cho mọi người một chút."
"Bà chủ, vị này chính là bạn cùng phòng ký túc xá đại học, bạn tốt của tôi, Trần Phàm Trần Tổng."
Bà chủ lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Ai nha, Trần Tổng so với trong truyền thuyết còn trẻ trung đẹp trai hơn, thật sự là không tầm thường."
"Đã sớm nghe danh Trần Tổng, hôm nay gặp mặt, quả nhiên anh tuấn tiêu sái."
"Trần Tổng hôm nay có thể đến quán nhỏ của chúng tôi, thật sự là vinh hạnh, tôi mang đến một bình rượu Ngũ Lương, xem như là quà tặng cho mọi người."
Trần Phàm có chút bất đắc dĩ đứng lên.
Ánh mắt liếc qua Ngô Địch, không cần hỏi, nhất định là Ngô Địch lúc nãy ra ngoài đã bán đứng mình.
Bất quá, đưa tay không đ·á·n·h người mặt tươi cười, Trần Phàm cũng không muốn mất mặt bạn học cũ.
Cho nên đành phải mỉm cười bắt tay đối phương.
Bàn tay của người phụ nữ này rất mềm mại, không hề giống cảm giác của một người phụ nữ hơn 30 tuổi.
Người phụ nữ cười tủm tỉm nhìn Trần Phàm.
"Ngoài ra, Trần Tổng hôm nay có thể đến chỗ tôi ăn cơm, thật sự khiến tôi có chút k·í·c·h động. Bàn này của các anh, tất cả được giảm 70%. Xem như là làm quen, kết giao bằng hữu."
Trần Phàm cười gật đầu.
"Vậy xin đa tạ."
"Không khách khí, không khách khí. Trần Tổng, các anh cứ tiếp tục, tôi không quấy rầy nữa."
Người phụ nữ này rất biết chừng mực, không dây dưa, mà chạm đến là dừng, lập tức cáo từ.
Trên thương trường chính là như vậy, lần đầu gặp mặt, hai bên nhận biết nhau xem như đã tiến một bước dài.
Không ai vừa mới gặp đã muốn tiến thêm, như vậy ngược lại sẽ không tốt.
Chờ người phụ nữ đi rồi, La Văn Kiệt lập tức nói.
"Phụ nữ xinh đẹp, vẫn là Phàm ca có mặt, lập tức khiến người ta giảm cho cậu 70%. Còn tặng thêm một bình rượu ngon."
Ngô Địch có chút xấu hổ, vội vàng cầm chén rượu lên.
"Lão Trần, hôm nay chuyện này đa tạ cậu đã giúp tôi."
"Vừa rồi ra ngoài không cẩn thận lỡ lời, chị ta cứ muốn làm quen với cậu, tôi thật sự không có cách nào."
"Tôi tự phạt một chén."
Nói xong cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Trần Phàm khoát tay.
"Không có việc gì. Đều là huynh đệ."
Nói xong cũng cầm chén rượu lên uống một chén.
Ngược lại là Tôn Linh Tú ở bên cạnh có chút giật mình.
Hôm nay cô đồng ý đi cùng Ngô Địch, chính là muốn làm quen với bạn bè của Ngô Địch, thậm chí thể hiện một chút cảm giác ưu việt.
Dù sao xuất thân của mình cộng thêm thân phận công chức của Ngô Địch đủ để khiến phần lớn người hâm mộ.
Kết quả ai ngờ, trong đám bạn bè của Ngô Địch lại có một nhân vật tầm cỡ.
Mà đối phương lại là người trẻ tuổi từ đầu đến cuối rất ít nói, rất khiêm tốn.
Tôn Linh Tú không biết thân phận thật sự của Trần Phàm.
Nhưng cô rất thông minh.
Nhìn biểu hiện của bà chủ vừa rồi liền có thể phán đoán được tầm quan trọng của Trần Phàm.
Lúc mới vào phòng, bà chủ nói với Ngô Địch là giảm 20%.
Kết quả sau khi biết Trần Phàm, trực tiếp biến thành giảm 70%.
Sự khác biệt quá lớn.
Tôn Linh Tú không khỏi có chút hiếu kỳ.
Trần Phàm này rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận