Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 98: Không có tín nhiệm phụ tử, cùng với một đầu tự học lộn ngược ra sau cẩu (2)

Lưu Thất Thành nhìn Lâm Hằng, nói: "Bây giờ nên thanh toán tiền hàng rồi chứ?"
Lâm Hằng đã sớm chuẩn bị tiền xong, liền lấy tiền cùng giấy bút ra: "Tiền đây ngươi đếm lại một lần, sau đó viết cho ta một cái biên lai."
Lưu Thất Thành cầm tiền xem qua, còn cẩn thận kiểm tra thật giả, xác định không có vấn đề mới cầm giấy bút lên viết biên lai.
"Được rồi, chúc ngươi phát đại tài." Lưu Thất Thành đưa biên lai cho Lâm Hằng, đợi hắn xem xong liền không kịp chờ đợi mà quay người rời đi.
Lâm Hằng tiễn hắn ra ngoài, thấy bên ngoài còn có dân làng, cười nói: "Làm phiền mọi người tuyên truyền giúp một chút, chỗ ta vẫn còn thu mua nấm thượng hoàng nhé, trên trấn hai hào một cân, chỗ ta ba hào."
"Thật hay giả vậy?" Có người tò mò hỏi.
"Đúng thế, ngươi thu nhiều như vậy rồi, vẫn còn muốn thu nữa à?" Mọi người đều không hiểu Lâm Hằng định làm gì.
Lâm Hằng mỉm cười: "Thu chứ, vẫn như trước đây, thanh toán tại chỗ, bà con không cần lo lắng ghi nợ đâu."
Nói xong hắn liền xoay người vào nhà.
"Xem ra hắn quyết tâm thu mua nấm thượng hoàng rồi." Có người dám cảm khái nói.
"Kệ hắn đi, giá hắn đưa tốt, ta cứ đến chỗ hắn bán, đường lại còn gần."
"Đúng vậy, hắn lỗ hay lãi cũng không liên quan đến chuyện của ta, bán được thêm một hào thì tốt một hào."
"Uống miếng nước đi." Thấy Lâm Hằng đi vào, Tú Lan rót cho hắn một chén nước.
"Ta đi dội nước trước đã, cả người toàn mồ hôi." Lâm Hằng cười nói một câu, cảm thấy Tú Lan có vẻ hơi giận.
Tắm qua nước lạnh xong, Lâm Hằng đi vào nhà, Tú Lan đang ôm con gái vẫn ngồi ở nhà chính.
Lâm Hằng đưa 280 đồng tiền còn lại cho Tú Lan: "Đây, còn thừa lại từng này."
Tú Lan không nhận, nhìn khuôn mặt con gái, chậm rãi nói: "Đằng nào cũng không bàn bạc với ta, tiền cứ tự mình giữ lấy là được."
Nàng không phải trách Lâm Hằng một lần mua nhiều nấm thượng hoàng như vậy, mà là vì trước đó hắn hoàn toàn không báo cho nàng một tiếng, hại nàng lo lắng cả buổi.
Lâm Hằng kéo ghế băng tới ngồi trước mặt vợ, nắm chặt tay nàng không để nàng rút ra: "Ta cũng là vừa mới nghe nói nấm thượng hoàng giảm giá mạnh, cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Nếu không mua lại sớm một chút, Lưu Thất Thành mà chở nấm thượng hoàng vào thành thì sẽ không mua được, vì vậy nên mới không kịp nói với nàng đó.” Tú Lan nhìn hắn một cái: "Thật không?"
"Nàng có thể sờ tim ta xem, thật sự không nói dối." Lâm Hằng vừa giải thích, vừa đưa tay Tú Lan về phía ngực mình.
"Bỏ ra, toàn là nước, tắm xong cũng không lau khô người." Tú Lan lườm hắn một cái, ghét bỏ rút tay về.
Đưa chiếc khăn mặt trên ghế dựa cho Lâm Hằng, Tú Lan lại hỏi: "Ngươi chắc chắn như vậy là nấm thượng hoàng này nhất định có thể kiếm được tiền sao, một nghìn cân còn không đủ, còn phải thu thêm nữa à?"
Lâm Hằng lười lau, người còn ướt, con gái Hiểu Hà cầm khăn mặt lấy lòng lau cho hắn vài cái.
"Đương nhiên, ta tin tưởng phán đoán của mình sẽ không sai. Nếu sai, sau này ta sẽ không động vào việc thu mua dược liệu nữa." Lâm Hằng gật đầu khẳng định nói.
Tú Lan nhìn vẻ mặt chăm chú của Lâm Hằng, sắc mặt dịu lại: "Đây là ngươi nói đó nha, ta không có ép ngươi."
"Ta nói, tuyệt không đổi ý." Lâm Hằng nghiêm túc gật đầu.
Nếu như thông tin về nấm thượng hoàng là sai, vậy chứng tỏ tin tức hắn có được sau khi trùng sinh không hoàn toàn đáng tin cậy, và hắn cũng sẽ không dấn thân vào loại chuyện làm ăn cần thông tin chính xác như thế này nữa.
"Ngươi uống miếng nước đi, ta đi nấu cơm." Tú Lan cầm tiền, để lại con gái cho hắn trông.
"Ba ba, ôm."
Hiểu Hà muốn chui vào lòng Lâm Hằng.
"Chờ một chút, ta mặc quần áo đã." Lâm Hằng vội vàng mặc quần áo xong, sau đó mới ôm con gái vào lòng.
Trời nóng nực, hắn không muốn ôm, nhưng con gái cứ nhất định đòi chui vào lòng, vừa làm nũng vừa thơm thơm, hắn cũng không có cách nào từ chối.
Cũng may ôm một lát, Hiểu Hà cũng thấy nóng nên tụt xuống. Nàng chạy tới xem con mèo rừng nhỏ đang bị nhốt trong lồng.
Dường như đã quen thuộc hơn, bây giờ con mèo rừng nhỏ này không còn gầm gừ nữa, chỉ cảnh giác nhìn Hiểu Hà.
"Hùng Bá, lại đây!"
Lâm Hằng gọi một tiếng.
"Gâu gâu!"
Hùng Bá đang nằm trong sân lập tức đứng dậy, lè lưỡi chạy hổn hển tới, cái đầu to cọ lung tung vào đùi Lâm Hằng.
Lâm Hằng sờ đầu Hùng Bá một lúc, xem răng, kiểm tra tai, sau đó ngồi xuống xoa đầu nó một trận.
Mặc dù bây giờ Hùng Bá đang trong giai đoạn trổ mã, còn khá là xấu trong thời kỳ lỡ cỡ, nhưng bộ lông này sờ vào rất thoải mái.
"Hai ngày nữa chúng ta lại lên núi." Lâm Hằng vỗ vỗ đầu chó của nó nói.
"Gâu gâu!!" Hùng Bá vui vẻ biểu diễn cho Lâm Hằng một cú lộn ngược ra sau.
Lâm Hằng: "?"
"Con học được cái này thế nào vậy?" Hắn hơi kinh ngạc, Hùng Bá vậy mà lại biết lộn ngược ra sau, hắn có dạy bao giờ đâu.
"Gâu gâu!"
Hùng Bá lại lộn thêm một cái tại chỗ, trong mắt chó dường như có chút đắc ý.
"Mẹ nó, ngầu thật đấy." Lâm Hằng hung hăng xoa đầu chó, cú lộn ngược ra sau này quá đẹp.
"Tú Lan, nó học lộn ngược ra sau thế nào vậy?" Lâm Hằng đi vào bếp hỏi.
"À cái đó, nó tình cờ tự biết thôi, lần trước ta thấy là nó đang biểu diễn cho Hiểu Hà xem đấy." Tú Lan nghĩ một lát rồi trả lời.
"Vậy à, Hùng Bá này đúng là thông minh thật." Lâm Hằng vẫn hơi không hiểu nổi, rốt cuộc Hùng Bá học được bằng cách nào.
Chẳng lẽ là tự mình lăn từ trên sườn núi xuống, rồi vô tình học được?
Không thể nào.
"Ngươi tới đúng lúc lắm, giúp ta đổ bột ngô vào cái gáo có lỗ này với, trưa nay ăn mì cá." Tú Lan nhìn Lâm Hằng đang ngẩn người nói.
Mì cá không giống với cá lạnh, mì cá làm từ bột ngô hoặc bột mì, còn cá lạnh làm từ tinh bột. Quy trình làm cũng hoàn toàn ngược lại, mì cá là trước tiên hòa bột ngô với nước lạnh thành dạng sệt, sau đó đổ vào nồi nước sôi.
"Được."
Lâm Hằng cầm lấy bát bột sệt Tú Lan đã hòa xong, đổ vào cái gáo có lỗ mà Tú Lan đang cầm.
Lâm Hằng đổ một ít, nàng liền lắc một cái, bột ngô sệt rơi xuống nước sôi nhanh chóng định hình thành từng sợi mì cá màu vàng.
Chờ mì cá nổi lên và sôi, vớt ra cho vào nước lạnh rửa qua hai lần, chan một bát canh dấm, thêm một ít khoai tây thái sợi xào, một tô mì cá liền làm xong.
"Ăn cơm thôi."
Bưng lên bàn, Lâm Hằng ăn liền hai bát lớn, chủ yếu là vì đói, chứ không phải vì quá ngon.
Không phải tay nghề nấu cơm của Tú Lan không tốt, mà là hắn đã ngán bột ngô rồi, về đây một tháng nay, ít nhất mỗi ngày đều ăn phải bột ngô.
Cứ ăn mãi một thứ, dù món ngon đến mấy cũng sẽ ngán, huống chi là bột ngô thô ráp này.
Cũng may còn có thịt ăn, nếu không thì bữa nào cũng bột ngô với đồ chay, hắn có thể ăn đến trầm cảm mất.
Đã trải qua thời đại ẩm thực bùng nổ, nay lại quay về đây, thật sự là có chút khó thích ứng.
Ăn cơm xong, Lâm Hằng ở nhà ngủ trưa, buổi trưa nắng gắt quá, vẫn nên thành thật ở trong nhà thôi.
Nhà tường đất hiệu quả cách nhiệt cũng không tệ lắm, trong phòng không quá nóng. Không giống nhà bê tông, nếu không có vật liệu cách nhiệt, bên ngoài nắng chiếu thì bên trong chính là cái lồng hấp lớn.
Tỉnh giấc, Lâm Hằng xem đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều.
Ra sân sau, hắn rửa mặt bằng nước lạnh cạnh hồ cá, nhìn đàn cá con bơi ngược dòng suối nhỏ, con nào con nấy đều rất khỏe mạnh.
Gần đây đám cá giống này cũng đã lớn lên không ít, không còn chỉ là hình tam giác chỉ thấy mắt với đuôi nữa mà đã ra dáng cá, dài khoảng hai centimet. Tương tự, chúng ăn cũng nhiều hơn, mỗi ngày rắc hai ba cân cám mạch đều ăn sạch bách.
"Ủa, sao mấy con khê thạch ban của ta lại chỉ còn vài con thế này?"
Cho đám cá trắm cỏ giống ăn xong, Lâm Hằng đi tới xem khê thạch ban thì phát hiện vậy mà chỉ còn lại năm, sáu con.
Vào nhà chính, vừa định tìm Hùng Bá tính sổ, liền thấy Hiểu Hà đang ở đó cho mèo ăn, nhìn con mèo nhỏ ăn cá, mắt nàng mở to tròn xoe.
"Bảo sao hôm nọ ống tay áo con bé lại ẩm ướt, hóa ra là đã bắt đầu cho ăn từ sớm rồi."
Lâm Hằng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Hiểu Hà, con cứ bắt cá cho mèo ăn suốt à?" Lâm Hằng nhìn con gái hỏi.
"Cá nhảy ra ngoài, con nhặt." Hiểu Hà mở to đôi mắt trong veo, múa múa tay nhỏ.
"Thôi được, vậy con cẩn thận kẻo mèo cắn đấy." Lâm Hằng bất đắc dĩ, cảm thấy rất có thể là như vậy, Hiểu Hà chắc không có kỹ thuật bắt cá đâu.
"Nó không cắn đâu." Hiểu Hà lắc đầu, còn giải thích thay cho con mèo.
Lâm Hằng cảm thấy vẫn hơi nguy hiểm, lần sau phải trông chừng con bé lúc nó cho ăn mới được, đây dù sao cũng là mèo hoang, bị cào hoặc cắn bị thương thì phiền lắm.
Đang nói chuyện với Hiểu Hà, Tú Lan và Thải Vân từ cửa chính đi vào. Tú Lan cầm theo cỏ lợn, rõ ràng là nàng đã dậy trước rồi đi cắt cỏ cho lợn rừng.
Thải Vân thì vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Hằng, kéo tay hắn, mặt mày tràn đầy vui vẻ: "Nhị ca, em nghe chị dâu Tú Lan nói anh mang về rất nhiều truyện, đều là cho em phải không?"
Lâm Hằng xụ mặt nhìn cô em gái: "Không phải."
"Nhị ca anh chỉ được cái miệng cứng lòng mềm thôi, em không tin đâu." Thải Vân chẳng tin chút nào, cười hì hì nói.
"Đùa em đấy."
Lâm Hằng cười xoa tóc Thải Vân, vừa cười vừa nói: "Ngoại trừ cuốn Sử Ký và Thiên Công Khai Vật kia, những cuốn khác em đều có thể lấy xem. Lần này anh mang về tổng cộng hơn 40 cuốn sách đấy."
"Cảm ơn nhị ca! Trước khi em đi học lại, đàn dê của anh em sẽ chăn giúp hết." Thải Vân không khỏi kích động, đôi mắt to sáng lấp lánh.
Lâm Hằng đi vào phòng bên cạnh ôm sách ra, lại hỏi: "À phải rồi, em có biết Lưu Tỳ Văn không?"
Thải Vân vừa lật xem sách vừa gật đầu: "Biết chứ, hồi trước cậu ấy học dưới em một lớp, gần đây lúc chăn trâu còn gặp."
"Vậy ngày mai lúc đi chăn trâu em mang cho cậu ấy hai cuốn nhé, trước đây anh có hứa cho cậu ấy mượn hai cuốn sách xem rồi." Lâm Hằng nhìn em gái nói.
"Cậu ấy cũng thích đọc sách à?" Thải Vân hơi ngạc nhiên.
"Chắc là vậy rồi, không thì người ta mượn sách làm gì, nói không chừng người ta nghiên cứu còn sâu hơn em ấy chứ." Lâm Hằng nhún vai.
"Em không tin." Thải Vân lắc đầu, rồi nói: "Nhưng mà chuyện này em nhớ rồi, ngày mai em sẽ mang hai cuốn sách cho cậu ấy."
Thải Vân nói xong, ngồi xuống lật xem từng cuốn từng cuốn.
Tú Lan thấy họ nói xong, lúc này mới lên tiếng: “Cha chiều nay đi cày đất, chúng ta cũng đi nhé, đợt trước thu hoạch lúa mạch xong, mảnh ruộng hai mẫu dưới chân núi Hồng Phong nhà chúng ta cũng đang để trống đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận