Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

Chương 502: Xinh đẹp người kế tục, heo con cùng cây hương thung

Chương 502: Cây giống xinh đẹp, heo con và cây hương thung
"Hình như trời mưa rồi."
Sáng sớm thức dậy, Lâm Hằng nghe tiếng động bên ngoài liền khe khẽ nói.
"Trời mưa thì cứ mưa thôi, ta ngủ thêm lát nữa." Tú Lan tựa vào bên cạnh hắn, lầm bầm một câu rồi lại ngủ thiếp đi.
Tóc nàng dùng dây thun buộc lại, trên người cũng không mặc quần áo, cả người dán sát vào Lâm Hằng, xem hắn như một cái gối ôm cỡ lớn.
Lâm Hằng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt lộ vẻ ôn nhu, có lẽ hai ngày nay ăn nhiều lươn quá, tối qua đã giày vò nàng không nhẹ.
"Vậy ta dậy trước đây." Lâm Hằng nhìn nàng nói, hắn chuẩn bị đi làm bữa sáng.
"Không muốn!"
Tú Lan lập tức úp mặt vào ngực hắn, mơ màng nói, giọng nói vô cùng mềm mại.
"Vậy được rồi."
Lâm Hằng đành nằm yên bất động, cứ thế nhìn nàng ngủ, cảm nhận xúc cảm kinh người khi nàng áp sát vào.
Gần bốn mươi phút sau, Tú Lan mới tỉnh ngủ, nhìn Lâm Hằng đang ngủ lại bên cạnh, nàng lộ vẻ dịu dàng, áp mặt vào ngực hắn.
"Ngươi ngủ thêm lát nữa đi, ta đi làm bữa sáng." Lâm Hằng mở mắt nhìn nàng cười nói.
Tú Lan nhìn hắn nói: "Được, vậy ta không dậy đâu, ta muốn ăn trứng chiên cây hương thung."
"Không vấn đề." Lâm Hằng gật đầu, mặc quần áo rồi nhanh chóng rời giường.
Hắn bắt đầu đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài quả nhiên đang mưa phùn lất phất, liếc nhìn đàn ong mật đang kêu vo ve, hắn đi nhà cầu trước.
Tiếp đó như thường lệ rèn luyện thân thể, xong xuôi thì đi bật lò điện tử lên nấu nước, đun nước xong thì lái xe ba bánh đến Hồng Phong Sơn lấy sữa bò.
Bò sữa ở sau núi bây giờ đã vào kỳ cai sữa.
Lấy sữa bò trở về, hắn phát hiện Tú Lan đã dậy, đang rèn luyện trong sân, bọn nhỏ cũng đi theo nàng học đòi đánh quyền lung tung.
Hắn cười nói: "Các con rèn luyện xong là có thể ăn cơm rồi."
Hắn vào nhà đổ sữa bò ra, đặt lên bếp lò hâm nóng, sau đó cắt cây hương thung để làm món trứng chiên cây hương thung.
Sáng hôm nay hắn không làm món khác, chỉ đơn giản đánh mười quả trứng gà làm một ít trứng tráng cây hương thung.
Bây giờ đã là mùa xuân, sáu con gà mái ở sau núi nhà hắn trung bình một ngày có thể đẻ được ba quả trứng, lúc nhiều có thể được năm quả.
Bên Hồng Phong Sơn thì trung bình một ngày có thể đẻ sáu quả trứng, trứng gà nhà hắn tự ăn cũng không hết, Lâm mẫu thỉnh thoảng đều sẽ mang đi bán bớt.
"Không tệ, coi như không tệ, thơm quá đi." Tú Lan rèn luyện xong đi tới cười nói.
"Ba ba tốt quá, ba làm ngon thật." Hiểu Hà đã cầm bánh trứng cây hương thung bắt đầu gặm.
Hai tiểu gia hỏa còn lại cũng không khách khí, vùi đầu ăn ngấu nghiến, phần trứng gà của bọn chúng có ít cây hương thung, còn phần của Lâm Hằng và Tú Lan thì cây hương thung dày đặc, sau đó phết thêm dầu ớt cay, cuộn thêm sợi khoai tây tối hôm qua, ăn vào quả là thơm ngon.
"Ăn ngon quá, trứng tráng cây hương thung thật sự ăn quá ngon." Tú Lan ăn đến miệng và ngón tay đều bóng lưỡng, còn không ngừng lắc đầu.
"Còn một cái nữa, ngươi cũng ăn đi." Lâm Hằng đưa cho nàng nói.
"Mỗi người một nửa." Tú Lan xé ra rồi đưa lại cho Lâm Hằng.
"Được." Lâm Hằng nhận lấy, hai ba miếng đã nuốt hết.
Về phần bọn trẻ, một tấm bánh trứng gà thêm sữa bò là đã no căng bụng.
Ăn cơm xong, Lâm Hằng nhìn Tú Lan nói: "Hôm nay thời tiết tốt quá, ta đi lấy mấy cây giống đã ươm tốt rồi chúng ta đem ra trồng nhé?"
"Ta cũng đang định nói vậy đây, thời tiết tốt thế này không thể lãng phí được." Tú Lan gật đầu.
"Vậy ta đi đây." Lâm Hằng cầm giỏ tre đi sang bên Hồng Phong Sơn.
Khi hắn tới, Lâm phụ đã bắt đầu nhổ cây giống, cây giống trong nhà kính lớn này mập mạp, khoảng mười lăm centimet, là kích cỡ rất thích hợp để di trồng.
Năm nay vì làm một cái nhà kính đúng nghĩa, nên số cây giống này nhiều lắm, trồng không hết.
Chỉ là năm ngoái cây giống rau quả không nhiều, bên Hồng Phong Sơn này đều là rau quả nhiều vô kể, nhất là bí đao, bí đỏ loại này, cho heo ăn, cho gà ăn đều không hết, tặng người một ít, còn phải mang lên trấn bán rất nhiều.
Không có cách nào, nơi này có phân dê bò tốt nhất, còn có nguồn nước có thể tưới tiêu bất cứ lúc nào, có những điều kiện này hỗ trợ, đám rau quả này muốn không tươi tốt cũng khó.
"Ngươi muốn loại cây giống nào?" Lâm phụ nhìn hắn cười hỏi.
"Trong sân trồng không bao nhiêu, chủ yếu là nhà mình ăn, ớt, dưa chuột, cà tím, cà chua, đậu cô-ve, đậu đũa đều lấy một ít, ta lấy thêm ít dưa hấu, bí đỏ, bí đao, dưa Hami trồng ở sau núi là được rồi." Lâm Hằng nhìn phụ thân nói.
"Vậy được, ta mỗi loại nhổ cho ngươi năm sáu cây là được rồi." Lâm phụ gật đầu.
Nhổ xong cây giống cho Lâm Hằng bỏ vào rổ, ông lại nói: "Bên Hồng Phong Sơn này trồng một ít, còn lại ta mang đi bán, kiếm được đồng nào hay đồng ấy."
"Được ạ, cha muốn lên trấn thì cứ lái xe của con đi." Lâm Hằng gật đầu nói.
"Không cần lên trấn, bán trong thôn là hết rồi." Lâm phụ cười nói.
"Vậy cũng được." Lâm Hằng gật đầu.
Nói vài câu, hắn liền cầm cây giống về nhà, người trong thôn nhìn thấy cây giống trong giỏ của hắn ai nấy đều hâm mộ không thôi, hỏi hắn làm sao trồng được tốt như vậy.
Phải biết rau quả người trong thôn trồng vẫn còn chưa nảy mầm đâu, mà gieo thẳng hạt tỉ lệ nảy mầm không cao lắm.
Hắn giải thích qua về việc ươm cây giống trong nhà kính, sau đó lại báo cho mọi người biết chuyện nhà hắn năm nay sẽ bán một ít cây giống, giá cả phải chăng, đều là hạt giống kiểu mới mua trong thành, ai cần có thể đến lấy.
Lập tức có rất nhiều người lựa chọn đặt trước, tỏ ý mình muốn mua, người trồng hoa màu nhìn thấy cây giống tốt như vậy căn bản không thể kìm lòng được, giống như đàn ông nhìn thấy mỹ nữ vậy.
Lâm Hằng không nhận lời ngay, bảo bọn họ ngày mai hãy đến tìm cha hắn, đợi nhà hắn hôm nay trồng xong đã rồi nói.
Sau khi về nhà, hắn đi báo cho đại ca một tiếng để họ qua lấy cây giống, sau đó mới về sân nhà mình.
Trong sân, Tú Lan nhìn thấy Lâm Hằng mang cây giống về kinh ngạc nói: "Cây giống này còn lớn hơn ta tưởng một chút đấy."
"Ươm trong nhà kính mà, khẳng định là vậy rồi." Lâm Hằng cười nói.
Tiếp đó hắn lại nói: "Mà ta đang định năm nay dùng cốt thép làm hai ba cái nhà kính đúng nghĩa, như vậy thì dù là mùa đông chúng ta cũng có rất nhiều rau quả để ăn."
"Được đấy, cái này rất cần thiết." Tú Lan gật đầu.
Nói vài câu, hai người liền bắt đầu di trồng cây giống, đất trong sân Lâm Hằng đã sớm xới qua, còn trộn thêm rất nhiều phân xanh, phân dê bò đã ủ vào.
Hắn bảo Tú Lan đào hố, còn hắn thì đặt cây giống xuống.
Sau núi cũng nhanh chóng trồng xong, chỉ là chỗ này sợ gà ăn mất nên phải dùng cọc tre rào lại trước.
Còn thừa lại một ít, hắn mang đi trồng ở mảnh đất nhà mình ngay dưới đường.
Ăn cơm trưa xong, mưa liền bắt đầu lớn hơn, Lâm Hằng nhìn mưa to bên ngoài cười nói: "Cơn mưa này đến hay lắm, hôm nay mưa một trận, đám cây giống này chắc chắn sẽ sống."
Tú Lan cũng gật đầu, lại nhìn Lâm Hằng nói: "Ngày mai ngươi phải vào thành rồi à?"
"Đúng vậy, ta đoán chừng phải đi lại nhiều đây." Lâm Hằng gật đầu.
Ngày mai bất kể trời mưa hay trời quang hắn đều phải vào thành, đám heo con kia mà không kéo về nữa thì không thích hợp.
Khác với xe ba bánh, xe tải Đông Phong không sợ mưa gió.
Lâm Hằng che dù đi một chuyến đến thôn ủy hội, hỏi thăm thôn bí thư chi bộ xem bọn họ có cần đặt heo con không.
Điền Đông Phúc đã sớm suy nghĩ kỹ, không do dự liền nhờ Lâm Hằng đặt giúp ba trăm con heo con.
Đồng thời ông còn cho biết thức ăn cho heo cũng nhờ Lâm Hằng kéo về một ít, và nhờ hướng dẫn thêm về kỹ thuật nuôi heo.
Đối với việc này, Lâm Hằng tự nhiên không có lý do từ chối, lập tức đồng ý.
Ngoài ra, Điền Đông Phúc còn hỏi ý kiến hắn về vấn đề trồng cây ăn quả, Lâm Hằng nói việc này tốt nhất nên đợi thêm một hai năm, chờ người trong thôn kiếm được tiền rồi hãy nói, không nên vội vàng.
Chỉ là Điền Đông Phúc không nghĩ vậy, ông quyết định nhóm người mình trồng trước, từ từ lôi kéo người trong thôn làm theo.
Đối với việc này, Lâm Hằng đồng ý có thể bán cho ông lứa cây giống kiwi và cây giống nho mà mình trồng năm ngoái.
Điền Đông Phúc nghe vậy mừng rỡ, thật ra ông chính là nhắm vào lứa cây giống này, nói tiền sẽ trả một lần sau, còn nhờ Lâm Hằng có rảnh thì trồng thêm nhiều cây giống nữa.
Lâm Hằng thực sự cũng đang làm như vậy, năm nay làm ba cái nhà kính lớn, hai cái trong số đó chính là để trồng cây giống kiwi và cây giống nho, mầm táo hắn cũng trồng một ít.
Dù sao cũng không tốn bao nhiêu công sức, có thể kiếm thêm chút tiền hắn cũng không ngại.
Chuyện bên này xử lý xong, hắn liền trở về nhà, mưa vẫn ở mức vừa phải, hắn vào phòng liền đốt một ít than củi bỏ vào lò gốm.
Mùa xuân nhiệt độ thế này mà có mưa thì vẫn khá lạnh, có cái lò lửa để sưởi ấm lên không ít, quan trọng nhất là đặt tấm sắt lên trên, còn có thể nướng thịt dê, thịt heo.
"Thơm quá." Tú Lan ăn một miếng, liên tục gật đầu.
"Ba ba, tôm của con xong chưa?" Hiểu Hà ở bên cạnh hỏi.
"Con cũng muốn ăn thịt dê, ba ba." Lộc Minh nhìn hắn nũng nịu.
"Ba ba, con ăn trước được không!" Đỗ Hành cũng lay cánh tay hắn.
"Được, được, đều có cả." Lâm Hằng cười nói.
"Đến, mụ mụ đút, đừng cứ bu lấy ngực cha các con thế." Tú Lan cũng gắp lên một miếng thịt nói.
Mọi người ăn thịt nướng, lại pha một ấm trà, bọn nhỏ còn có trà sữa, có thể nói là vô cùng hài lòng.
Ăn uống no đủ xong, Lâm Hằng lại lấy sách ra tựa vào ghế sô pha đọc.
Hắn cứ thế đọc một mạch đến tối, ban đêm lại lấy bút lông tự làm ra luyện chữ một lát.
Hiểu Hà chạy tới quấy rầy, hắn lại cầm tay nàng dạy một hồi, không ngờ nàng vậy mà viết cũng coi như tàm tạm.
Sáng sớm hôm sau mưa đã tạnh, ăn sáng xong Lâm Hằng liền lái xe gọi đại ca cùng nhau vào thành.
Vào thành, Lâm Hằng đi trước đến nhà xưởng xem xét một chút, tình hình bên này vẫn như cũ, chỉ là nguyên liệu lại sắp hết, cần hắn đi nhập hàng tiếp.
Lâm Hải đi chào hàng hiệu quả không tốt lắm, người chịu mua không nhiều, chuyện này thực ra cũng không thể trách hắn, bản thân hắn vốn không có bao nhiêu kinh nghiệm chào hàng.
Lâm Hằng ở đây xem xét một chút, liền gọi đại ca nói: "Đi thôi, chúng ta đi kéo heo con."
"Được." Lâm Nhạc cười gật đầu, ngồi vào ghế phụ.
Đến trạm chăn nuôi bên này, Lâm Hằng vừa đến đã được người ta đón vào, người bên này đã sớm mong hắn tới.
"Trong nhà có chút chuyện, chậm trễ mất, thật sự ngại quá." Đối mặt với lời hỏi thăm, Lâm Hằng cười nói dối một câu.
Sau đó hắn liền đi xem heo con, quan sát thấy chúng đều rất khỏe mạnh xong hắn mới bắt đầu để người ta giúp chuyển lên xe.
Bên trạm chăn nuôi có lồng chuyên dụng để chất lên xe, cho phép Lâm Hằng chất được ba tầng, một lần có thể kéo sáu mươi con heo về.
Ngoài xe của chính hắn, còn có xe ngựa chuyên kéo heo con của trạm chăn nuôi cũng sẽ giúp vận chuyển.
Cho dù là như vậy, ngày đầu tiên bọn họ cũng chỉ kéo được năm trăm con heo.
Heo kéo đến trại nuôi heo xong, Lâm Hằng liền để Lý Thế Lỗi và Trương Phong khử độc trước, trong ngoài đều phải phun nước khử trùng.
Cũng may mấy ngày tiếp theo đều là trời nắng, việc kéo heo cũng tương đối dễ dàng, kéo liên tục bốn ngày, hai ngàn con heo mới kéo xong.
Ba giờ chiều ngày thứ tư, Lâm Hằng liền đem lứa heo cuối cùng kéo về.
Lâm Nhạc cùng hắn đi vào trong trại nuôi heo xem xét một chút, sau đó tò mò hỏi: "Đám heo này đều gõ hết rồi sao?"
Gõ heo chính là nói đến việc thiến heo, heo không thiến thì mùi rất nặng.
Lâm Hằng gật đầu: "Đó là tự nhiên, đám heo này sinh ra không bao lâu đã bị thiến rồi, đây chính là cái lợi của chỗ quốc doanh lớn."
"Vậy thì tốt rồi, nếu là tự chúng ta gõ, hai ngàn con kia còn không làm người ta mệt chết à." Lâm Nhạc nói.
"Mình còn không có bản lĩnh đó, thợ gõ heo đến gõ chắc cũng phải nửa tháng." Lý Thế Lỗi cũng cười nói.
Nhìn đám heo ăn một hồi, Lâm Hằng gật đầu nói: "Tạm thời cứ như vậy, cứ cách hai ba ngày ta sẽ qua xem xét. Nếu là chuyện nhỏ thì cứ giữ lại chờ ta tới nói, chuyện lớn các ngươi cử một người đến nhà ta, nhưng nhớ kỹ người ra vào đều phải khử độc, ra ngoài nhất là không được tiếp xúc với heo khác."
"Ta hiểu rồi Lâm ca." Trương Phong vội vàng đáp ứng, Lý Thế Lỗi cũng gật đầu theo.
Lâm Hằng gật đầu, cùng đại ca đi ra, bảo đại ca lái xe, hai người cùng nhau trở về thôn.
Lâm Hằng xuống xe ngay trước cửa nhà, bảo đại ca lái xe về Hồng Phong Sơn.
Hiện tại kỹ thuật của hắn đã tạm ổn, còn cần luyện tập thêm.
Lâm Hằng chuẩn bị chờ hắn học được thuần thục, liền để hắn đi tìm đơn vị thi lấy bằng lái.
Lâm Hằng trở về phòng, Tú Lan đang phơi nấm, mấy ngày trước có mưa, hai ngày nay nàng bẻ được rất nhiều cây hương thung không nói, còn nhặt được rất nhiều nấm tùng khuẩn và nấm bụng dê.
"Làm xong rồi à?" Tú Lan chớp mắt nhìn hắn.
Lâm Hằng gật đầu: "Đúng vậy, 2005 con heo con đều kéo về trại nuôi heo rồi, ngươi có muốn đi xem một chút không?"
Đám heo con này cũng không rẻ, cho dù là hắn đặt hàng một lần số lượng lớn như vậy, cũng phải mười hai đồng một con.
Nói cách khác chỉ riêng đám heo con này đã tiêu tốn của hắn hai vạn bốn ngàn đồng, tương đương với lợi nhuận nuôi tôm càng xanh trong hai năm.
Đối với hắn mà nói cũng là một khoản đầu tư rất lớn.
"Chờ hôm nào hãy đi xem đi." Tú Lan lắc đầu, lại nói, "Cơm đều để dành cho ngươi rồi."
Lâm Hằng gật đầu, đi vào nhà ăn cơm, trong lúc nói chuyện phiếm với Tú Lan biết được nàng cũng không bẻ được nhiều cây hương thung lắm.
"Cái này dễ thôi, lát nữa ta lên cây to bẻ cho." Lâm Hằng mỉm cười nói.
"Cây to rất nguy hiểm, thôi bỏ đi." Tú Lan lắc đầu, lo lắng cho an nguy của hắn.
"Ngươi lo lắng thì ta lấy dây thừng buộc vào lưng." Lâm Hằng nói.
"Vậy được rồi, ngươi nhất định phải cẩn thận đấy nhé."
Tú Lan biết không khuyên nổi, cũng chỉ có thể đồng ý.
Ăn cơm xong, Lâm Hằng liền cùng Tú Lan mang theo bọn trẻ đi trước đến Hồng Phong Sơn, gọi mẫu thân cùng đi, Lâm Hằng mới bắt đầu leo cây.
Bây giờ đã là cuối tháng tư, cây cối trên đỉnh núi đều đã nảy mầm, mầm cây xuân vào lúc này là tốt nhất, dài hơn mười centimet, ăn vào vô cùng ngon miệng.
Lâm Hằng leo lên cây, buộc chặt dây an toàn xong mới dùng dao rựa chặt những cành cây xuân lớn ở đầu ngọn xuống.
Cây đại thụ này một cây đã có thể hái được sáu bảy cân, Lâm Hằng liên tiếp chặt bảy cái cây.
"Đủ rồi, đủ rồi, chỗ này đã hơn bốn mươi cân rồi." Tú Lan nhìn hắn xuống cây, kéo hắn lại nói.
"Đúng vậy, rổ đều đầy cả rồi." Lâm mẫu cũng gật đầu.
"Có thể làm nhiều một chút cất vào tủ lạnh mà?" Lâm Hằng còn muốn làm tiếp.
"Ta nói đủ là đủ rồi." Tú Lan giật lấy dao rựa của hắn, liên tiếp leo nhiều cây như vậy thể lực của Lâm Hằng rõ ràng đã giảm sút rất nhiều, nàng cũng không dám để hắn tiếp tục mạo hiểm.
"Ha ha, vậy được rồi, chúng ta về nhà." Lâm Hằng nhìn ánh mắt của lão bà liền ngoan ngoãn nghe lời.
"Như vậy mới đúng, chúng ta về Hồng Phong Sơn ta nấu cơm cho các ngươi ăn." Lâm mẫu gật đầu nói.
Ba người ôm bọn trẻ rất nhanh liền về tới Hồng Phong Sơn, Lâm phụ nhìn thấy bọn họ đi tới vội vàng nói: "Nhi tử, hôm nay ta có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận