Trùng Sinh 2000: Từ Truy Cầu Ngây Ngô Giáo Hoa Ngồi Cùng Bàn Bắt Đầu

Chương 640: Cầu cứu điện thoại

Chương 640: Cuộc Điện Thoại Cầu Cứu
Trần Phàm ở trên lầu bao sương đợi một hồi, những người khác lục tục kéo tới.
Trừ Quách soái ra, Mã Tiểu soái và Ngô địch vậy mà đều mang một quầng thâm mắt rất lớn.
Trần Phàm có chút khó hiểu.
“Sao các ngươi đều không nghỉ ngơi tốt vậy?”
Vừa nói câu này, Mã Tiểu soái liền không nhịn được mắng một câu.
“Cỏ! Tối qua bị các ngươi chuốc say, ngươi ngược lại tốt, về là có thể ngủ, cửa hàng trà sữa của ta hôm nay còn phải khởi công.”
Ngô địch thì cười khổ nói: “Ta thảm hại hơn, sáng sớm Kiệt ca gọi ta, hô đã chậm, đi làm trễ một giờ không nói, còn bị mụ béo lãnh đạo phê bình nửa giờ.”
“Dựa vào. Sớm muộn gì có một ngày lão tử phải tìm lại vị thế.”
La Văn Kiệt cười nghĩ kế: “Lãnh đạo của ngươi có con gái không? Ngươi có thể tán tỉnh con gái của bà ta.”
“Ý kiến hay.”
Mắt Ngô địch sáng lên, bất quá lại lắc đầu.
“Thôi bỏ đi, nghe nói con gái người ta đã sớm ra nước ngoài du học, hơn nữa chỉ nhìn tướng mạo Bạo Long thú của lãnh đạo chúng ta, ta thật lo lắng, ban đêm ta lại xuống không được miệng.”
“Có gì mà không xuống được miệng, ban đêm tắt đèn đi, đều như nhau cả thôi.”
“Vẫn là Kiệt ca a. Đúng là trâu bò, xưa nay không kén ăn.”
“Ta thấy các ngươi là thật sự đói bụng.”
Mấy người cười toe toét đùa giỡn một hồi, dưới lầu vang lên một trận tiếng pháo nổ, xem như chính thức khai trương.
Bởi vì mở chính là trung tâm tắm rửa, La Văn Kiệt không có ý định làm buổi khai trương quá khoa trương.
Cho nên tối nay khách nhân tới cũng không nhiều lắm.
Bất quá loại hình kinh doanh này, vốn là làm ăn kiểu "tế thủy trường lưu" (từ từ mà chắc).
Tối hôm qua Trần Phàm nhìn qua việc sửa sang ở đây, rất có ý tưởng, lại thêm đầu óc kinh doanh của Kiệt ca, Trần Phàm cảm thấy, cho dù sau này không làm những dịch vụ lộn xộn, kiếm tiền cũng không phải vấn đề gì khó.
Tối hôm qua uống quá nhiều, tối nay mấy người không uống rượu nữa, mà là uống trà nói chuyện phiếm.
Quách soái ngồi vào bên cạnh Trần Phàm, có chút muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?”
Trần Phàm thấy buồn cười: “Có việc?”
Quách soái có chút lúng túng gãi đầu.
“Cái này...... Là có chút việc.”
“Có rắm thì phóng a!” Trần Phàm có chút im lặng.
“Huynh đệ ta với nhau còn cần phải ngại ngùng sao?”
Quách soái cười hắc hắc: “Kỳ thật không phải ta, là Miêu Miêu bên kia.”
“Miêu Miêu?”
“Miêu Miêu nghe bạn bè nói gần đây có một nhà gọi là Phi Phàm Truyền Thông, công ty giải trí đang tuyển ca sĩ, khụ khụ, nàng nghe nói công ty đó giống như là ngươi mở.”
Quách soái có chút xấu hổ.
“Nàng muốn báo danh, lại sợ không được tuyển, cho nên muốn nhờ ta nói với ngươi một tiếng...”
“Chỉ chuyện này?”
Trần Phàm dở khóc dở cười.
“Ta còn tưởng đại sự gì. Ngươi trực tiếp nói với ta không được sao?”
Quách soái cười nói: “Ta đây không phải lo lắng, nàng thông qua quan hệ đi vào, vạn nhất biểu hiện không tốt, ảnh hưởng đến danh dự công ty ngươi sao.”
Trần Phàm vỗ vai đối phương.
“Yên tâm đi. Chuyện nhỏ thôi. Ngày mai ta gọi điện thoại, đến lúc đó để Miêu Miêu trực tiếp tới công ty báo danh là được.”
“Thật sự được sao?” Quách soái có chút ngượng ngùng: “Phàm ca, ngươi cũng đừng bởi vì nàng là bạn gái ta mà tùy tiện châm chước cửa sau a.”
Trần Phàm cười nói: “Người khác có lẽ không thể, nhưng Miêu Miêu thì có thể.”
“Cùng với việc nàng có phải là bạn gái ngươi hay không, không quan hệ, thuần túy là vì tài ca hát của Miêu Miêu, ta đã từng chứng kiến, thực lực của nàng đi vào dàn nhạc làm ca sĩ hát chính, hoàn toàn không có vấn đề.”
Quách soái nghe vậy, lập tức ôm quyền.
“Không nói gì thêm, cảm ơn Phàm ca.”
“Ngươi không biết, nha đầu này kỳ thật tối qua đã muốn ta tìm ngươi nói chuyện, đáng tiếc tối qua ngươi uống nhiều...”
Trần Phàm cười nói: “Chuyện này trách ta, lẽ ra nên nghĩ tới sớm hơn, lại quên mất Miêu Miêu.”
“Hắc hắc......” Quách soái thở dài một hơi.
“Lần này tối nay về, cuối cùng cũng có thể lên giường ngủ.”
Một câu nói khiến mọi người phá lên cười.
Tối qua không hưởng thụ được dịch vụ của kỹ sư vương bài, Ngô địch liền la hét để Kiệt ca tối nay bù đắp.
La Văn Kiệt ngược lại rất hào phóng, trực tiếp vẫy tay gọi một nhân viên công tác.
“địch ca, đừng trách huynh đệ không cho ngươi cơ hội, ngươi tự đi chọn, chọn trúng kỹ sư nào, ta sẽ để cho ngươi hưởng thụ phục vụ trước, được không?”
Ngô địch có chút tâm động, kết quả vừa đứng dậy lại chú ý tới Trần Phàm, Mã Tiểu soái đều ngồi yên.
“Ý gì? Các ngươi không đi?”
Trần Phàm lắc đầu: “Tối qua đã theo rồi, không muốn cử động đạn.”
“Dựa vào. Cơ hội tốt để làm thịt Kiệt ca như vậy, các ngươi không muốn đi?”
“Mấy ca, chúng ta cũng không thể tối nay cứ ngồi đây uống trà nói chuyện phiếm chứ?”
Quách soái cười đề nghị: “Hay là thử ngâm chân ở đây?”
Mã Tiểu soái mắt sáng lên.
“Cái này được đấy.”
Thấy thế, Ngô địch dứt khoát không đi nữa, phất tay để nhân viên công tác rời đi.
Chọn một phòng bao lớn, mấy người nằm trên sô pha lớn, hưởng thụ kỹ thuật xoa bóp của nhân viên ngâm chân.
“Lão bản, chân ngài có tổn thương?”
Nhân viên làm túc dục cho Trần Phàm là một tiểu cô nương nhìn rất trẻ trung, nói chuyện mang âm hưởng mềm mại đặc trưng của con gái Giang Nam.
Trần Phàm gật đầu: “Vài ngày trước bị gãy xương.”
Tiểu cô nương gật đầu: “Vậy phải thật chú ý, nhất là bàn chân, phải làm mạnh gân hoạt huyết.”
“Ta trước giúp ngài ngâm chân, sau đó xoa bóp bàn chân, nếu không dễ chịu ngài cứ nói.”
Trần Phàm cười gật đầu: “Cảm ơn.”
Ngô địch ở bên cạnh nhìn về phía La Văn Kiệt.
“Được đấy. Mấy kỹ sư này đều không phải người mới chứ?”
La Văn Kiệt rất đắc ý: “Đó là đương nhiên, lão tử bỏ ra số tiền lớn để đào từ hội sở khác về.”
Nơi này cung cấp ẩm thực và điểm tâm, bởi vì cả ngày chưa ăn cơm, Trần Phàm cũng không khách khí, chỉ riêng cá hồi và sushi đã ăn hết mấy bàn, cuối cùng còn ăn hết mấy miếng dưa vàng.
Lần đầu tiên gặp có người tới loại địa phương này mà lại xem như tới ăn cơm, mấy nữ kỹ sư bị Trần Phàm trêu chọc cười không ngừng.
Khiến cho La Văn Kiệt mặt mày tái mét.
“Phàm ca, ngươi cố ý tới phá đám ta đúng không.”
Trần Phàm không thèm để ý mấy tên vô nghĩa bên cạnh, ăn uống no nê, ngả người trên ghế sô pha, thoải mái chỉ muốn đi ngủ.
Không thể không nói, thủ pháp đấm bóp của tiểu cô nương này rất tốt.
Chỉ chốc lát, Trần Phàm liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Trần Phàm bị một trận tiếng la đánh thức.
Vừa mở mắt, phát hiện Mã Tiểu soái đang cầm một miếng vỏ dưa hấu ném vào đầu mình.
“Dựa vào. Ngươi ngủ say thật đấy. Gọi ngươi mấy tiếng đều không có động tĩnh.”
“Sao vậy?” Trần Phàm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“Điện thoại di động của ngươi reo.” Mã Tiểu soái chỉ vào bàn trà bên cạnh Trần Phàm.
“Reo nhiều lần rồi.”
Trần Phàm nghi ngờ nhìn sang, đưa tay cầm điện thoại di động lên, kết quả xem số điện báo hiển thị, có chút bất ngờ.
Cao Hi Hi?
Nha đầu này sao lại chủ động gọi điện thoại cho mình.
Hướng về phía mấy người làm động tác im lặng, Trần Phàm ấn nút nghe.
“A......”
Trần Phàm còn chưa nói xong một chữ, liền nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc của nữ hài tử.
“Tỷ phu, mau cứu ta...... Mau tới cứu ta......”
Trần Phàm sững sờ, lập tức ngồi thẳng người.
“Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Hi Hi, ngươi đừng khóc, nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy biểu lộ của Trần Phàm không thích hợp, Mã Tiểu soái, Kiệt ca mấy người đều giữ im lặng, nghi ngờ nhìn sang.
“Hi Hi là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận