Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 422: Tương lai cha vợ là làm cái gì?

Chương 422: Tương lai bố vợ làm nghề gì?
Tô Nhược Sơ thuần khiết ngây thơ, làm sao đã gặp qua trận chiến này.
Nhất thời bị dọa sợ như thỏ trắng gặp kinh hãi, cả người căng cứng, hai tay che chặt trước ngực.
"Ngươi... Ngươi mau đứng dậy, cha mẹ ta còn ở bên ngoài."
Trần Phàm nhếch miệng cười "tà ác".
"Vậy nàng hôn ta một cái, hôn một cái ta lập tức đứng lên."
"Ta không!"
Tô Nhược Sơ quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Vậy chúng ta cứ giằng co như vậy đi, dù sao ta không sợ mất mặt."
"Ngươi..."
Tô Nhược Sơ tức giận.
"Ngươi k·h·i· ·d·ễ người khác. Ta... Không thèm quan tâm ngươi."
"Giận rồi à?"
Trần Phàm cười cười, chủ động buông đối phương ra, ngồi dậy khỏi giường.
Tô Nhược Sơ ngồi bên giường, không đối diện với Trần Phàm.
Trần Phàm lén lại gần, thấp giọng nói: "Ta vừa nhìn qua, phòng khách không có ai, ta mới ôm ngươi."
"Mau ra ngoài đi. Một lát nữa cha mẹ ta ra bây giờ."
Tô Nhược Sơ nghiêm mặt kéo Trần Phàm đẩy ra ngoài.
Hình như nhận ra Tô Nhược Sơ xấu hổ, Trần Phàm cười ha hả, bắt đầu chuyển chủ đề.
"Đúng rồi, quen biết nàng lâu như vậy, ta vẫn quên chưa hỏi, cha mẹ nàng làm công việc gì?"
Tô Nhược Sơ quay đầu nhìn.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Trần Phàm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Nàng xem điều kiện nhà nàng kìa, vượt xa đám dân đen chúng ta ít nhất một thời đại."
"Khi còn đi học, trong mắt ta, nàng chính là c·ô·ng chúa cao cao tại thượng, cho nên trong lòng mặc dù thầm thích nàng, nhưng lại chưa từng dám thổ lộ."
"Chỉ sợ bị chê cười là không biết tự lượng sức mình."
Trần Phàm cười hắc hắc: "Bất quá may là gần lúc t·h·i tốt nghiệp tr·u·ng học, ta lấy hết dũng khí, mà lại thành công. Ta - gã nhà quê này coi như rước được c·ô·ng chúa về nhà."
Tô Nhược Sơ nghe buồn cười, tạm thời quên đi sự thẹn thùng vừa rồi.
"Cha ta bán điện thoại di động Tiểu Linh Thông."
"Ở Lạc Thành, ông ấy mở hai cửa hàng, còn kiêm chức làm đại diện cho mấy thành phố lân cận."
"Mẹ ta mở một công ty nhỏ, chuyên bán buôn quần áo. Ở Lạc Thành cũng có một cửa tiệm, nhập hàng những mẫu quần áo thời trang thịnh hành từ phương Nam về, rồi bán buôn cho các hộ kinh doanh cá thể ở mấy thành phố lân cận."
Tiểu Linh Thông?
Trần Phàm há hốc miệng, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn không thể ngờ được bố vợ tương lai lại kinh doanh mặt hàng này.
Theo thời gian mà xét, mấy năm nay làm ăn Tiểu Linh Thông, quả thực vô cùng phát đạt, thảo nào nhà Tô Nhược Sơ sớm đã ở nhà lầu, lái xe xịn.
Bất quá, Trần Phàm nhớ rõ, việc kinh doanh Tiểu Linh Thông không kéo dài được mấy năm.
Năm 02, Tiểu Linh Thông khai thông nghiệp vụ ở hơn 200 thành phố trên cả nước. Đến năm sau, số lượng người dùng Tiểu Linh Thông sẽ đột phá 47 triệu. Tới năm 2006, con số này sẽ đạt đến hơn 93 triệu.
Có thể thấy, độ nóng của Tiểu Linh Thông trong hai năm này cao đến mức nào.
Thế nhưng.
Sự "phồn hoa" này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Trong vài năm sau đó, theo mức sống của người dân tăng cao, ngày càng nhiều người bắt đầu chuyển sang sử dụng điện thoại di động tiện lợi hơn. Các nhà mạng lớn cũng bắt đầu dần rút khỏi nghiệp vụ Tiểu Linh Thông.
Thêm vào đó, bản thân Tiểu Linh Thông mang nhiều vấn đề và nhược điểm, bị đào thải thực ra chỉ là vấn đề thời gian.
Năm 2007, số lượng người dùng Tiểu Linh Thông bắt đầu sụt giảm nhanh chóng.
Cho đến năm 2011, Tiểu Linh Thông bắt đầu nhường đường cho kỹ thuật 3G trong nước, dần đóng cửa các trạm cơ sở, chính thức rút khỏi vũ đài lịch sử.
Tính toán kỹ, việc làm ăn của bố vợ tương lai, nhiều nhất còn có thể tiếp tục được năm, sáu năm nữa.
Còn về việc kinh doanh bán buôn quần áo của mẹ vợ tương lai, Trần Phàm không quá coi trọng.
Bởi vì tháng năm năm nay, Alibaba đã chính thức ra mắt mạng Taobao.
Điều này báo hiệu việc mua sắm trực tuyến trong nước bắt đầu chính thức mở màn.
Trong vài năm tới, Taobao sẽ chứng minh thực lực mua sắm trực tuyến khủng khiếp của nó.
Những tiểu thương bán buôn cá nhân không có nguồn cung cấp riêng, không có định vị thương hiệu như mẹ vợ, chẳng mấy chốc sẽ bị Taobao đánh cho không còn đường lui.
Đặc biệt là ở một thành phố nhỏ như Lạc Thành, gần như có thể đoán trước được tương lai việc buôn bán của bà.
Trần Phàm có chút dở khóc dở cười, nghĩ xem có nên nhắc nhở hai người một câu hay không.
Nhưng nghĩ lại, Trần Phàm liền bỏ ý định này.
Dù sao việc làm ăn của hai người không phải lập tức lụi bại, ít nhất còn vài năm nữa.
Nếu bây giờ mình dám mở miệng, e rằng bọn họ sẽ coi mình là kẻ tâm thần.
Cùng lắm thì đợi đến khi đó nhắc lại cũng không muộn.
"Sao thế? Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Thấy Trần Phàm biểu lộ cổ quái, Tô Nhược Sơ không nhịn được hỏi một câu.
"Không có gì, ta rất ngưỡng mộ cha mẹ nàng."
Lời này Trần Phàm không phải nói cho có, mà là phát ra từ đáy lòng.
Dù sao ở thời đại này, hai người làm ăn gần như đều đón đầu xu thế.
Có thể coi là những tiền bối đời đầu tiên phong trong thương trường.
"Chúng ta ra ngoài đi."
Tô Nhược Sơ đoán chừng cha mẹ sắp ra, vội vàng đứng dậy kéo Trần Phàm đi ra ngoài.
"Được, được, được, ta ra ngoài!"
Trần Phàm cười ha hả cầu xin tha thứ.
Khi đi tới cửa, đột nhiên hắn nắm lấy cổ tay Tô Nhược Sơ, đột ngột kéo một cái, ôm đối phương vào lòng.
"A..."
Tô Nhược Sơ giật mình, suýt kêu lên.
Chưa kịp phản ứng, đã bị Trần Phàm ép vào tường.
"Ngươi..."
Trần Phàm hành động nhanh như chớp, hôn một cái lên môi Tô Nhược Sơ, sau đó chạy trốn ra ngoài.
Tô Nhược Sơ đứng sững tại chỗ, nhìn tên kia như không có chuyện gì xảy ra, ở phòng khách cùng bố mình nói chuyện phiếm.
Tô Nhược Sơ tức giận dậm chân.
"Chỉ giỏi k·h·i· ·d·ễ người khác."
Lo cha mẹ sẽ nhận ra điểm khác thường, Tô Nhược Sơ không dám ra ngoài ngay, mà ngồi trong phòng chờ một lát.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong căn phòng nhỏ của mình, Tô Nhược Sơ chỉ cảm thấy mặt đỏ tim run.
Là một cô gái truyền thống thuần khiết, nàng chưa từng có kinh nghiệm này.
Người nào đó thật là quá to gan.
Nhưng nghĩ lại, hình như mình không ghét.
Chẳng lẽ bởi vì hắn là Trần Phàm?
Tô Nhược Sơ ngồi trên giường, giả vờ lật xem album ảnh, trên mặt khi thì xấu hổ, khi thì ngượng ngùng, khi thì lại có chút vui sướng...
Nụ cười dịu dàng nở rộ, ý xuân của t·h·iếu nữ dâng trào.
Thiếu nữ trẻ tuổi, thường sau khi trao trọn tình cảm cho một người, sẽ dần dần từ bỏ nguyên tắc và sự kiên trì của mình.
Hơn mười phút sau, Tô Nhược Sơ mới khép lại album ảnh, đứng dậy sửa sang lại quần áo, rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Từ đầu đến cuối, nàng không hề phát hiện, trong album ảnh thiếu mất một tấm hình...
Trong phòng khách, Trần Phàm đang tò mò đánh giá vị khách không mời mà đến này.
Một nam hài mặc bộ đồ thể thao hàng hiệu.
Vừa vào nhà liền gọi "cậu", tìm đến "chị họ" chơi.
Trần Phàm liền hiểu, đây chắc là con của cô Tô Nhược Sơ.
Kiếp trước hắn và Tô Nhược Sơ không đi đến bước bàn chuyện cưới xin, cho nên đối với người thân của Tô Nhược Sơ không hiểu rõ lắm.
Đúng lúc này, Tô Nhược Sơ từ phòng ngủ đi ra, nam hài này lập tức hưng phấn gọi một tiếng.
"Chị họ."
"Sao em lại đến đây?"
Tô Nhược Sơ có chút bất ngờ, "Chị gái em đâu?"
"Chị em cùng bạn học đi dạo phố rồi." Nam hài nhìn Tô Nhược Sơ, mặt đầy vẻ hưng phấn.
"Sao em không đi cùng?"
"Xì! Đám con gái đi chơi chán ngắt."
Tô Học Thành ở bên cạnh cười ha hả trêu: "Em nói vậy mà coi được à, quên chị họ em cũng là con gái à."
"Hả?"
Nam hài lập tức luống cuống, vội vàng xua tay giải thích: "Chị họ, em không có ý nói chị, em chỉ là không muốn đi dạo phố cùng bọn họ."
Tô Nhược Sơ đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, cố ý ngồi cách Trần Phàm một khoảng, không dám đối mặt Trần Phàm, vẻ mặt cố gắng che giấu sự xấu hổ.
Tô Học Thành không chú ý tới sự khác thường của con gái, cười ha hả mời đứa nhỏ này ngồi xuống.
"Tiểu Trần, ta giới thiệu cho hai người."
"Đây là con trai của cô Nhược Sơ, tên là Cao Tiểu Hổ, nó còn có một người chị gái tên là Cao Tiểu Hi."
"Hai đứa sinh đôi, chỉ cách nhau vài giây, là một đôi long phượng thai."
"Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã không thân với chị gái mình, ngược lại rất thân thiết với chị họ này."
"Tiểu Hổ, đây là bạn trai của Nhược Sơ, Trần Phàm. Em gọi là anh là được."
Cao Tiểu Hổ không chào hỏi Trần Phàm, mà sau khi nghe thấy ba chữ "bạn trai", ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm lập tức thay đổi.
Trần Phàm đánh giá nam hài này từ trên xuống dưới, khóe môi hơi nhếch lên.
Hình như phát hiện ra điều gì thú vị.
Tiểu tử này... hình như có chút mê luyến chị gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận