Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 69: Cũng coi như là người có tiền (2)

Chương 69: Cũng coi như là người có tiền (2)
“Chưa tới bước cuối cùng, sao có thể tính là thua được?” Lâm Tự Đào một cái tát đập vào đầu nhi tử.
Lâm Hải chẳng hề để ý, ngẩng đầu nhìn Lâm Hằng nói: “Cha hắn cứ thích chết không nhận thua, nhưng mà kỹ thuật của ta cao lắm nha. Lão sư trong trường học đều không phải đối thủ của ta, đường ca ngươi cẩn thận đó.” “Được.” Lâm Hằng nhìn xem Lâm Hải lại bị đánh một cái, mỉm cười, người đường đệ này của mình cũng thật ngay thẳng, cứ thích phá đài cha hắn.
Sau một hồi đánh cờ, Lâm Hải đối với Lâm Hằng có chút tôn trọng, ngẩng đầu nhìn Lâm Hằng một cái: “Đường ca ngươi học qua kỳ phổ à?” Lâm Hằng cười cười: “Nhìn qua mấy quyển.” Nguyên nhân thực sự là trí nhớ tốt, nhớ lại chút ít khai cuộc sáo lộ đã học ở đời trước, chứ kỳ nghệ của hắn thật sự cũng không giỏi lắm.
“Xem ra ta phải dùng tài nghệ thật sự rồi.” Lâm Hải nở nụ cười, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
Dần dần, Lâm Hằng phát hiện mình thật sự đánh không thắng hắn, người đường đệ này nghiên cứu cờ tướng rất sâu nha.
“Ta thua, Lâm Hải ngươi cũng xem qua kỳ phổ à?” Lâm Hằng nhận thua.
Sự thật chứng minh không phải cứ trùng sinh là cái gì cũng ngưu bức, hắn cũng chỉ có thể bắt nạt người mới, cái không giỏi thì vẫn cứ là không giỏi.
“Không có, chẳng qua là rảnh rỗi nhàm chán thường xuyên tự mình đánh một mình thôi. Ca, trình độ của ngươi rất lợi hại, mấy lão đầu trong thôn chơi với ta đều không trụ được đến mười lăm hiệp đâu.” Lâm Hải cười ha hả một tiếng.
Một mình tự đánh cờ mà có được kỳ nghệ thế này, Lâm Hằng đối với người đường đệ này của mình có chút công nhận, thầm nghĩ đúng là một khả tạo chi tài.
Mặc dù từ nhỏ đã là bạn chơi, nhưng đời trước mãi đến trước năm bốn mươi tuổi hắn đều không biết đánh cờ, thật đúng là không biết Lâm Hải lại có kỳ nghệ thế này.
“Ăn cơm thôi!” Không bao lâu, Lý Tuyết gọi một tiếng, rồi bắt đầu lau bàn, bưng thức ăn lên.
Xào sáu đĩa thức ăn, ngon nhất là đĩa thịt khô xào tiêu chua cay, loại toàn mỡ.
Trên bàn cơm, tam mụ Lý Tuyết thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Lâm Hằng và Tú Lan, xem như để hắn cảm nhận được một mặt khác của tam mụ.
Đừng nhìn Lâm Hằng chỉ săn được một ít con mồi, thu nhập cũng chỉ độ hai, ba trăm. Nhưng đây là nông thôn năm tám ba, như vậy đã rất đáng gờm rồi, rất nhiều gia đình cả năm thu nhập cũng chỉ khoảng 300-500, thậm chí có nhà còn không được như thế.
Mà Lâm Hằng chỉ trong nửa tháng đã kiếm được ngần ấy tiền, lại còn là loại tiền có thể tự do chi tiêu. Nếu đặt vào năm 2023, thì tương đương với thu nhập một tháng 10 vạn.
Ăn cơm xong, Lâm Hằng đương nhiên không ở lại chơi tiếp, lấy cớ về nhà phụ giúp việc để rời đi.
Trên đường về, Lâm Hằng cười nhìn Tú Lan: “Cảm giác thế nào?” Tú Lan lắc đầu: “Không ngờ tam mụ lại cũng có một mặt hòa ái như vậy.” “Đó là đương nhiên, nàng ta thích nịnh bợ nhất, ghét bỏ bà con nghèo, xu nịnh bà con giàu.” Lâm Hằng cười hắc hắc: “Chúng ta bây giờ cũng xem như là bà con giàu rồi.” Tú Lan nhìn Lâm Hằng: “Nói đến thật có chút không thể tưởng tượng nổi.” Nàng cảm giác nửa tháng này trôi qua cứ như một giấc mộng, nhưng lại thật đến thế.
Về đến nhà, Hiểu Hà đã ngủ thiếp đi, Tú Lan bèn ôm con bé đi ngủ.
Lâm Hằng lấy bình mỡ heo trong nhà ra, múc một ít mỡ heo, chuẩn bị nghiên cứu chế tạo xà phòng.
Nguyên liệu cũng đã thu thập đủ.
Cái gọi là xà phòng, nguyên lý căn bản nhất chính là phản ứng xà phòng hóa: dầu mỡ và chất có tính kiềm sẽ phản ứng tạo ra muối của a-xít Các-bô-xi-líc và cam du (glycerol), từ đó có được hiệu quả tẩy rửa rất tốt.
Thời kỳ sớm nhất, cổ nhân tình cờ phát hiện hỗn hợp "bột nhão" từ tro than và dầu mỡ có hiệu quả tẩy rửa rất tốt, từ đó phát minh ra xà phòng.
Bây giờ làm thì thực ra rất đơn giản, chỉ cần đi mua một bao chất kiềm, NaOH (xút) hoặc hydro oxi hoá giáp (KOH) đều được, phối hợp cùng dầu mỡ là có thể dễ dàng chế tạo thành xà phòng.
Lâm Hằng tạm thời chưa mua được thứ này, nên phải tự mình động thủ làm.
Đem bột vỏ sò nhặt được đặt trên than lửa nung khô, làm cho CaCO3 bên trong chuyển hóa thành Canxi oxit (CaO), tiếp đó mài thành bột mịn rồi phối hợp với nước tro bếp, sẽ được dung dịch kiềm chứa hydro oxi hoá giáp (KOH) và Ca(OH)2.
Vỏ sò là Lâm Hằng nhặt ở bên hồ nước trong thôn và trên đê sông, thứ này có rất nhiều, không ai cần.
“Nhị thúc, ngươi đang làm gì đó?” Đúng lúc Lâm Hằng đang nung vỏ sò thì đại chất tử Lâm Vĩ đi tới.
“Đang luyện kim.” Lâm Hằng cười ha hả một tiếng.
“A?” Lâm Vĩ xem không hiểu, nhưng rất hiếu kỳ.
Nung khô vỏ sò xong, Lâm Hằng liền đem nó bỏ vào cối đá giã nát.
Tiếp đó đổ trực tiếp vào nước tro rơm rạ đã chuẩn bị xong.
Quấy một hồi rồi lọc bỏ cặn, lọc kỹ mấy lần là về cơ bản được rồi, còn sót một ít hạt nhỏ cũng không sao.
Sau đó Lâm Hằng đun chảy mỡ heo, đổ vào chậu để nguội bớt, rồi bắt đầu thêm dung dịch kiềm vừa chế được vào.
Lần đầu tiên làm, hắn không dám dùng quá nhiều mỡ heo, chỉ đun chảy một phần, dung dịch kiềm cũng chỉ dùng một phần.
“Xong rồi, thành nước xà phòng. Đã thêm dung dịch kiềm.” Nhìn thành phẩm lần đầu làm xà phòng, thứ này chỉ có thể gọi là nước xà phòng, nhưng cứ để ở đó cho xà phòng hóa hoàn toàn thì chắc chắn vẫn dùng được.
Có kinh nghiệm lần đầu, lần thứ hai Lâm Hằng từ từ thêm dung dịch kiềm vào, cuối cùng cũng đạt được thành quả tương đối phù hợp.
Dung dịch kiềm màu xám đen sau khi phản ứng với mỡ heo sẽ tạo thành chất rắn màu trắng xám, chỉ cần có thể viết chữ lên trên bề mặt mà không biến mất là chứng tỏ đã thành công.
Lâm Hằng đem một bát xà phòng đã làm thành công đổ vào chiếc hộp gỗ dùng làm khuôn do Lương Mộc Tượng làm.
Một bát làm được hai bánh xà phòng.
“Được rồi, có thể bắt đầu làm nhiều rồi.” Tỷ lệ đã được xác định, đại khái là một-ba, một phần dầu mỡ, ba phần nước tro bếp.
Lần này, Lâm Hằng cho thêm sơn chi hoa dầu đã chuẩn bị sẵn vào trong mỡ heo, sau đó mới phối hợp với dung dịch kiềm.
Sau khi khuấy đều một hồi, “Sữa cao” màu trắng xám tỏa mùi thơm liền thành hình.
Lâm Hằng đổ chúng vào khuôn, tính thêm hai bánh trước đó, tổng cộng làm được mười lăm bánh xà phòng.
“Cuối cùng cũng làm xong, chỉ là có thành công hay không còn phải chờ một thời gian nữa.” Lâm Hằng cảm thán một câu, đem mấy thứ đó đặt vào trong nhà mới, để cho quá trình xà phòng hoá diễn ra trọn vẹn.
“Ngươi đang làm xà bông thơm à?” Lúc Lâm Hằng đang làm, Lâm mẫu đã về, đại tẩu, Tú Lan, Thải Vân cũng đều đứng một bên quan sát.
“Đúng vậy, còn chưa biết có thành công hay không đâu, dù sao cũng là thấy trên sách thôi.” Lâm Hằng cười nói, trong nhà đến hai cục xà phòng rửa tay cũng không có, thật sự là quá khó chấp nhận.
“Chắc chắn có thể, lần trước ca làm son môi còn thành công nữa là.” Thải Vân gật đầu.
“Không thành công thì ngươi cứ đợi ăn đòn đi nhá, mỡ heo của ta bị ngươi dùng không ít đâu.” Lâm mẫu hừ lạnh một tiếng.
Mỡ heo và tro than có thể làm xà phòng thì nhiều người từng nghe qua, nhưng làm thế nào cụ thể thì đại đa số đều không biết. Nhìn Lâm Hằng mày mò làm ra được, nàng cảm thấy có chút khó tin.
Nếu thật sự thành công, chẳng lẽ có thể làm xà bông thơm đem bán? Nhất thời trong lòng nàng lại rất hy vọng có thể thành công, như vậy trong nhà sẽ có thêm một nguồn thu nhập.
“Ta cũng thấy không có vấn đề gì đâu, bản lĩnh của Lâm Hằng lớn lắm mà.” Lưu Quyên cũng tỏ ra rất tin tưởng Lâm Hằng.
Không tin tưởng không được, mấy lần trước trào phúng đều bị vả mặt, nàng đã có kinh nghiệm rồi.
Tú Lan đang nhặt rau chân vịt, nhẹ giọng nói: “Thất bại cũng không sao, tự hắn đi săn kiếm lại ít dầu mỡ là được, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền.” Nàng sợ Lâm Hằng đến lúc đó không thành công sẽ khó xử, nên nói trước một câu tạo bậc thang cho hắn xuống.
“Nhị thúc, dầu mỡ cũng có thể biến thành xà phòng sao?” Đại chất tử Lâm Vĩ có chút không hiểu sự biến hóa trong đó.
“Học nhiều rồi ngươi sẽ rõ thôi, trong sách đều có cả.” Lâm Hằng cười vỗ vai hắn một cái.
Lâm Hằng lại quay đầu nói với lão bà Tú Lan một câu: “Ta đi xem cha và đại ca làm việc xong chưa.” “Ngươi chờ một chút.” Tú Lan giữ hắn lại, dẫn vào phòng.
“Thay quần áo đi.” Tú Lan tìm quần áo cũ cho hắn, quần áo mới sao có thể mặc đi làm việc được.
“Quên mất.” Lâm Hằng cười hắc hắc, thay quần áo xong liền đi sang bên nhà mới của đại ca.
Vào nhà xem xét, nhà của đại ca mới hoàn thành chưa được một nửa. Dù sao hôm nay hắn không có ở đây, bọn họ chỉ có hai người, mà nhà của đại ca vốn đã lớn hơn nhà hắn.
“Ca, để ta tới phụ trộn vữa thạch cao, ngươi đi trát tường đi.” Lâm Hằng đi tới nói.
Lâm Nhạc cười nói: “Được.” Nhưng dù Lâm Hằng có tham gia, hôm nay cũng không thể làm xong được.
Ngày 20 tháng tư âm lịch, đại cữu của hắn đã làm xong mười cái ghế, hai cái bàn nhỏ, rồi đi về, nói là đợi thêm ít bữa nữa sẽ cầm thương xuống, cùng Lâm Hằng đi săn.
Ngày 21, việc trát thạch cao, lắp cửa sổ cho hai ngôi nhà đều đã hoàn thành, tường đất mấy ngày nay được Thái Dương chiếu vào cũng đã biến thành màu vàng đất, xem như hoàn toàn khô ráo.
Hôm nay, Lâm Hằng chủ yếu là chuyển đồ đạc, trông nữ nhi, buổi chiều ra trước cửa nhà bắn mấy con ‘lục Hồ điêu tử’ cho Hùng Bá làm bữa lót dạ.
Ngày 22, trời đổ mưa nhỏ, Lâm Hằng muốn ra ngoài cũng không có cách nào, đành dọn dẹp nhà mới một chút. Bếp lò đất mới đã xây xong, Lương Mộc Tượng cũng bắt đầu chế tác đồ đạc trong nhà, chủ yếu là án thư, tủ quần áo, tủ trữ lương thực, giường gỗ, bàn trang điểm, cùng mấy cái rương nhỏ để cất giữ vật phẩm quý giá.
Trời mưa không có cách nào phơi đồ, liền ở trong nhà đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa cho tiểu nữ hài nghe, chủ yếu là do chính hắn nhàm chán đọc để giết thời gian.
Ba ngày kế tiếp, 23, 24, 25, tất cả đều là mưa phùn liên miên. Dương lịch đã là ngày 12 tháng sáu, thuộc về giữa hè.
Ba ngày này, cuộc sống của Lâm Hằng chính là ăn cơm, trông nữ nhi chơi đùa, bắn ‘lục Hồ điêu tử’, cùng lão bà ‘làm vận động rèn luyện cơ thể’, và ngủ.
Ba ngày tổng cộng bắn được mười lăm con ‘lục Hồ điêu tử’, tất cả đều cho Hùng Bá. Thịt con hoẵng trong nhà còn chưa ăn hết, căn bản không cần lo thiếu thịt, thậm chí người nhà có chút chán ăn thịt - ở niên đại này thật khiến người ta có chút không thể tưởng tượng nổi.
Ngược lại đám ‘lục Hồ điêu tử’ này vừa nhiều, lại vừa ngu ngốc, dễ dàng hạ thủ nhất, nên không có việc gì hắn lại bắn vài con. Cháu lớn của hắn là Lâm Vĩ cũng suốt ngày đuổi theo bắn ‘lục Hồ điêu tử’.
Trong thời gian này, Lâm phụ lại đi tìm người xem ngày, xác định mùng hai tháng năm là một ngày tốt lành, đến lúc đó sẽ chính thức phân gia, Lâm Hằng và đại ca Lâm Nhạc sẽ dọn vào nhà mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận