Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 284: Quá có khiêu chiến (1)

“Căng hết cỡ thì ta đền mạng.” Lâm Hằng hé miệng nói.
“Ba ba, ta ăn xong rồi, ta lợi hại hơn mụ mụ!” Hiểu Hà ngoẹo đầu hé miệng, tỏ ý mình đã ăn xong.
“Rồi rồi rồi, con là giỏi nhất!” Tú Lan nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vừa yêu vừa giận nói.
Lâm Hằng uống xong một ly sữa bò, đổ một phần sữa bò trong chậu ra đút cho Hùng Bá và Bội Thu.
Vốn chỉ là tùy ý quan sát ô mai một chút, Lâm Hằng lại đột nhiên có phát hiện bất ngờ: “A, ô mai đỏ rồi!” Hắn tự tay vén lá cây ô mai ra xem thử, quả nhiên phát hiện một quả ô mai màu đỏ, chỉ nhỏ bằng nắp chai nước suối.
Ngay sau đó hắn lại tìm được hai quả ô mai nhỏ màu đỏ. Loại nhỏ này hẳn là thuộc nhóm nở hoa sớm nhất, cũng sắp chín rồi. Những quả ô mai to bằng nắm đấm của Hiểu Hà kia vẫn còn hơi ương, phải mấy ngày nữa mới ăn được.
“Ô mai đỏ rồi à?” Tú Lan tò mò đi tới.
Hiểu Hà thì hoạt bát reo hò: “Ta muốn ăn ô mai, ta ưa thích ăn ô mai!” Nàng biết ô mai là gì, từ lúc trồng xuống Lâm Hằng đã nói cho nàng biết, đó là loại quả nhiều nước ăn ngon hơn cả mơ.
“Ba quả, chúng ta một người một quả vừa vặn.” Lâm Hằng vừa cười vừa nói.
Vào nhà lấy nước rửa sạch, hắn đưa hai quả lớn nhất cho Hiểu Hà và Tú Lan, còn mình thì ăn quả nhỏ hơn.
Vừa đưa vào miệng là mùi vị quen thuộc, vị ngọt xen lẫn vị chua rất ngon miệng, thịt quả đầy đặn lại có mùi thơm ngọt đậm đà.
“Ngon quá đi!!” Hiểu Hà đưa ra lời khen cao nhất, ánh mắt thèm thuồng nhìn vạt ô mai ngoài đất, chỉ muốn ăn thêm nữa.
Tú Lan cũng kinh ngạc nói: “Đúng là ngon thật, ngon thế này mà lại không có hạt.” Vừa nếm miếng đầu tiên nàng đã mê ngay mùi vị đó, vị chua ngọt đúng là sở thích của nàng.
“Thật ra là có, nhưng mà rất nhỏ, nằm ngay trên vỏ quả.” Lâm Hằng giải thích một câu, rồi lại sờ đầu Hiểu Hà, “qua một tuần nữa là sẽ chín hết, đến lúc đó Hiểu Hà có thể tha hồ ăn.” Vạt đất này bây giờ có ít nhất bảy, tám mươi quả ô mai, lần lượt chín thì có thể ăn tới tháng Sáu cũng không thành vấn đề.
Đừng thấy chỗ đất nhỏ, đất mùn phì nhiêu thêm phân dê thì nuôi bao nhiêu ô mai này cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
“Tuyệt quá, con muốn ăn thật nhiều thật nhiều ô mai.” Hiểu Hà mừng rỡ nhảy cẫng lên.
“Hai mẹ con cứ ở nhà chơi trước, ta qua kia cho tôm ăn rồi về ngay, lát nữa chúng ta cùng nhau xử lý chỗ ô mai.” Lâm Hằng nhìn Tú Lan nói.
“Được.” Tú Lan gật đầu đồng ý.
Lâm Hằng cầm lòng đỏ trứng đi về phía núi Hồng Phong, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ dễ chịu, đập vào mắt là một màu xanh mướt đẹp mắt.
Đến núi Hồng Phong, Lâm Hằng phát hiện đại ca và cha mẹ hắn đều ở đây, cha mẹ còn đang ăn cơm, đại ca thì ngồi một bên nói chuyện phiếm.
“Cha, đã cho tôm ăn chưa ạ?” Lâm Hằng nhìn cha hỏi.
Lâm phụ lắc đầu: “Chưa, nhưng cha xem qua rồi, lại nở thêm nhiều tôm giống lắm.” “Vậy được rồi, để con cho chúng ăn.” Lâm Hằng gật gật đầu, lấy lòng đỏ trứng nghiền nát rồi dùng vải gạc lọc qua một lần.
Tôm giống mới nở còn nhỏ thường được nuôi bằng tương đậu nành xay hoặc lòng đỏ trứng.
Hai lòng đỏ trứng thì nhiều quá, một lòng đỏ là đủ nuôi cả một ao tôm giống rồi.
Chuẩn bị xong, Lâm Hằng vào phòng ấp, trước tiên dùng ánh đèn pin gom đám tôm giống sắp nở lại, cỡ mắt lưới này có thể để tôm giống vừa nở lọt qua, chứ tôm càng xanh lớn thì không được.
Sau khi gom chúng lại, Lâm Hằng dùng lòng đỏ trứng để nuôi, dưới ánh đèn có thể thấy rõ hoạt động của những con tôm giống trong suốt vừa mới nở này, nhìn thấy được cả những hạt lòng đỏ trứng nhỏ li ti bị chúng ăn vào cơ thể trong suốt.
“Cha, đại ca, giúp con mang hai cái lưới này sang hai bể ấp kia với.” Lâm Hằng chỉ vào hai cái lưới nói.
Trước kia tôm giống chưa nở, tôm càng xanh tập trung ở một bể cũng không sao, bây giờ lần lượt nở ra rồi thì phải tách riêng ra. Nếu không thì một ao không thể nào nuôi hết được, cho dù có sục oxy cũng không đủ.
Ba bể ấp khác cũng đã chuẩn bị xong từ sớm, nước đều đã khử độc trữ sẵn, chỉ vì ngại phiền phức nên chưa dùng đến.
Chuẩn bị xong, Lâm Hằng lại cho tôm bố mẹ ăn một ít, khoảng ba đến năm ngày nữa, số tôm giống này sẽ nở hết sạch.
Mấy ngày này phải hết sức cẩn thận, phải luôn quan sát tình hình, chờ khoảng mười ngày sau là có thể nuôi bình thường, một tháng sau là có thể thả vào ao đầm để nuôi quy mô lớn.
“Cha, mọi người cứ làm việc tiếp đi, con về thu dọn chỗ ô mai một lát.” Cho tôm ăn xong, Lâm Hằng rửa tay nói.
“Con khoan đã, con với đại ca con đều ở đây, cha nói chuyện này đã.” Lâm phụ nhìn Lâm Hằng nói.
“Chuyện gì ạ?” Lâm Hằng nghiêng đầu tò mò hỏi.
Lâm phụ vừa đi vừa nói: “Là chuyện phụng dưỡng cha mẹ lúc về già, vốn định vài năm nữa hãy nói, nhưng bây giờ tình hình thay đổi, có một số việc phải nói cho rõ ràng, tránh cho anh em các con sau này có khúc mắc.” “Đừng nói không cần, chuyện này cứ nói rõ ràng ngay từ đầu, về sau mới không vì thế mà sứt mẻ tình cảm.” Lâm mẫu cũng lên tiếng.
Lâm Hằng và đại ca nhìn nhau, cùng đi vào nhà.
Lâm phụ nhấp một ngụm nước, ngồi xuống nói: “Vốn chưa tính đến chuyện này, dù sao cha với mẹ con còn trẻ, đợi đến ngoài 50 tuổi hãy nói cũng không muộn. Lúc chia nhà để lại 200 mẫu rừng núi, hai mươi mẫu đất cũng là chuẩn bị để tự mình làm trước, sau này ai phụng dưỡng lúc về già thì chia cho người đó, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi.” Lâm phụ nhìn con trai cả Lâm Nhạc nói tiếp: “Lâm Hằng bây giờ gây dựng nhiều sản nghiệp như vậy, đám cây ăn quả kia lớn lên rồi sẽ đáng giá không ít tiền, với lại chúng ta cứ ở bên này mãi, không qua giúp đỡ nhà con được. Cho nên cha nghĩ bây giờ nói rõ trước.” Lâm Hằng đại khái hiểu ra, cha mẹ đây là lo lắng việc cứ làm việc cho mình mãi, chị dâu Lưu Quyên bên kia sẽ có ý kiến.
Lâm Nhạc lắc đầu nói: “Cha, cha mẹ nghĩ nhiều rồi, việc này có gì đâu. Cha mẹ làm việc cho em nó cũng là bình thường mà, bên nó thiếu người, bây giờ nhà mình đều trồng cây ăn quả cả rồi, chúng con cũng không có quá nhiều việc cần làm.” Lâm Hằng cũng lên tiếng: “Chuyện này con cũng định nói, bất kể là ai làm việc cho con, con đều trả tiền công đầy đủ, dù là cha mẹ hay đại ca.” “Không phải chuyện tiền nong, người nhà mình làm việc không nói mấy thứ đó.” Lâm phụ khoát tay nói, “Hôm nay phải nói rõ chuyện này.” “Vậy ý cha là làm thế nào ạ?” Lâm Hằng hỏi.
“Cha với mẹ con bàn kỹ rồi, cơm thì chúng ta vẫn tự lo ăn riêng, không ăn cùng nhà nào hết, nhưng phải quyết định trước chuyện này.” Lâm phụ nói.
Lâm Nhạc nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cha mẹ cứ tự chọn đi ạ, bất kể là con hay em nó thì chắc chắn đều bằng lòng phụng dưỡng cha mẹ lúc về già, không ai bạc đãi hai người đâu.” “Đúng vậy, cha mẹ thích ở với nhà nào thì cứ chọn là được, dù sao cũng không khác gì nhiều đâu.” Lâm Hằng gật đầu nói, không thể nào nói sau khi phân chia xong thì bên kia mặc kệ cha mẹ được.
Vấn đề này bây giờ nói rõ ra cũng tốt, sau này sẽ không vì vậy mà sinh ra khúc mắc.
Lâm phụ suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta quyết định sau này sẽ ở cùng Lâm Hằng. Chúng ta cũng quyết định cho con, Lâm Nhạc, thêm năm mẫu vườn cây ăn quả, con bò vàng lớn ở nhà cũng cho con luôn. Còn lại 200 mẫu rừng núi, mười mẫu vườn cây ăn quả, năm mẫu ruộng nước, cùng với tài sản của chúng ta thì toàn bộ để lại cho Lâm Hằng, sau này già cả ma chay nó sẽ lo cho chúng ta.” “Đồng thời, sau này chúng ta sẽ chủ yếu giúp nó làm việc. Cũng không phải nói từ nay anh em các con phải thế nào, chỉ là phân chia tài sản cho rõ ràng trước, để tránh sau này tranh chấp.” Lâm phụ và vợ đã bàn bạc rất lâu, quyết định tranh thủ lúc mình còn uy tín và tiếng nói thì nói rõ mọi chuyện.
Lâm mẫu nói thẳng vào vấn đề: “Chúng ta chọn Lâm Hằng, một là vì bên nó cần người phụ giúp, hai là nó có điều kiện, phụng dưỡng hai chúng ta lúc về già không thành vấn đề. Còn Lâm Nhạc, con sau này phải lo cưới vợ cho ba đứa con trai, áp lực khá lớn, chúng ta không muốn tạo thêm gánh nặng cho con.” Lòng hiếu thảo của cả hai đứa thì chúng ta không nghi ngờ gì, chỉ là lựa chọn như vậy theo chúng ta thấy là hợp lý nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận