Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 90: Tuấn nam tịnh nữ, báo đáp ân cứu mạng (1)

chương 90: Tuấn nam tịnh nữ, báo đáp ân cứu mạng (1)
“Nước gần được rồi đó, chúng ta mang qua cho cha bọn họ đi.” Cất cá xong, Tú Lan đi vào trong nhà nhìn Lâm Hằng nói.
“Được rồi, ngươi ôm nữ nhi, ta đi gánh nước.” Lâm Hằng gật đầu.
“Chờ một chút, ta vào nhà thay bộ quần áo, ngươi cũng đổi bộ đi, bộ đồ này ngươi cũng mặc mấy ngày rồi.” Tú Lan còn nói thêm, bên sân kia rất đông người, vẫn nên chú ý hình tượng một chút.
“Được rồi, ngươi trông nữ nhi, ta ra ngoài tắm rửa.” Lâm Hằng cảm thấy cũng đúng, cầm bồn và xà phòng liền đi ra ngoài.
Tắm qua nước lạnh, dùng xà phòng chà xát thân thể và tóc, cả người đều sảng khoái hẳn lên.
Thay quần đùi áo ngắn tay cùng đôi giày vải Tú Lan tự làm cho, lập tức liền đẹp trai hẳn lên, trông đẹp mắt hơn nhiều.
Tú Lan cũng tô son môi, buộc tóc đuôi ngựa cao, phần tóc mái cắt ngang trán, mang phong cách người chị gái nhà bên dịu dàng chín chắn.
“Lão bà, ngươi thật xinh đẹp.” Lâm Hằng nhịn không được hôn một cái.
“Đi thôi.” Tú Lan lườm hắn một cái.
Tú Lan ôm nữ nhi, Lâm Hằng múc nước sôi vào thùng gỗ, dùng đòn gánh gánh đến nhà cũ.
Lúc này mặt trời đã khuất một nửa sau lưng núi, toàn bộ bầu trời phía tây cũng là một màu đỏ rực.
Cửa nhà cũ người vây xem đã ít đi nhiều, nhưng vẫn còn hai, ba mươi người, trông rất đông đúc.
“Nhường một chút, cẩn thận nước sôi làm bỏng đó.” Lâm Hằng hô một tiếng rồi gánh thùng nước đi tới.
“Lâm Hằng tới rồi à, ăn mặc đẹp trai quá ha.” “Hầy, người ta không những đẹp trai, kỹ thuật đi săn cũng giỏi khỏi phải nói.” “Đúng vậy, bằng không sao có thể săn được con heo rừng to như vậy chứ.” “Trai tài gái sắc thật, ngươi nhìn Tú Lan kìa, hai người họ đúng là xứng đôi.”
Lâm Hằng và Tú Lan trong trang phục này đúng là một cặp tuấn nam mỹ nữ.
Gen nhà họ Lâm tốt, thiếu ăn thiếu mặc mà Lâm Hằng vẫn cao 1m78, ngũ quan đoan chính, đường nét góc cạnh rõ ràng.
Tú Lan đến từ huyện Lục Thủy, nước nuôi người thêm xinh, nàng cao 1m68, dáng người yểu điệu, dung mạo tú lệ, có nét dịu dàng tinh tế của nữ tử Giang Nam.
Hai người đi cùng nhau tuyệt đối có thể xem là trai tài gái sắc.
Tại chỗ còn có rất nhiều phụ nữ, bao gồm cả Kim Diễm cũng vẫn còn đó.
Trước kia các nàng đều không coi trọng Lâm Hằng, lúc Tú Lan gả đến cũng đều cảm thấy nàng đáng thương, bị lừa mà còn không biết.
Cho dù bản thân không xinh đẹp bằng Tú Lan, cũng thường lấy việc chồng mình chịu thương chịu khó làm niềm tự hào mà xem thường nàng.
Nhưng bây giờ, những người phụ nữ này đều vô cùng hâm mộ, Lâm Hằng trở về sống cuộc sống cước đạp thực địa, lúc này mới hơn một tháng mà tình hình nhà họ Lâm đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Lưu Lan, Lý Thải Phượng và những người khác đều muốn thay thế vị trí của Tú Lan, sau bữa ăn còn nghĩ sao lúc trước mình lại không nhìn ra tiềm lực của Lâm Hằng, mỗi ngày ăn thịt quả là cuộc sống xa xỉ biết bao.
Người ta dù sao cũng có học vấn sơ trung, quả nhiên không giống những gã đàn ông không học thức trong thôn.
Kim Diễm đứng ở một bên, nhìn Lâm Hằng và Tú Lan, có chút hối hận trước đây không gả cho hắn.
Nàng tưởng Lâm Hằng sẽ nhìn mình một cái, khoe khoang với nàng một chút rằng mình sống tốt thế nào.
Kết quả người ta căn bản không nhìn nàng, ánh mắt đều đặt trên vợ con và con heo rừng lớn. Ngay cả khi nhìn lướt qua cũng là phong khinh vân đạm, không có bất kỳ cảm xúc khoe khoang hay gì khác, giống như đang nhìn người qua đường.
Điều này khiến nàng có chút khó chịu, dù sao trước đây cũng từng cầu hôn nàng kia mà, sao bây giờ nhìn mình lại không một chút gợn sóng nào thế, phảng phất mình chỉ là một cơn gió.
“Cha, nước tới rồi, sắp bắt đầu trụng heo chưa ạ?” Lâm Hằng cũng không có tâm lý phức tạp như những người khác, cũng không biết bọn họ đang nghĩ gì.
“Đổ vào thùng đi, trong nhà cũng nấu xong rồi.” Lâm phụ gật đầu nói.
Lâm Hằng đổ nước vào thùng gỗ lớn đường kính 2 mét, rồi lại xoay người gánh nốt chỗ nước sôi còn lại trong nhà tới.
Tú Lan thì vào trong nhà nói chuyện phiếm cùng Thải Vân.
Nhà đại ca Lâm Nhạc cũng có đun nước, nước của cả ba nhà đổ vào mới xem như đủ.
“Cha, cân chưa? Heo bao nhiêu cân vậy ạ?” Lâm Hằng đặt thùng gỗ xuống hỏi.
“Cân rồi, không chỉ hai trăm rưỡi, phải 280 cân đấy.” Điền Bách Thuận cười nói.
“Thảo nào nặng thế, con nhấc cũng không nổi.” Lâm Hằng cười hì hì.
“Tới nào, giúp một tay đưa heo vào thùng gỗ trụng lông.” Thợ mổ heo Lý Ngưu nhìn đám người hô lớn, trên mũi heo đã xỏ một sợi dây thừng.
Cha Lâm và mấy người nữa, tổng cộng bốn năm người đi qua ôm lấy con heo, cùng hô khẩu hiệu: “Nào, một hai ba, lên!!” Con heo rừng lớn liền bị nhấc bổng lên cho vào thùng gỗ, sau đó một người kéo dây thừng ở mũi, một người kéo đuôi để trụng nó trong nước sôi.
Công đoạn này chính là để trụng sạch lông heo, trụng xong một mặt, mấy người lại hỗ trợ lật mặt kia qua để tiếp tục trụng.
Bình thường khoảng hơn mười phút là trụng xong, con này vì là lợn rừng nên phải trụng hai mươi phút.
Trụng gần xong thì có thể bắt đầu cạo lông heo, ở nông thôn người ta dùng một loại đá núi lửa màu đen cỡ nắm đấm, trên bề mặt có rất nhiều lỗ nhỏ, vô cùng thô ráp.
Tay nắm chặt đá rồi chà mạnh lên da heo, lớp bì cứng và lông heo liền bị ma sát bong ra, để lộ lớp da trắng như tuyết.
“Nào, mọi người cùng dùng sức nào.” Sau khi cạo sạch hết lông heo, đám người cùng nhau dùng sức đưa con heo ra ngoài.
Dùng một cây gậy bắc ngang qua thùng gỗ, đặt con heo lên trên, đầu và đuôi gác lên mép thùng, phần eo gác lên cây gậy, đặt con heo nằm thẳng, bụng hướng xuống dưới.
Nếu là heo nhà nuôi, lúc này còn phải đốt một tràng pháo, đặt một cái chén nhỏ ở đầu heo, dùng để cúng Táo Vương Gia.
Giết lợn rừng thì tự nhiên lược bỏ quy trình này, thợ mổ heo cầm lấy một con dao pha thịt, trước tiên rạch một đường dọc theo xương sống heo, công đoạn này gọi là xem ‘phiêu’.
“Heo này mập thật, lớp mỡ dày ba ngón tay.” Lý Ngưu vừa cười vừa nói.
“Con heo đực lớn này ăn khỏe hơn, chắc chắn mập.” Điền Bách Thuận cười nói, phiêu dày nghĩa là nhiều mỡ, chứng tỏ con heo này đủ béo.
Xem phiêu xong, thợ mổ heo lại cắt bỏ dịch hoàn heo, cắt hậu môn, moi đại tràng ra rồi dùng dây thừng buộc lại, để tránh lát nữa phân vung vãi ra.
Tiếp đó mới là chặt đầu heo, nhìn thợ mổ heo dễ dàng cắt thịt, chặt gãy xương cốt, có một vẻ đẹp đầy kỹ thuật như xem đầu bếp giỏi mổ trâu vậy.
Đầu heo cắt xong, liền theo tục lệ, nhét cái đuôi vào miệng heo, cái này gọi là ‘có đầu có đuôi’.
Sau đó là vòng thịt ở cổ heo, cũng phải cắt ra, chỗ họ gọi là “đi vòng”, lấy một nửa khoảng năm, sáu cân mang thẳng vào bếp, hôm nay ăn đủ.
Đến bước này, xem như hoàn thành sơ bộ công đoạn, thợ mổ heo lấy ra hai cái móc sắt móc vào vị trí hai bên ngực heo.
“Nào, giúp nâng lên một chút.” Thợ mổ heo Lý Ngưu nói một câu, Lâm phụ và mọi người đã qua giúp, nâng con heo lên treo thẳng vào cái giá đã dựng sẵn.
Sau đó thợ mổ heo lấy dao chặt xương, trước tiên rạch bụng ra, lần lượt lấy tim, gan, lá lách, phổi và các nội tạng khác ra.
“Đưa đại tràng cho ta, ta lộn cho.” Lý Bách Toàn cười nhận lấy việc lộn ruột già.
Đây là một công việc cần kỹ thuật, phải lộn mặt trong của đại tràng ra để làm sạch, người bình thường đúng là không lộn được.
“Ta xử lý ruột non.” Lâm phụ nhận lấy việc xử lý ruột non.
Ruột non cũng tương tự, cần lộn lại để làm sạch.
“Các ngươi săn con này ác quá, ruột, gan đều bị vỡ cả rồi.” Lý Ngưu nhìn phân và nước tiểu còn sót lại trong bụng heo, lắc đầu nói.
“Hầy, ngươi không biết con lợn rừng lớn này khỏe cỡ nào đâu, hai phát súng, hai mũi tên mà nó vẫn chưa chết hẳn, suýt nữa ông già Điền còn bị nó húc ngã.” Điền Bách Thuận lắc đầu nói.
“Đó là do kỹ thuật các ngươi không được, nếu là ta, một phát súng là bắn trúng đầu nó rồi.” Lý Ngưu cười lớn tiếng nói.
Lâm Hằng cười cười không nói gì, gã thợ mổ heo này quen thói khoác lác rồi, căn bản không biết con lợn rừng lớn hơn 200 cân khỏe đến mức nào.
“Hừ, ngươi mà gặp phải nó không bị dọa run chân đã là tốt lắm rồi.” Điền Bách Thuận khinh thường nhìn hắn một cái.
“He he, ta đã giết năm sáu trăm con heo rồi, một con lợn rừng thì có gì mà sợ.” Lý Ngưu không để tâm.
Điền Bách Thuận cũng lười tranh cãi với kẻ ngoại đạo.
Lý Ngưu tuy khoác lác, nhưng việc mổ heo lại làm rất tốt, con heo trong tay hắn giống như một tác phẩm nghệ thuật bị phân giải thành từng khối.
Lâm Hằng để ý hai miếng mỡ chài béo ngậy, còn Điền Bách Thuận thì thèm nhỏ dãi cà heo và ngẩu pín.
Nửa giờ sau, thịt heo đã được pha xong, xương sườn, chân giò, thịt ba chỉ (Ngũ hoa) đều được phân chia rõ ràng.
“Xong rồi, bây giờ thịt...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận