Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 110: Con cá này không câu cũng được, quay người trở về thôn (1)

Chương 110: Con cá này không câu cũng được, quay người trở về thôn (1)
Hai cha con ngồi xuống dưới bóng cây, Lâm Hằng dựa vào cây ngậm một cọng cỏ đuôi chó nhìn lên bầu trời.
“Thật xanh a.”
Lâm Hằng cảm thán, trời xanh, cây xanh, nước biếc, chim hót ve kêu, cảnh tượng mới hài hòa làm sao.
Hùng Bá sáng sớm ăn cũng rất no bụng, nằm ở bên cạnh Lâm Hằng, bốn chân chổng lên trời nhắm mắt ngủ.
Con chim tùng kê chết kia có hơi xấu, sáng sớm liền dứt khoát đun sôi đút cho Hùng Bá, bây giờ nó rất thoải mái.
“Ngươi không nhìn cần câu sao? Lỡ như cá cắn câu thì làm sao bây giờ.” Lâm phụ lên tiếng hỏi.
Lâm Hằng quay đầu nhìn lại, dù đang nói chuyện với hắn, ánh mắt phụ thân vẫn nhìn chằm chằm cần câu, thực sự là quá chuyên nghiệp.
Hắn không khỏi cười nói: “Cha, người không cần nhìn chằm chằm nghiêm túc như vậy đâu, không dễ có cá cắn câu thế đâu. Ngắm bầu trời xanh thẳm thư giãn cũng tốt mà.”
“Bầu trời cũng không có gì đẹp, ta vẫn nên nhìn mặt nước thôi.” Lâm phụ lắc đầu, không quá hứng thú với bầu trời.
Lâm Hằng bất đắc dĩ, sờ lên Hùng Bá đang ngủ, nó lè lưỡi liếm liếm tay hắn, hai mắt hé ra một khe hở nhìn một chút, rồi lại nhắm lại.
“Có cá!!”
Đột nhiên, Lâm phụ bật dậy, chạy tới một tay giật mạnh cần câu lên.
Phập!!
Một con cá trực tiếp bị hắn dùng sức kéo lên khỏi mặt nước, văng ra sau lưng, rơi xuống trước mặt Lâm Hằng.
Lâm Hằng: “......”
“Cha, không phải câu cá như vậy đâu, kiểu này miệng cá sẽ bị người xé rách đó. Coi như miệng cá không rách thì dây câu và cần câu cũng có thể bị gãy.” Hắn rất cạn lời.
Lâm phụ chẳng để ý nhiều như vậy, đi tới bắt con cá nheo nhỏ hơn một cân này lên, nhếch miệng cười: “Ngươi đừng nói, câu cá thật đúng là có chút thú vị đấy.”
“Gâu gâu!”
Hùng Bá đứng dậy, ngoe nguẩy đuôi tỏ ý muốn ăn.
Lâm phụ không nỡ cho, đào một vũng nước nhỏ bên cạnh rồi thả cá vào đó.
Hắn sờ lên đầu chó, cười nói: “Nếu ta câu được con nào năm cân, con này sẽ cho ngươi ăn.”
“Gâu gâu!” Hùng Bá vui vẻ cọ cọ vào người Lâm phụ.
“Cái này nhằm nhò gì, lát nữa ta câu cho ngươi một con lớn.”
Lâm Hằng thuận miệng nói.
Hùng Bá tin thật, chạy về nằm xuống trước mặt Lâm Hằng, nhìn cần câu của hắn.
Lâm phụ móc mồi gan heo xong, ném xuống nước.
Chưa tới 3 phút, Lâm phụ đột nhiên reo lên: “Lại dính câu, lại dính câu rồi.”
Hắn vội lao tới, tóm lấy cần câu rồi đột ngột giật mạnh lên, một con cá nheo trồi lên mặt nước, vì nó hơi lớn nên không bay lên được, nhưng cũng bị hắn trực tiếp dùng sức kéo lên bờ.
Lâm Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ đây chính là hào quang của người mới bắt đầu đi, thật thú vị.
Cách câu cá này của Lâm phụ cũng may là dùng dây ni lông, chứ nếu là dây bông thì đoán chừng đã bị hắn kéo đứt rồi.
“Phải được hai cân đấy.” Lâm phụ cầm con cá đi tới khoe một chút, miệng cười không khép lại được.
“Cũng không tệ lắm.” Lâm Hằng cười nói.
“Gâu gâu!” Hùng Bá đặt một cái chân trước lên đùi Lâm Hằng, ánh mắt mang theo vẻ chất vấn.
Dường như đang hỏi: Cá của ngươi đâu, chủ nhân của ta?
“Đừng nóng vội, rồi sẽ có cá cắn câu thôi. Dục tốc bất đạt, gặp lợi nhỏ thì đại sự không thành.” Lâm Hằng cười sờ lên cái đầu mượt mà bóng loáng của Hùng Bá.
Hùng Bá nhìn hắn một cái, lại nằm xuống.
Đợi đến khi Lâm phụ lần thứ ba kéo lên một con cá nheo lớn ba, bốn cân.
Hùng Bá không sủa tiếng nào, đã lặng lẽ bò tới trước mặt Lâm phụ vẫy đuôi.
Lâm Hằng: “......”
Lâm phụ đặt con cá xuống, sờ Hùng Bá rồi nhìn Lâm Hằng cười nói: “Con trai à, kỹ thuật đi săn của ngươi không tệ, nhưng câu cá xem ra không ổn lắm nhỉ.”
Lâm Hằng: “......”
“Sao lại không dính cá nhỉ, chẳng lẽ hết mồi rồi?”
Lâm Hằng lẩm bẩm đứng dậy, đi tới kéo cần câu lên, cảm thấy mình đã bị khiêu khích.
Là một lão làng câu cá lâu năm, sao lại có thể bị một người mới đánh bại chứ.
Kéo cần trúc lên, một miếng gan heo nhỏ hơi trắng bệch vẫn còn mắc ở trên đó.
“Lạ thật đấy.” Lâm Hằng đổi một miếng gan heo tươi mới, lại ném xuống nước.
Mười mấy phút sau, Lâm phụ lại câu được một con cá nheo nhỏ nữa. Hắn thả cá xuống, mang theo vẻ nghi hoặc an ủi: “Việc câu cá này lạ thật đấy, hai chúng ta ngồi gần như vậy mà ta cứ dính cá, còn ngươi thì lại không câu được con nào.”
Lâm Hằng: “......”
“Cha, người có biết râu cá nheo dùng để làm gì không?” Lâm Hằng đột nhiên cười hỏi.
“Để làm gì?” Lâm phụ quả thực không biết.
Lâm Hằng mỉm cười, giải thích: “Cá nheo săn mồi dựa vào vị giác, bên ngoài thân nó có 10 vạn tế bào cảm thụ vị giác.
Còn bộ râu chính là do nó cảm thấy trên thân không còn chỗ nào để bố trí tế bào cảm thụ vị giác nữa, nên mới biệt hóa thành các xúc tu vị giác bên ngoài, trên đó toàn là tế bào cảm thụ vị giác. Nhờ vậy mà nó có thể cảm nhận được mùi do con mồi tỏa ra từ khoảng cách rất xa, lại còn là 360 độ không góc chết.”
Lâm phụ nghe không hiểu, nhưng vô cùng kinh ngạc: “Con trai, ngươi lợi hại thật, câu cá thôi mà cũng tổng kết ra được nhiều thứ như vậy, thế sao ngươi lại không câu được con nào thế.”
Lâm Hằng: “......”
Hắn nghe ra được lão ba đây là thành tâm đặt câu hỏi, nhưng mà thật là sát thương quá đi.
“Ta đoán là vì cá nheo nhạy cảm nhất với vị chua, vẫn là phải dùng giun sống hiệu quả hơn. Giun sống giãy dụa trong nước sẽ giải phóng CO2 hình thành axit cacbonic, cá nheo càng dễ cảm nhận được hơn.”
Lâm Hằng phân tích một hồi, lật hai tảng đá lên, tìm được một con giun đất màu xanh đen dài 10 cm, bắt trong tay nó vẫn còn điên cuồng ngọ nguậy.
“Lần này chắc chắn được.”
Lâm Hằng kéo một cần câu khác lên, gỡ miếng gan heo bên trên xuống, đổi sang con giun béo mập này, sau đó ném vào trong nước.
“Hắc hắc, con trai, ta lại câu được con thứ tư rồi này.”
Lâm Hằng vừa ném cần câu tre xuống, bên Lâm phụ liền lại giật lên một con cá nheo nhỏ, chưa tới một cân.
“Gâu gâu!!”
Hùng Bá cọ cọ vào chân Lâm phụ, lè lưỡi xin ăn, trong mắt ánh lên vẻ sùng bái.
“Ha ha, về nhà rồi cho ngươi ăn.” Lâm phụ sờ đầu Hùng Bá.
“Không vội, chắc chắn không vấn đề gì đâu.” Lâm Hằng cười nói.
“Không sao hết, ta câu nhiều hơn nữa cũng không bằng một con lợn rừng của ngươi.”
Lâm phụ cười nói một câu, lại nhìn lên trời: “Mặt trời sắp lên cao rồi đấy, chúng ta về nhặt nấm thôi.”
“Được.”
Lâm Hằng không còn tâm trạng ngắm bầu trời xanh biếc nữa, cọng cỏ đuôi chó cũng nhả ra rồi, hắn nhìn chằm chằm vào đầu cần trúc, không rời mắt khỏi mặt nước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hơi nước trên mặt đất bốc lên, sự khoan khoái nhẹ nhàng của buổi sáng sớm tan biến, cái nóng bức theo đó mà đến, tiếng ve kêu cũng trở nên ồn ào.
Lâm phụ lại câu được thêm một con cá nheo nửa cân nữa rồi im bặt, còn bên Lâm Hằng thì như Định Hải Thần Châm, không hề nhúc nhích.
“Thu cần thôi, về nào.” Lâm phụ cười nói.
“Cha, người thu dọn trước đi, con đợi thêm chút nữa.” Lâm Hằng không cam tâm, sao lại móm thế này chứ, chẳng lẽ thật sự bị hút hết vận may rồi sao?
“Vậy cũng được.”
Lâm phụ gật gật đầu, hắn cầm cái túi đựng cá vào, đang chuẩn bị đi thu cần câu của mình thì thấy Lâm Hằng đột ngột lao ra ngoài.
Một tay giật mạnh cần câu lên, trong nháy mắt có cảm giác như câu phải Trái Đất.
Ngay lúc Lâm Hằng đang nghi ngờ có phải bị vướng vào vật gì không, một luồng sức mạnh cực lớn kéo dây câu lao ra xa, cần câu lập tức uốn cong thành một vòng cung lớn.
“Cá lớn, chắc chắn là cá lớn!!”
Giọng Lâm Hằng cao vút đầy kinh hỉ không che giấu được, dây ni lông bị kéo căng đến kêu chi chi.
“Con cá này chắc chắn lớn lắm đây, làm sao bây giờ, có cần ta giúp ngươi không?” Lâm phụ cũng kinh ngạc không thôi, luống cuống tay chân đứng nhìn bên cạnh.
“Không sao đâu, con có thể từ từ dìu nó.”
Lâm Hằng nhếch miệng cười lớn, răng hàm đều lộ cả ra: “Ta đã nói phân tích của ta không tệ mà, giun sống đúng là dễ câu được cá nheo hơn.”
Là một lão làng câu cá, Lâm Hằng không hấp tấp như lão ba, lúc kéo lúc thả, từ từ làm con cá này mất sức.
Giằng co hơn mười phút, cuối cùng Lâm Hằng cảm thấy con vật đã hết sức lực, liền dùng sức kéo nó lên khỏi mặt nước.
Khi thấy rõ con vật lớn này, cả hai người một chó đều trợn tròn mắt: “Một con ba ba lớn quá, vậy mà không phải cá.”
Lâm Hằng: “......”
Trời ạ, khoác lác nửa ngày trời, kết quả lại kéo lên một con ba ba lớn thế này.
“Con trai, bản lĩnh này của ngươi được đấy.” Lâm phụ giơ ngón tay cái lên.
“Cũng tạm, cũng tạm.” Lâm Hằng cười hắc hắc, mặc dù không câu được cá, nhưng con ba ba này rõ ràng còn đáng tiền hơn.
Kéo nó lên bờ, mặc dù không lớn bằng con ba ba khổng lồ phát hiện ở Bãi Đá Trắng lần trước, nhưng cũng tuyệt đối phải được sáu, bảy cân.
“Con ba ba này được đấy, chắc chắn sáu, bảy cân.” Lâm phụ cười nói.
Lâm Hằng kéo dây ni lông, nhìn lưỡi câu một chút, nó không nuốt vào cổ họng, chỉ bị lưỡi câu xuyên qua hàm dưới.
“May quá, cha, người cho…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận