Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 127: Trạm thu mua cùng quầy bán quà vặt lợi nhuận (1)

Nghiến răng, Lưu Thất Thành cố nén lửa giận của mình, đi vào cửa hàng của Lâm Hằng, nhìn hắn nói: “Chúng ta nói chuyện đi.” Lâm Hằng nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Thì ra Lưu đại thúc cũng biết nói chuyện dễ nghe đó à.” Lưu Thất Thành bị chế nhạo đến mức muốn ra tay đánh người, nhưng hắn không dám. Cưỡng ép nhịn xuống, nhìn Lâm Hằng nói tiếp: “Làm như vậy thì ta cũng chẳng có lợi lộc gì, ngươi chắc chắn cũng không được lợi ích như đã bàn trong thành đâu, hà tất phải hành động theo cảm tính như vậy chứ.” “Ai nói đối với ta không có chỗ tốt chứ? Chỗ tốt nhiều lắm.” Lâm Hằng nhìn hắn một cái, mỉm cười nói.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Thất Thành, hắn cuối cùng cũng hả được cơn tức trong lòng.
Không chỉ Lâm Hằng, rất nhiều người khác cũng đang hả hê cười trên nỗi đau của kẻ khác, trong lòng thầm vui sướng.
“Tốt, tốt, tốt, ta xem ngươi có thể giở trò được đến bao giờ.” Lưu Thất Thành tức đến bật cười, chỉ vào mũi Lâm Hằng gầm lên: “Chỉ bằng chút vốn liếng ấy của ngươi mà cũng đòi đấu với ta à? Chúng ta cưỡi lừa nhìn sổ sách, chờ xem!” Lâm Hằng khinh thường cười cười, nếu không biết tên này nghiện cờ bạc, hắn thật sự cũng có chút sợ, nhưng bây giờ thì hắn chắc chắn Lưu Thất Thành không có nhiều tiền.
Hơn nữa, dù hắn có tiền thì Lâm Hằng cũng không sợ, căn bản không cần liều mạng đấu tài lực với hắn, Lâm Hằng đã sớm nghĩ ra cách đối phó rồi.
Lưu Thất Thành bỏ đi, lúc đi còn hung hăng nhổ hai bãi nước bọt.
Sau khi trở về, hắn liền viết một tấm biển hiệu, hắn cũng muốn bày ra chiêu trò gì đó, nhưng khi nhìn vào giá cả của Lâm Hằng, hắn đành bó tay: “Thằng ranh chết tiệt này.” Lâm Hằng đã đẩy giá của những dược liệu, da lông quý giá này gần như lên đến mức cao nhất, trừ phi hắn chịu lỗ nặng trên diện rộng.
Hơn nữa, vấn đề càng trí mạng là thằng ranh Lâm Hằng kia đứng ngay trước cửa mời chào khách, giống như gái đứng đường vậy, chẳng cần chút thể diện nào, nhìn thấy người là gọi đại thúc, bác gái, gia gia, nãi nãi.
Trừ phi hắn cũng mở trạm thu mua ngay phía trước.
Chỉ là lúc này nghĩ đến việc thuê nhà, người trong trấn chắc chắn cũng sẽ nâng giá, không dễ dàng như vậy.
Nghiến răng, hắn sửa lại giá cả, để lão bà cầm tấm bảng ra đầu phố giơ lên: Tất cả mọi thứ đều cao hơn bên Lâm Hằng một hào, linh chi và mấy loại lâm sản quý hiếm thì cao hơn một đồng.
Lâm Hằng liếc nhìn, chẳng thèm để ý, hắn đang đợi Lưu Thất Thành dùng chiêu này đây.
Khách hàng vốn không có lòng trung thành, rất nhanh đã có một nhóm người vì giá cao mà chạy sang bên đó bán.
Hắn cũng bí mật tìm người sang bán, chẳng những kiếm thêm được chút tiền mà còn nhanh chóng thu hồi vốn.
Trớ trêu thay, lâm sản lại giống hệt nhau, Lưu Thất Thành căn bản không phân biệt được đâu là người thật sự đến bán lâm sản, đâu là người do Lâm Hằng phái tới.
“Chết tiệt!” Rất nhanh Lưu Thất Thành liền phát hiện có điều không ổn, hắn đã bị Lâm Hằng chơi xỏ.
Vừa mới tăng giá một lúc, hắn lập tức thu được hơn hai cân linh chi, làm sao có thể như vậy được? Chắc chắn là Lâm Hằng giở trò quỷ.
Lâm sản khác với những thứ khác, Lâm Hằng đi trước một bước đã trực tiếp dồn hắn vào chỗ chết. Cuối cùng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ duy trì mức giá thu mua giống như Lâm Hằng, nhưng như vậy thì ưu thế về địa lý của Lâm Hằng lại được thể hiện ra.
Làm cách nào đi nữa thì Lâm Hằng cũng lời to, Lưu Thất Thành cuối cùng cũng thấy rõ được bộ mặt hung ác ẩn giấu của Lâm Hằng.
“Lão đệ, chiêu này của ngươi độc quá đấy.” Ở hậu viện trạm thu mua nhà họ Lâm, Lâm Nhạc đối với người đệ đệ của mình là hoàn toàn khâm phục.
Lâm phụ cũng cảm khái không thôi: “Đúng vậy, ta cũng tưởng lại là cuộc chiến về giá cả, không ngờ ngươi còn có chiêu này.” Ông cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng nữa rồi.
“Ha ha ha, hắn cái này gọi là ác giả ác báo.” Lâm Hằng cười vui vẻ.
Hắn đã sớm tính toán, nếu Lưu Thất Thành tăng giá thì nhanh chóng bán tháo linh chi và những thứ giá trị cao này đi, vì giá thị trường của những thứ này biến động quá lớn.
Biết đâu một tháng sau, lúc hắn bán cho Kim Phú Cường thì giá lại giảm xuống còn năm mươi đồng, đến lúc đó thì lỗ nặng.
Cho nên chiêu này của hắn, không chỉ trực tiếp tránh được rủi ro về giá cả mà còn kiếm được của Lưu Thất Thành mấy đồng tiền.
Lâm phụ nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Vậy nếu hắn chuyển địa điểm có phải là giải quyết được vấn đề này không?” Lâm Hằng gật đầu: “Đúng là như vậy, nhưng hắn cũng không thể tiêu diệt được ta, nhiều nhất là lực lượng ngang nhau.” Bởi vì vị trí của hắn đã là đầu con phố chính, Lưu Thất Thành dù có đổi chỗ cũng không cách nào bao vây được hắn.
Trước đây hắn không tiết lộ việc mở trạm thu mua chính là vì hiệu quả của ngày hôm nay, nếu để Lưu Thất Thành biết sớm thì hiệu quả đã giảm đi rất nhiều.
“Lợi hại!” Lâm phụ nói một câu, lại đi ra ngoài giúp đỡ.
Cửa hàng của Lưu Thất Thành bên kia thì vắng như chùa bà đanh, người đi qua cũng chỉ là xem náo nhiệt.
Hôm nay, một mình Lâm Hằng độc chiếm thị trường.
Chờ nhóm người này trở về, đem tin tức này lan ra, trạm thu mua của Lâm Hằng coi như đã vận hành ổn định.
Một số cửa hàng khác trên trấn cũng nghe nói chuyện này, thầm than thủ đoạn của Lâm Hằng tàn nhẫn, trong lòng đều có chút e sợ.
Đặt mình vào vị trí của Lưu Thất Thành, bọn họ cũng không có cách nào khác, trừ phi thật sự có đủ tiền, nhưng làm vậy cũng là giết địch một ngàn tự tổn chín trăm chín mươi.
Mãi cho đến buổi chiều khi phiên chợ tan, Lâm Hằng mới bắt đầu kiểm kê thu hoạch ngày hôm nay.
Dược liệu chủ yếu vẫn là những loại giá thấp như cẩu tanh thảo (diếp cá), dâm dương hoắc, thái tử sâm, thu được hơn 500 cân. Loại giá trung bình là kim ngân hoa, phật thủ sâm, hoàng kỳ các loại, thu được 100 cân. Loại giá cao như linh chi thì chỉ thu được chưa đến ba cân, cũng đã bán hết cho Lưu Thất Thành.
Tổng kết lại, nếu mang đi bán, hắn có thể kiếm lời khoảng ba mươi đồng, nếu theo giá trước đây của Lưu Thất Thành thì có thể kiếm lời khoảng năm mươi đồng.
Thời gian họp chợ ở trấn Hoàng Đàm là mùng ba, mùng sáu, mùng chín, mười ba, mười sáu, mười chín......
Một tháng cũng chỉ có chín ngày họp chợ, ngoài những ngày này, trên trấn rất ít người, gần như không kiếm được tiền gì, tính tổng lại một tháng không sai biệt lắm có thể kiếm được hơn 300 đồng, không cao hơn ba trăm năm mươi.
Nhưng cũng không phải tháng nào trong năm cũng kiếm được nhiều như vậy, chỉ có mùa hè và mùa thu là kiếm được khoảng đó.
Hai mùa xuân đông, trung bình một tháng có thể chưa đến một trăm đồng, mặc dù nói mùa đông dễ đi săn, nhưng người biết săn bắn không có mấy ai, có thể đến bán da lông cũng ít.
Tính tổng lại, Lâm Hằng ước chừng lợi nhuận từ việc thu mua hàng núi rừng một năm của mình vào khoảng hai ngàn đồng, nếu sau này độc quyền một mình một chợ, tăng giá lên một chút, con số này có thể lên đến khoảng 3000.
Đương nhiên, đây chỉ là lợi nhuận của trạm thu mua, còn chưa tính thu nhập từ quầy bán quà vặt của hắn.
Quầy bán quà vặt hôm nay bán được một trăm hai mươi đồng tiền hàng, lợi nhuận có kém không nhiều là hai mươi đồng, bởi vì có nhiều hoạt động khuyến mãi.
Bởi vì quầy bán quà vặt của hắn liên kết chặt chẽ với trạm thu mua, mỗi tháng cũng chỉ có những ngày họp chợ mới bán được nhiều hàng như vậy, một tháng lợi nhuận 180, một năm lợi nhuận ước chừng khoảng một ngàn rưỡi.
Hắn bán đồ ở đây chủ yếu dựa vào việc thu mua hàng núi rừng để thu hút khách, những lúc không thu mua lâm sản, quầy bán quà vặt cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Cộng cả trạm thu mua, không sai biệt lắm là ba ngàn năm trăm đồng tiền, lợi nhuận ròng có thể là ba ngàn.
Lâm phụ nhìn con số cuối cùng tính ra không khỏi kinh ngạc nói: “Nhiều quá vậy, chúng ta vừa nâng giá thu mua, lại vừa bán hàng ưu đãi mà cuối cùng vẫn còn kiếm lời nhiều như vậy sao?” Lâm Nhạc cũng trừng lớn hai mắt: “Lão đệ, ngươi có tính sai không vậy?” “Đương nhiên không sai, toàn bộ hơn hai vạn người ở trấn Hoàng Đàm đều bán lâm sản ở chỗ ta, sau đó còn mua đồ, lợi nhuận này đã là quá thấp rồi.” Lâm Hằng lắc đầu nói.
Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Lưu Thất Thành trước kia mới gọi là kiếm tiền, hắn chỉ thu mua hàng núi rừng một năm đã có thể kiếm được ba, bốn ngàn.” Thời đại này làm ăn thật sự không khó, cái hiếm là ngươi có vốn khởi động. Lâm Hằng nếu không phải trùng sinh, đơn thuần dựa vào đi săn để gom đủ vốn khởi động ít nhất cũng phải bảy tám năm.
Lâm Nhạc hít sâu một hơi: “Khó trách tên chó chết kia xem thường người khác, kiếm được đúng là nhiều thật.” Lâm phụ cũng coi như hiểu rõ vì sao Lâm Hằng luôn nói trồng hoa màu không kiếm được tiền, chưa từng tiếp xúc qua, ông căn bản không biết làm ăn lại kiếm tiền như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận