Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 841: Ta cho mọi người giới thiệu một chút

**Chương 841: Ta giới thiệu với mọi người một chút**
"Đây là ai?"
Người bạn bên cạnh, mặc một bộ âu phục màu sáng, cũng đang quan sát Trần Phàm.
"Không biết."
Âu phục trắng tặc lưỡi một tiếng.
"Có thể khiến cho đích thân thị trưởng Thiên Kim cùng Uyển Nhi tiểu thư ra mặt nghênh đón, xem ra vị khách nhân này không đơn giản a."
"Lương thiếu vậy mà không biết?"
Bị gọi là Lương thiếu, thanh niên mặc âu phục màu sáng cau mày mở miệng.
"Hẳn không phải là người tỉnh thành, nếu như là người bên kia ta nhất định nhận biết."
Âu phục trắng nhàn nhạt nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly đế cao, sau đó chậm rãi nói.
"Chắc là Yến thiếu gọi tới."
Quả nhiên, ánh mắt hai người bọn họ chú ý tới dưới lầu phòng khách, một thanh niên mang theo mặt nạ Tôn Ngộ Không hướng về phía ba người ở cửa đi tới.
"Chậc chậc, Yến thiếu vậy mà cũng tự mình đi qua nghênh đón."
"Xem ra vị khách nhân này thật sự không đơn giản a."
"Tìm người hỏi thăm một chút."
Hai người cầm ly đế cao chậm rãi đi xuống lầu.
"Ngươi cuối cùng đã tới." Yến Thanh cười lên tiếng chào hỏi.
"Chúc mừng năm mới." Trần Phàm khẽ vươn tay.
"Hồng bao lấy ra."
Yến Thanh không nghĩ tới Trần Phàm biết nói đùa, trực tiếp nghiêm trang trả lời.
"Dựa theo quy củ quê quán chúng ta, muốn nhận hồng bao năm mới, nhất định phải dập đầu."
"Vậy thì thôi đi."
Trần Phàm đưa tay vào trong túi quần áo, thật đúng là lấy ra một cái hồng bao.
Trực tiếp đưa cho Nạp Lan Uyển Nhi.
"Ta không mang lễ vật, đưa cho ngươi cái hồng bao năm mới. Coi như là tiền mừng tuổi."
"A?" Nạp Lan Uyển Nhi ngây ngẩn cả người.
Một bên Đồng Dao tay mắt lanh lẹ, lập tức một tay chiếm lấy.
Nhanh chóng mở ra hồng bao, kết quả bên trong chỉ có mười đồng tiền.
Đồng Dao sững sờ.
"Ta nói này, không phải chứ Trần Đại Lão Bản. Ngươi cho dù đưa hồng bao cũng không có thành ý gì cả. Vậy mà chỉ có mười đồng tiền?"
Trần Phàm cười giải thích nói: "Tiền mừng tuổi đại biểu là tâm ý, không nằm ở nhiều hay ít."
Kỳ thật cái hồng bao này là lúc sau tết, lão mụ Trần Phàm, Lý Cẩm Thu cho. Trần Phàm tiện tay cho vào miệng túi.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tới năm mới, Lý Cẩm Thu đều sẽ cho nhi tử một cái hồng bao.
Khi còn bé điều kiện gia đình không tốt, hồng bao cũng chỉ có năm hào một khối.
Trần Phàm không nỡ tiêu, tích lũy lại để mua sách, mua đồ dùng học tập.
Về sau lên cấp 3, hồng bao liền biến thành năm khối, mười khối.
Dù là Trần Phàm hiện tại đại học đều tốt nghiệp, trong nhà cũng không thiếu tiền. Hồng bao của Lý Cẩm Thu vẫn như cũ là mười đồng tiền.
Càng nhiều khi đây không phải là tiền mừng tuổi, chỉ là đại diện cho một cái ngụ ý tốt đẹp đối với nhi tử.
"Tạ ơn sư phụ."
Không nghĩ tới Nạp Lan Uyển Nhi cũng không có bởi vì tiền mừng tuổi ít mà sinh khí, ngược lại thập phần vui vẻ, phi thường cẩn thận đem hồng bao cất vào trong túi.
Đối với nàng mà nói, từ nhỏ đến lớn cẩm y ngọc thực, cái gì cũng không thiếu.
Người khác tặng quà sinh nhật của nàng cũng là những vật có giá trị không nhỏ.
Có lẽ đây là món quà sinh nhật đặc thù nhất mà nàng nhận được.
Yến Thanh cười giải thích nói: "Năm nay Uyển Nhi về Lạc Thành quê quán ăn tết, vừa vặn hôm nay là sinh nhật nàng, nha đầu này thích náo nhiệt. Chúng ta liền giúp nàng tổ chức cái party sinh nhật này."
"Hai người này thương lượng một phen, quyết định tổ chức một buổi tiệc mặt nạ."
Trần Phàm gật gật đầu, tỏ ra hiểu rõ.
"Hôm nay người tới phần lớn ngươi đều nhận biết, đương nhiên cũng có một chút gương mặt mới, lát nữa giới thiệu cho ngươi một chút."
Nạp Lan Uyển Nhi nhìn xem Trần Phàm: "Sư phụ, ngươi có muốn mang mặt nạ không, ngươi thích mặt nạ gì?"
Đồng Dao ở một bên đề nghị: "Cho hắn tìm mặt nạ đầu heo."
Yến Thanh ở một bên cười ha hả nói ra: "Uyển Nhi, thời gian không còn nhiều, nên cắt bánh ngọt rồi."
Nạp Lan Uyển Nhi lúc này mới lên tiếng.
"Đúng rồi, còn chưa có cắt bánh ngọt."
Yến Thanh tháo mặt nạ xuống, hướng về nơi xa vỗ tay phát ra tiếng.
Trong phòng khách âm nhạc dừng lại.
Tất cả mọi người đều hiếu kỳ nhìn tới.
"Các vị, nên để cho tiểu thọ tinh của chúng ta cắt bánh ngọt rồi."
Đám người hiểu ý, cười ha hả lấy xuống mặt nạ, hướng dưới lầu tụ lại.
"Sư phụ, cùng ta đến đây."
Nạp Lan Uyển Nhi cũng lấy xuống mặt nạ, lôi kéo Trần Phàm hướng giữa phòng khách đi đến.
Sau khi tất cả mọi người lấy xuống mặt nạ, cuối cùng cũng thấy rõ ràng.
Quả nhiên, có không ít những người bạn cũ quen thuộc, đều là người trong vòng bạn bè của Đồng Dao và Yến Thanh.
Còn có một số gương mặt xa lạ Trần Phàm cũng không có để ý tới.
Dưới sự chen chúc của một đám người, Nạp Lan Uyển Nhi đứng trước cái bánh ngọt lớn bốn tầng cao.
Yến Thanh cùng Đồng Dao hỗ trợ thắp nến.
Ngọn nến cắm một cây nến thô và năm cây nến mảnh.
Năm nay Nạp Lan Uyển Nhi vừa tròn 15 tuổi, học lớp 10.
"Mọi người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho tiểu thọ tinh của chúng ta nào."
Yến Thanh đề nghị một câu, tất cả mọi người bắt đầu cười ha hả cùng nhau hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật.
Hát xong, Đồng Dao liền không kịp chờ đợi thúc giục nói.
"Uyển Nhi, có thể thổi nến rồi."
"Trước cầu nguyện đã."
Nạp Lan Uyển Nhi chắp tay trước ngực, ước một điều ước, sau đó mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến.
Mọi người lập tức vỗ tay.
Sau đó chính là chia bánh ngọt, có những nhân viên phục vụ chuyên môn đến hỗ trợ cắt bánh ngọt, cắt gọn bánh ngọt rồi đặt vào trong một cái đĩa giấy màu trắng.
Bất quá ở đây đều là những phú nhị đại, quan nhị đại sống an nhàn sung sướng.
Căn bản không quan tâm đến một miếng bánh ngọt.
Chỉ có Trần Phàm cầm lấy một khối bánh ngọt, đứng ở một bên bắt đầu ăn.
Nạp Lan Uyển Nhi đứng ở một bên cười hì hì nhìn xem Trần Phàm.
"Sư phụ, ngươi thích ăn bánh ngọt a?"
Trần Phàm gật gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Cũng không tính là thích. Chủ yếu là từ nhỏ đến lớn ta còn chưa mua bánh ngọt vào dịp sinh nhật bao giờ."
"A? Thật hay giả."
"Thật." Trần Phàm giải thích nói: "Khi còn bé điều kiện gia đình ta không tốt. Không mua nổi bánh ngọt. Cho nên sinh nhật, mẹ ta đều nấu cho ta một tô mì để ăn."
Trần Phàm cười dùng ngón tay chấm một chút bánh ngọt, bôi lên chóp mũi Nạp Lan Uyển Nhi.
"Ăn bánh ngọt sinh nhật có thể dính vận khí tốt, hôm nay ta cũng muốn dính chút hỉ khí của ngươi."
Lời này khiến Nạp Lan Uyển Nhi vô cùng vui vẻ. Quay người chạy tới, cũng cầm một khối bánh ngọt cùng Trần Phàm bắt đầu ăn.
Một màn này khiến cho Đồng Dao đứng cạnh nhìn trợn mắt há mồm.
Nha đầu này không phải nói ghét nhất ăn những loại đồ làm từ bơ sao? Đã nói muốn giảm béo đâu?
Lúc Trần Phàm cùng Nạp Lan Uyển Nhi đang ở trong góc thảo luận bánh ngọt có ngon hay không, hai thanh niên mặc âu phục ở lầu hai trước đó cười ha hả đi tới.
"Uyển Nhi. Sinh nhật vui vẻ."
"Uyển Nhi, vị này là ai vậy? Trước đó sao không nghe ngươi giới thiệu qua."
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn về phía hai người, đều là những gương mặt xa lạ, trước đó chưa từng gặp qua.
Nạp Lan Uyển Nhi tựa hồ đối với hai người này không quá quan tâm, cũng không ngẩng đầu, vừa ăn bánh ngọt vừa hừ một tiếng.
"Tại sao phải giới thiệu với các ngươi."
Lúc này Yến Thanh kịp thời đi tới.
"Ngũ thiếu, Lương thiếu, hai người sao cũng chạy tới đây."
"Ha ha, nhìn thấy có một gương mặt mới, đang định làm quen một chút."
Nghe những lời này, Yến Thanh thuận thế đi đến trước mặt Trần Phàm.
"Vậy ta giới thiệu với mọi người một chút."
"Vị này là Trần Phàm, huynh đệ tốt của ta, đồng thời cũng là người sáng lập tập đoàn Nhược Phàm."
Tiếp đó Yến Thanh lại chỉ vào thanh niên mặc âu phục màu sáng kia giới thiệu nói: "Vị này là Lương Húc, Lương thiếu, phụ thân là phó tỉnh trưởng Lương, chủ quản kinh tế tỉnh thành."
Sau đó lại chỉ hướng thanh niên mặc âu phục trắng bên cạnh.
"Vị này là Ngũ thiếu, đến từ Kinh Thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận