Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi
chương 268: Thu hoạch tràn đầy về nhà
Sau khi nghỉ ngơi xong trên đỉnh núi, hai người xuất phát đi xuống, đường xuống dốc dễ đi hơn nhiều.
Hai người vẫn khiêng con hươu xuống núi như cũ, chỉ là không đi con đường lúc đến, mà tìm một lối khác dễ đi hơn một chút.
Khi trời tối, hai người cuối cùng cũng về đến nơi ẩn núp. Tiếng hí của Táo Đỏ vang lên cách đó không xa, dường như nhắc nhở bọn hắn chỗ này không có cỏ ăn, nên đổi chỗ.
Hai người đặt con hươu sao xuống mặt đất rồi ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa. Khiêng một con mồi lớn như vậy đi trong núi rừng này quá mệt mỏi.
Dù là xuống dốc cũng rất mệt.
Lâm Hằng thở ra một hơi, nói: “May mà mang theo Táo Đỏ, lúc vận chuyển về không cần chúng ta khiêng nữa.” Với bốn cái chân, Táo Đỏ vác vật nặng hơn 200 cân rất nhẹ nhàng, chẳng có gì khó khăn.
Lâm Nhạc gật gật đầu, nhấp một hớp nước nói: “Lão đệ, ngươi nói con hươu này có cần mổ ra rồi mang về không? Cứ để nguyên con thế này có khi nào không tiện mang vác không?” Lâm Hằng lắc đầu: “Không cần, mổ ra còn phiền phức hơn, chỉ cần có người đỡ phụ là được.” “Vậy cũng được.” Lâm Nhạc gật gật đầu.
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Hằng ra ngoài dắt Táo Đỏ đến một vị trí khác. Sau đó, hai người treo con hươu sao lên cây rồi nấu cơm.
Thịt cầy hương không để lâu được, chỉ còn lại một ít, tối nay ăn hết luôn, nhét đầy bụng không thành vấn đề.
Cơm nước xong xuôi, hai người kiểm kê lại thu hoạch. Gà rừng, chim tùng kê đều đã ăn hết, chủ yếu vì không bảo quản tốt để mang về được. Lâm Hằng giữ lại một ít lông vũ đẹp, định bụng mang về làm cầu lông và phất trần.
Ngoài ra, Lâm Hằng còn có một bộ da nhím, tuy không đáng tiền nhưng gai nhím có thể lấy xuống để dùng. Cặp sừng già của hươu sao cũng là do chính hắn phát hiện, thuộc về riêng hắn.
Đại ca hắn thì có một tấm da cầy hương, ngoài ra không còn gì khác.
Tiếp theo là con hươu sao lớn nhất này, là do Lâm Hằng phát hiện và săn được, đại ca hắn Lâm Nhạc gần như không đóng góp gì.
Theo nguyên tắc phân chia thông thường, hắn chỉ có thể nhận được chưa tới một phần mười thịt nai, những thứ giá trị khác không liên quan đến hắn, dù sao hắn cũng chẳng tốn chút sức lực nào.
Lâm Hằng dự định đến lúc đó sẽ chia thêm cho đại ca một ít thịt nai, còn những thứ khác thì tự mình giữ lấy. Chỉ có tuân thủ quy tắc phân chia thì mới có thể hợp tác lâu dài.
Tương tự, nếu sau này đại ca hắn tự mình săn được con mồi lớn nào, hắn cũng sẽ không lấy thêm.
Lâm Nhạc không có ý kiến gì về chuyện này, bây giờ hắn chủ yếu vẫn đang học hỏi việc đi săn, có được một ít thịt nai cũng là rất tốt rồi.
Bình thường tân thủ thì chẳng có lão thợ săn nào muốn dẫn đi theo, đừng nói đến chuyện chia đồ, có khi còn phải mời người ta uống rượu thì mới được.
“À phải rồi lão đệ, lúc trước ngươi nói tối nay có thể còn có cơ hội là ý gì?” Ăn cơm xong, Lâm Nhạc lại tò mò hỏi.
Lâm Hằng nhìn đại ca, cười nói: “Rất nhiều con mồi có cái mũi siêu nhạy bén, chúng ta treo con hươu ở bên ngoài, biết đâu tối nay có thể dụ được con mồi nào đó đến.” Nghe Lâm Hằng nói vậy, Lâm Nhạc vỗ đùi nói: “Vậy ngươi nói hôm nay lúc giết hươu chảy nhiều máu như thế, chỗ đó có khi nào cũng có con mồi không? Chúng ta bây giờ có thể quay lại đó một chuyến, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.” Điểm này Lâm Hằng đã sớm nghĩ tới, gật đầu nói: “Đúng là như vậy, nhưng mà mệt quá rồi. Với lại, buổi tối mắt chúng ta không tinh bằng động vật, thường thì chúng nó sẽ phát hiện ra chúng ta trước, xác suất săn được tương đối không cao.” Hôm nay vốn đã mệt lử người, ngày mai còn phải đi ba bốn mươi cây số đường núi để về, tối nay hắn không muốn đi đâu nữa.
Nhưng Lâm Nhạc lại có chút hưng phấn, nói: “Hay là chúng ta thử xem sao, khinh trang thượng trận cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu.” Lâm Hằng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cũng được.” Thật ra hắn cũng đang do dự, nhưng đại ca đã đề nghị đi thì đi thôi, chắc là không mệt chết người được. Hắn dùng dây thừng treo con hươu sao lên cao, hai người mang theo Hùng Bá, khinh trang thượng trận, xuất phát đi đến vị trí giết hươu buổi trưa.
Không mang vật nặng nên đi nhanh hơn nhiều, chỉ là trời vừa mưa xong nên ban đêm lạnh căm căm.
Kéo kín quần áo đi về phía trước, trên đường gần như không dừng lại tìm kiếm gì mà đi thẳng lên núi, đến đỉnh núi vậy mà chỉ mất nửa giờ. Khi đến gần vị trí giết hươu, hai người đi chậm lại, hơn nữa còn tách ra một chút, từ từ áp sát lại chỗ đó.
“Đoàng!!!” Lâm Hằng đang vội vã đi tới, đột nhiên nghe một tiếng súng lớn vang lên, cách đó chừng hai trăm mét, chỗ của đại ca hắn loé lên ánh lửa chói mắt. Ngay sau đó, trong rừng vang lên tiếng chạy thục mạng, cùng với tiếng vô số chim chóc hoảng sợ bay lên.
Cùng lúc đó, Lâm Nhạc cũng kích động hét lên: “Lão đệ, mau giúp đuổi theo, đây là một con mèo hoang lớn.” “Gâu gâu!!” Không cần Lâm Hằng nói, Hùng Bá đã lao lên đuổi theo trước.
“Mèo hoang gì thế? Bắn trúng không?” Lâm Hằng đi tới hỏi, hắn vẫn chưa kịp phản ứng vì sao đại ca hắn đột nhiên nổ súng.
Lâm Nhạc kích động nói: “Bộ lông màu đỏ, chắc là kim mèo. Ta thấy nó nấp trong bụi cỏ, bị ta phát hiện định chạy nên ta đành phải nổ súng bắn, chắc là bắn trúng rồi.” “Bắn trúng rồi thì không chạy thoát được đâu.” Lâm Hằng gật đầu nói, đại ca hắn tuy nổ súng đột ngột nhưng cách làm cũng không sai.
Mười con chim trong rừng không bằng một con chim trong tay. Có thể sau đó sẽ gặp con mồi lớn khác, cũng có thể không, nhưng con kim mèo này bắn hạ được là chắc chắn lời chứ không lỗ.
Hai người men theo tiếng sủa của Hùng Bá đi tới, rất nhanh đã đến bờ sông dưới chân núi, và nhìn thấy thi thể của con Đại Kim Miêu kia.
“Con Đại Kim Miêu đực này phải đến 20 cân.” Lâm Nhạc nhấc con Đại Kim Miêu đã chết lên, ha hả cười nói.
“Lợi hại!” Lâm Hằng cười giơ ngón cái, lần này vào núi vận khí của đại ca hắn rất tốt.
Ngồi xổm xuống xem vết thương, con Đại Kim Miêu này bị một viên đạn chì bắn xuyên qua bụng, thảo nào chết nhanh như vậy.
“May mà có lão đệ ngươi nhắc nhở, nếu không ta cũng không quay lại đâu.” Lâm Nhạc cười hắc hắc nói.
Lâm Hằng cười ha ha, nói: “Đi thôi, chúng ta men theo bờ sông về lại chỗ nghỉ.” Tiếng súng này vang lên, những con mồi khác cũng khó mà tìm được nữa, hắn cũng lười tốn công sức.
Lâm Nhạc gật gật đầu, mượn dao găm từ tay Lâm Hằng để cắt tiết cho con kim mèo, sau đó xách nó đi về.
Lâm Hằng cầm đèn pin đi trước soi đường, tiện thể xem dưới sông có loài vật gì đặc biệt không.
Đi một lúc lâu, họ đến một khúc sông cạn. Lâm Hằng vừa soi đèn pin đã thấy một con rùa đen màu vàng ngọc đang nấp dưới nước bắt cá.
“Gâu!!” Hùng Bá thấy vậy liền lao tới trước. Chưa được mấy giây, con rùa đen này đã sợ hãi rụt đầu vào mai, nằm im bất động, bị Hùng Bá cắn tha ra.
“Con rùa đen này trông cũng đẹp đấy.” Lâm Nhạc nhìn con rùa nói.
Lâm Hằng nhận lấy xem thử, ngạc nhiên nói: “Đây là một loại rùa hộp (bế xác quy), ngược lại rất hiếm thấy, mang về làm quà cho Hiểu Hà là vừa đẹp.” Con rùa đen này lớn bằng bàn tay, mai rùa nhô cao, ở giữa có một đường gờ màu vàng nổi lên, mai có màu vàng nhạt, trông như được làm từ hoàng ngọc, vẻ ngoài cực kỳ đẹp mắt.
“Ta cũng xem có bắt được con rùa thường hay rùa đen nào không, về cho nhi tử của ta.” Lâm Nhạc vừa cười vừa nói, trẻ con thường thích mấy loại động vật nhỏ này.
“Chắc chắn là còn, trong núi này thảo quy (rùa cỏ) rất nhiều.” Lâm Hằng nói, “Trong núi sâu, rùa đen cũng không có ai bắt, số lượng hẳn là không ít.” Đi tiếp về phía trước, khoảng nửa cây số sau lại đến một chỗ nước cạn, Lâm Hằng vừa soi đèn pin thì thấy một con rùa đen nhỏ đang chui vào dưới tảng đá.
“Rùa cỏ nhỏ, cũng không tệ.” Lâm Hằng bắt nó ra đưa cho đại ca.
“Lần này thằng nhóc Lâm Vĩ nhà ta sẽ không làm ầm lên nữa.” Lâm Nhạc vui vẻ nói.
Tiếp tục đi về phía trước, trên đường liên tiếp phát hiện hai con kỳ nhông, nhưng chúng đều chạy quá nhanh, chui tọt xuống sông, hai người cũng lười xuống nước bắt.
Lâm Hằng may mắn bắt được một con ba ba nhỏ nặng chừng hai cân. Ngoài ra không thấy con mồi nào thích hợp khác, bóng dáng Hắc Hùng thì hoàn toàn không thấy đâu, khiến hắn có chút thất vọng.
Lúc sắp về đến nơi, Lâm Nhạc đột nhiên nói: “Mau nhìn kìa, một con ba ba thật lớn.” Lâm Hằng chiếu đèn pin qua, quả nhiên thấy một con ba ba lớn đang không ngừng dúi mình vào cát, rất nhanh đã không thấy đâu nữa.
Nhưng qua ánh đèn pin vẫn có thể thấy được hình dáng phần rìa mai của nó. Lâm Nhạc cởi giày, lội qua, từ phía sau tóm lấy nó bằng một tay rồi cười nhấc lên: “Con này không tệ nha, phải được bốn, năm cân, đúng là lão gia hỏa.” “Lợi hại, còn lớn hơn con của ta nữa.” Lâm Hằng cười nói, ba ba càng già càng bổ dưỡng, loại hoang dã thì giá trị dinh dưỡng lại càng hiếm có.
“Hắc hắc, lần này coi như không về tay không.” Lâm Nhạc cười hắc hắc.
Bỏ con ba ba vào túi, hai người đi về nơi ẩn núp. Bên chỗ ẩn núp không có động tĩnh gì, mọi thứ vẫn y nguyên. Điều này khiến Lâm Hằng hơi thất vọng, hắn còn nghĩ sẽ có con vật nào đó đến gần để săn thêm một con nữa chứ.
Nướng tạm một con cá ăn, hai người liền lên giường dây leo nghỉ ngơi. Buổi tối cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không có gấu hay động vật nào khác ghé thăm.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng hai người đã dậy thu dọn. Lâm Hằng cho Táo Đỏ ăn trước, sau đó dùng dây thừng buộc con hươu sao lên lưng ngựa.
Con hươu sao này bây giờ ngoại trừ cặp lộc nhung đã bị Lâm Hằng cắt đi, những thứ khác đều còn nguyên vẹn.
Bởi vì cắt lộc nhung sẽ chảy máu, để trên đầu hươu không tiện lắm, nên tối qua đã cắt xuống rồi.
Sau khi buộc chặt con hươu sao, Lâm Hằng và Lâm Nhạc đeo ba lô, cầm những thứ khác lên đường về nhà.
Dắt Táo Đỏ đến bờ sông, Lâm Hằng cùng đại ca bắt đầu bắt hoa mai cá và cá mè trong bẫy đá.
Lâm Hằng chọn mười con lớn, làm sạch rồi dùng dây thừng xâu qua mang cá, nối lại với nhau buộc vào ba lô. Món này Hiểu Hà và Tú Lan đều rất thích ăn, cho dù có nặng thêm hắn cũng phải mang về một ít.
Sau khi chuẩn bị xong, hai người thúc Táo Đỏ đi ra ngoài. Trên đường về, Lâm Hằng đi thu lại toàn bộ bẫy dây thừng mà mình đã giăng trước đó.
Tổng cộng giăng mười mấy cái bẫy, nhưng thu hoạch duy nhất chỉ là một con thỏ xám, con linh miêu nhỏ mà hắn hằng mong đợi đã không mắc bẫy.
Lâm Hằng cũng không quá nản lòng, thu hoạch lần này đã đủ nhiều rồi. Nguyên con hươu sao bán đi chắc cũng được năm sáu trăm tệ, đối với hắn mà nói đó cũng là một khoản tiền không nhỏ.
Dắt Táo Đỏ đi một mạch, đến 3 giờ chiều mới tới được gần thôn, cách đường cái vẫn còn khoảng 10 cây số.
Lúc này dưới sông vẫn có vài người đang bắt cá và giặt giũ, nhìn thấy hai người Lâm Hằng mang theo con mồi cũng sững sờ.
Nhìn kỹ một chút thì hoàn toàn không nhận ra.
“Các ngươi là người ở đâu thế, săn được con hươu sao to như vậy ở đâu vậy?” Có người tò mò hỏi.
Lâm Hằng nhìn mấy người này một cái, cười nói: “Săn được trong núi sâu, chúng tôi là người trấn Hoàng Đàm.” “Lợi hại thật, năm nay chúng tôi còn chưa thấy ai săn được con nào.” “Con này hai, ba trăm cân, bán được mấy trăm tệ ấy chứ.” “Chàng trai, ngươi lấy vợ chưa, có muốn xem khuê nữ nhà ta không?” Đám đàn ông thì ngưỡng mộ chảy nước miếng, còn phụ nữ thì hỏi thăm tình trạng hôn nhân của hai người Lâm Hằng. Người có con gái thì chào hàng khuê nữ nhà mình, mấy cô gái trẻ chưa chồng thì liếc mắt đưa tình với cả hai.
Đây không phải là các nàng nông cạn, mà là ở cái thôn nhỏ trong núi sâu này, nhà nào có được một con ngựa như thế đều là nhà có tiền.
Đi săn lại càng là một nghề cần kỹ thuật, được phụ nữ yêu thích. Coi như không thể làm giàu thì cũng có thể để vợ con thường xuyên có thịt ăn, so với những gia đình bình thường ngày ngày gặm bánh ngô, bánh cao lương thì cuộc sống tốt hơn nhiều lắm.
Lâm Hằng cười lắc đầu, vừa trả lời vừa đi tiếp, không có ý định dừng lại ở đây, trong lòng chỉ nghĩ đến vợ con.
Ngay lúc sắp rời đi, phía sau đột nhiên vọng đến một giọng nói a thé đầy vẻ khó tin: “Con hươu sao này là các ngươi săn được?” Lâm Hằng nhìn lại, thì ra là Lưu lão nhị, kẻ hôm trước trộm ngựa của mình. Hắn nhún vai cười nói: “Không phải ta săn được chẳng lẽ là trộm được hay sao?” Mặt Lưu lão nhị thoáng giận dữ, nhưng lập tức lại bình tĩnh lại. Hắn nhìn chằm chằm con hươu sao trên lưng ngựa. Vừa rồi hắn nghe người trong thôn nói có người ngoài săn được hươu sao, liền nghĩ ngay đến hai người Lâm Hằng, chạy tới xem thì đúng là họ thật.
Trong lòng hắn cực kỳ không cam tâm, bản thân mình năm nay thường xuyên chạy trên núi cũng chỉ nhặt được một bộ gạc hươu, tiểu tử này làm sao lại có thể săn được hươu sao chứ, đúng là gặp may mắn chó ngáp phải ruồi.
Lưu lão nhị khinh thường nói: “Săn được một con hươu thì có là gì, ta còn từng săn được cả Hắc Hùng kia kìa.” Tiếp đó hắn lại hả hê nói thêm: “Ta thấy ngươi đi hướng đó chắc là muốn săn Hắc Hùng hả, đáng tiếc gấu ở đó sớm đã bị bọn ta săn hết rồi.” Trước đây bọn hắn thấy Lâm Hằng đi về hướng đó liền biết hắn định đi tìm bầy gấu, nhưng cố tình không nhắc nhở, không ngờ bọn họ lại vẫn có thu hoạch.
Lâm Hằng liếc hắn một cái, không hề tin lời này, hắn cảm thấy Lưu lão nhị chắc chắn chưa từng săn được Hắc Hùng.
Hắn cũng lười tranh cãi với hắn, dắt Táo Đỏ đi tiếp.
Lưu lão nhị thấy người định đi, vội vàng gọi lại: “Chờ đã, cây cung của ngươi mua ở đâu vậy, có bán không?” Mấy ngày nay nhớ lại cuộc tỉ thí lần trước, cây cung thép liên hợp của Lâm Hằng càng khiến hắn thèm nhỏ dãi.
“Năm trăm tệ thì bán cho ngươi.” Lâm Hằng nhếch mép cười nói.
Lưu lão nhị trừng mắt: “Năm trăm tệ? Ngươi thèm tiền đến phát điên rồi à?” Lâm Hằng không nói gì, cùng đại ca tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi bán rẻ một chút cho ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết chỗ nào có Hắc Hùng.” Lưu lão nhị không muốn bỏ qua, thật ra hắn đến là để mua cung, nhưng vẫn còn tức chuyện lần trước nên mới chế giễu vài câu.
“Năm trăm tệ, không nói chuyện khác.” Lâm Hằng khoát tay, căn bản không tin vào cái gọi là tình báo gì đó, Hùng Bá còn dễ dùng hơn bất kỳ tình báo nào.
Lưu lão nhị nghiến răng, năm trăm tệ thì hắn không thể nào mua nổi, chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Hằng rời đi.
Thấy người kia không đi theo nữa, hai người dắt ngựa men theo con đường mòn rộng nửa mét trong rừng đi tiếp.
Sắp ra đến đường cái, còn chưa ra khỏi rừng đã nghe thấy tiếng Lâm phụ vọng đến từ xa: “Các con, các con mà không ra nữa là ta vào đấy.” Hai người không hề ngạc nhiên khi thấy Lâm phụ xuất hiện. Hôm nay vừa đúng là ngày thứ mười. Lúc đi, họ đã hẹn với Lâm phụ là vào buổi chiều ngày thứ mười, mười hai, và mười bốn, ông sẽ đến đón họ một chuyến.
“Lão ba, mau tới đây phụ xách đồ.” Lâm Hằng lớn tiếng gọi.
“Các con có săn được Hắc Hùng không?” Lâm phụ vừa đi vào vừa lớn tiếng hỏi.
“Không có, nhưng săn được một con hươu sao, còn có cầy hương và mèo hoang nữa.” Lâm Nhạc cười đáp.
Lâm phụ kích động chạy tới, nhìn thấy con hươu sao to như vậy trên lưng Táo Đỏ thì kinh ngạc đến sững người tại chỗ.
“Trời đất ơi, to thế này!!” Lâm phụ há hốc miệng, vẻ mặt ngây ra.
Việc không săn được Hắc Hùng nằm trong dự liệu của ông, con vật đó đâu có dễ săn, nếu không đã chẳng đáng giá như vậy. Nhưng có thể săn được một con hươu sao to thế này thì ông hoàn toàn không ngờ tới.
“Không chỉ có thế đâu, con kim mèo này cũng không nhỏ.” Lâm Nhạc xách con kim mèo lên khoe.
Lâm phụ giơ ngón cái lên nói: “Lợi hại thật, hai anh em các con lần này vận khí tốt quá.” “Thiếu chút nữa mệt chết người, mau về thôi, có gì về nhà nói sau.” Lâm Hằng khoát tay nói.
“Được, đưa ba lô cho ta.” Lâm phụ cười gật đầu, nhận lấy ba lô của Lâm Hằng.
Ba người đi về phía trước, rất nhanh đã đến bên chiếc xe ba bánh. Lâm Hằng và Lâm Nhạc trước tiên dỡ con hươu sao từ lưng ngựa xuống, đặt vào thùng xe bên cạnh.
Sau đó họ thở phào một hơi. Dọc đường đi, gần như cứ đi một đoạn là lại phải đỡ lại con hươu sao một lần, hình dáng của nó rất khó để buộc yên ổn trên lưng ngựa, thật sự làm hai người mệt muốn chết.
Tiếp đó, họ lại chất ba lô và những con mồi khác vào thùng xe. Xếp đồ xong, cả hai đều cảm thấy nhẹ cả người, ngồi xuống uống vài ngụm nước nghỉ ngơi.
“Ta cắt không ít cỏ đấy, vừa hay có thể cho Táo Đỏ ăn.” Lâm phụ cười nói. Lúc đến sớm, ông thấy ven đường có nhiều cỏ lúa mạch dại nên đã cắt sẵn để trên xe, giờ vừa đúng lúc có thể cho Táo Đỏ ăn.
“Đi thôi, không còn sớm nữa.” Chờ hai người nghỉ ngơi một lát, Lâm Nhạc lên tiếng.
“Đi thôi.” Lâm Hằng đứng dậy, xoay người lên ngựa. Lúc này đã năm giờ chiều, bây giờ bảy giờ là trời tối, thời gian quả thật không còn sớm.
Lâm phụ và Lâm Nhạc cất đồ đạc cẩn thận, bế cả Hùng Bá lên xe rồi đi về.
“Giá!” Lâm Hằng vỗ mông ngựa, cưỡi ngựa hòa vào gió thoảng và ráng chiều, phi nhanh trên đường như một vị hiệp khách.
Trên đường, hắn thấy mấy cây hoa bách hợp đang nở rộ, liền dừng ngựa hái lấy, sau đó lại ngắt thêm ít hoa trà, hoa đào hồng phấn kết thành một bó hoa cầm tay.
“Lão đệ, cái này là ngươi làm cho Tú Lan hả?” Lâm Nhạc cười hỏi.
Lâm phụ ở bên cạnh nói: “Không cần hỏi, chắc chắn là vậy rồi.” Lâm Hằng cười nói: “Đại ca cũng có thể làm một ít tặng đại tẩu mà.” Lâm Nhạc có chút động lòng, lại hơi ngượng ngùng, cuối cùng cũng tiện tay ngắt hai đoá hoa trà cắm bên cạnh ba lô.
Lúc về đến nhà đã gần 7 giờ tối, người trong thôn vừa làm xong việc đang ra hóng mát, thấy động tĩnh ngoài đường có ngựa xe thì đều kéo ra xem náo nhiệt.
“Lâm Hằng bọn họ đi săn về rồi à, hình như kiếm được không ít đồ tốt.” “Cũng không biết lần này đi săn ở đâu.” “Đi, ra xem một chút là biết ngay.” Một đám người bàn tán rồi kéo nhau đến trước cửa nhà họ Lâm. Lâm Hằng bọn họ vừa về tới cổng nhà thì người trong thôn cũng đã tụ tập đông đủ, trong đó có cả Điền Bách Thuận và một vài thợ săn khác trong thôn.
“Ngọa Tào, một con hươu sao thật lớn!” “Không chỉ thế đâu, còn có hoa mai cá với mèo hoang nữa kìa.” Khi nhìn thấy con mồi trên xe, cả đám người trong thôn đều choáng váng, con hươu sao này quá lớn.
Điền Bách Thuận nhìn Lâm Hằng vừa xuống ngựa, kinh ngạc nói: “Tiểu tử, ngươi săn được hươu sao ở đâu vậy?” Lâm Hằng nhếch miệng cười: “Thái Bạch sơn chứ đâu nữa.” “Các ngươi đi đến vùng Hắc Hà kia à?” Điền Bách Thuận kinh ngạc nói.
“Đúng vậy.” Lâm Hằng cười nói.
“Lần sau ngươi đi thì gọi ta với nhé.” Điền Bách Thuận ngưỡng mộ nói.
“Đến lúc đó hẵng hay.” Lâm Hằng không trực tiếp đồng ý.
Điền Bách Thuận lúc này đã nhìn ra Lâm Hằng không muốn dẫn theo lão già này, bị từ chối khéo làm hắn lập tức có chút buồn bã, mở miệng nói: “Vậy bán cho ta ít thịt nai cũng được chứ?” “Cái này thì không vấn đề.” Lâm Hằng mỉm cười gật đầu.
Trước tiên dắt Táo Đỏ về chuồng ngựa sau núi, sau đó quay lại phụ khuân đồ. Một đám người trong thôn vây xem, muốn xem cảnh giết hươu mổ thịt, ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ.
“Xin lỗi mọi người, hôm nay mệt quá rồi nên không làm thịt hươu đâu.” Lâm Hằng nhìn mọi người nói, trực tiếp dập tắt ý định muốn vào nhà xem của họ.
Nghe vậy, có vài người bất mãn, nhỏ giọng thì thầm: “Không muốn cho xem thì nói thẳng, tìm cớ làm gì.” Lâm Hằng liếc mắt qua, người đó lập tức im bặt.
Lười tính toán với họ, Lâm Hằng liếc nhìn Tú Lan đang dắt tay Hiểu Hà đứng chờ mình ở bên cạnh, rồi cùng người nhà cười nói đi vào trong.
“Ba ba, chúng con nhớ ba.” Vừa vào sân, Hiểu Hà liền thoát khỏi tay Tú Lan, chạy tới ôm lấy đùi Lâm Hằng.
“Ta cũng siêu nhớ các con.” Lâm Hằng cười véo véo khuôn mặt nhỏ mềm mại của con gái, thân mật nói.
“Vậy tại sao ba lại đi lâu như vậy?” Hiểu Hà không hiểu hỏi, nàng một ngày không thấy Lâm Hằng là lại không vui.
“Bởi vì phải ra ngoài làm việc để mua đồ ăn ngon cho Hiểu Hà đó.” Lâm Hằng nhìn nàng cười nói.
Ôm con gái dỗ một hồi, Lâm Hằng lấy bó hoa để bên cạnh lúc về đưa cho Tú Lan, nhìn nàng cười toe toét nói: “Thấy con hươu sao chưa, ta săn được đó, bất ngờ không?” “Bất ngờ!” Tú Lan cầm hoa cười gật đầu.
So với bất ngờ thì yên tâm nhiều hơn, nhìn thấy Lâm Hằng bình an trở về, lòng nàng mới thôi lo lắng. Mỗi lần Lâm Hằng đi săn, nàng đều không kìm được mà lo lắng cho an nguy của hắn.
Bó hoa này nàng cũng rất thích, nhưng cha mẹ đều đang ở ngoài sân nên nàng ngượng ngùng không dám thể hiện quá nhiều, nếu không thật muốn khen hắn một trận.
Nàng dừng một chút rồi nói: “Mau vào phòng đi, ta đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho ngươi rồi.” “Được.” Lâm Hằng cười gật đầu.
Giao Hiểu Hà cho Lâm mẫu tạm trông, Tú Lan cầm hoa dẫn Lâm Hằng vào phòng ngủ.
Ngửi ngửi bó hoa tươi, nàng cắm nó vào bình nước trên bệ cửa sổ, rồi tìm quần áo cho Lâm Hằng. Nàng định đi ra ngoài nhưng lại bị Lâm Hằng giữ chặt: “Kỳ lưng giúp ta.” “Được.” Tú Lan gật đầu đồng ý, tiểu biệt thắng tân hôn, nàng cũng rất nhớ Lâm Hằng.
“Haiz, lão bà à, ta thiếu chút nữa là bị rắn Lạc Thiết Đầu cắn rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.” Lúc Tú Lan đang kỳ lưng, Lâm Hằng dựa vào thành thùng tắm cảm khái nói, giờ nhớ lại bắp chân vẫn còn run.
Tú Lan nghe vậy tay run lên, dịu dàng hỏi: “Chuyện là sao vậy?” “Là tối hôm đó đi tìm con mồi, không để ý thấy con rắn trên cây, suýt nữa bị cắn.” Lâm Hằng nghiêng đầu nhìn Tú Lan nói. Về đến phòng, cảm giác mệt mỏi lập tức tan biến đi nhiều.
Tú Lan nghe xong cũng hoảng sợ, nói: “Vậy mùa hè ngươi đừng đi núi vào buổi tối nữa, nhà chúng ta bây giờ không thiếu chút tiền đó, ta không muốn ngươi xảy ra chuyện gì đâu.” “Mùa hè năm nay chắc là sẽ không đi vào buổi tối nữa đâu, cũng không có thời gian.” Lâm Hằng cười đứng dậy.
Tú Lan nhìn thấy “vốn liếng” cực lớn của hắn thì hơi đỏ mặt, đưa khăn mặt tới nói: “Không đi là tốt rồi, cứ an ổn sống qua ngày là tốt nhất.” Lâm Hằng lau khô người, thay một bộ quần áo sạch, nhịn không được ôm lấy eo Tú Lan, đắm chìm trong mùi thơm thoang thoảng trên người nàng.
“Đợi tối đi... Cha mẹ còn ở ngoài kia kìa.” Tú Lan giữ tay hắn lại, dịu dàng nói, trong lòng cũng nhớ nhung vòng tay ấm áp rắn chắc của Lâm Hằng.
Lâm Hằng nhếch mép cười xấu xa: “Thật ra ta chỉ muốn ngửi mùi thơm một chút thôi, không ngờ lão bà của ta lại nghĩ đến chuyện đó rồi à.” Tú Lan đánh nhẹ hắn một cái, lườm hắn giận dỗi nói: “Vừa về đã bắt nạt ta, sớm biết đã không chuẩn bị nước nóng cho ngươi rồi.” “Ta nào dám.” Lâm Hằng cười hắc hắc, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng hít một hơi thật sâu, sau đó buông ra, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, Hiểu Hà liền nhào tới. Lâm phụ cũng đang ngồi ở nhà chính.
“Con trai, con hươu sao này hôm nay có lột da không?” Lâm phụ nhìn hắn hỏi.
Hai người vẫn khiêng con hươu xuống núi như cũ, chỉ là không đi con đường lúc đến, mà tìm một lối khác dễ đi hơn một chút.
Khi trời tối, hai người cuối cùng cũng về đến nơi ẩn núp. Tiếng hí của Táo Đỏ vang lên cách đó không xa, dường như nhắc nhở bọn hắn chỗ này không có cỏ ăn, nên đổi chỗ.
Hai người đặt con hươu sao xuống mặt đất rồi ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa. Khiêng một con mồi lớn như vậy đi trong núi rừng này quá mệt mỏi.
Dù là xuống dốc cũng rất mệt.
Lâm Hằng thở ra một hơi, nói: “May mà mang theo Táo Đỏ, lúc vận chuyển về không cần chúng ta khiêng nữa.” Với bốn cái chân, Táo Đỏ vác vật nặng hơn 200 cân rất nhẹ nhàng, chẳng có gì khó khăn.
Lâm Nhạc gật gật đầu, nhấp một hớp nước nói: “Lão đệ, ngươi nói con hươu này có cần mổ ra rồi mang về không? Cứ để nguyên con thế này có khi nào không tiện mang vác không?” Lâm Hằng lắc đầu: “Không cần, mổ ra còn phiền phức hơn, chỉ cần có người đỡ phụ là được.” “Vậy cũng được.” Lâm Nhạc gật gật đầu.
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Hằng ra ngoài dắt Táo Đỏ đến một vị trí khác. Sau đó, hai người treo con hươu sao lên cây rồi nấu cơm.
Thịt cầy hương không để lâu được, chỉ còn lại một ít, tối nay ăn hết luôn, nhét đầy bụng không thành vấn đề.
Cơm nước xong xuôi, hai người kiểm kê lại thu hoạch. Gà rừng, chim tùng kê đều đã ăn hết, chủ yếu vì không bảo quản tốt để mang về được. Lâm Hằng giữ lại một ít lông vũ đẹp, định bụng mang về làm cầu lông và phất trần.
Ngoài ra, Lâm Hằng còn có một bộ da nhím, tuy không đáng tiền nhưng gai nhím có thể lấy xuống để dùng. Cặp sừng già của hươu sao cũng là do chính hắn phát hiện, thuộc về riêng hắn.
Đại ca hắn thì có một tấm da cầy hương, ngoài ra không còn gì khác.
Tiếp theo là con hươu sao lớn nhất này, là do Lâm Hằng phát hiện và săn được, đại ca hắn Lâm Nhạc gần như không đóng góp gì.
Theo nguyên tắc phân chia thông thường, hắn chỉ có thể nhận được chưa tới một phần mười thịt nai, những thứ giá trị khác không liên quan đến hắn, dù sao hắn cũng chẳng tốn chút sức lực nào.
Lâm Hằng dự định đến lúc đó sẽ chia thêm cho đại ca một ít thịt nai, còn những thứ khác thì tự mình giữ lấy. Chỉ có tuân thủ quy tắc phân chia thì mới có thể hợp tác lâu dài.
Tương tự, nếu sau này đại ca hắn tự mình săn được con mồi lớn nào, hắn cũng sẽ không lấy thêm.
Lâm Nhạc không có ý kiến gì về chuyện này, bây giờ hắn chủ yếu vẫn đang học hỏi việc đi săn, có được một ít thịt nai cũng là rất tốt rồi.
Bình thường tân thủ thì chẳng có lão thợ săn nào muốn dẫn đi theo, đừng nói đến chuyện chia đồ, có khi còn phải mời người ta uống rượu thì mới được.
“À phải rồi lão đệ, lúc trước ngươi nói tối nay có thể còn có cơ hội là ý gì?” Ăn cơm xong, Lâm Nhạc lại tò mò hỏi.
Lâm Hằng nhìn đại ca, cười nói: “Rất nhiều con mồi có cái mũi siêu nhạy bén, chúng ta treo con hươu ở bên ngoài, biết đâu tối nay có thể dụ được con mồi nào đó đến.” Nghe Lâm Hằng nói vậy, Lâm Nhạc vỗ đùi nói: “Vậy ngươi nói hôm nay lúc giết hươu chảy nhiều máu như thế, chỗ đó có khi nào cũng có con mồi không? Chúng ta bây giờ có thể quay lại đó một chuyến, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.” Điểm này Lâm Hằng đã sớm nghĩ tới, gật đầu nói: “Đúng là như vậy, nhưng mà mệt quá rồi. Với lại, buổi tối mắt chúng ta không tinh bằng động vật, thường thì chúng nó sẽ phát hiện ra chúng ta trước, xác suất săn được tương đối không cao.” Hôm nay vốn đã mệt lử người, ngày mai còn phải đi ba bốn mươi cây số đường núi để về, tối nay hắn không muốn đi đâu nữa.
Nhưng Lâm Nhạc lại có chút hưng phấn, nói: “Hay là chúng ta thử xem sao, khinh trang thượng trận cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu.” Lâm Hằng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cũng được.” Thật ra hắn cũng đang do dự, nhưng đại ca đã đề nghị đi thì đi thôi, chắc là không mệt chết người được. Hắn dùng dây thừng treo con hươu sao lên cao, hai người mang theo Hùng Bá, khinh trang thượng trận, xuất phát đi đến vị trí giết hươu buổi trưa.
Không mang vật nặng nên đi nhanh hơn nhiều, chỉ là trời vừa mưa xong nên ban đêm lạnh căm căm.
Kéo kín quần áo đi về phía trước, trên đường gần như không dừng lại tìm kiếm gì mà đi thẳng lên núi, đến đỉnh núi vậy mà chỉ mất nửa giờ. Khi đến gần vị trí giết hươu, hai người đi chậm lại, hơn nữa còn tách ra một chút, từ từ áp sát lại chỗ đó.
“Đoàng!!!” Lâm Hằng đang vội vã đi tới, đột nhiên nghe một tiếng súng lớn vang lên, cách đó chừng hai trăm mét, chỗ của đại ca hắn loé lên ánh lửa chói mắt. Ngay sau đó, trong rừng vang lên tiếng chạy thục mạng, cùng với tiếng vô số chim chóc hoảng sợ bay lên.
Cùng lúc đó, Lâm Nhạc cũng kích động hét lên: “Lão đệ, mau giúp đuổi theo, đây là một con mèo hoang lớn.” “Gâu gâu!!” Không cần Lâm Hằng nói, Hùng Bá đã lao lên đuổi theo trước.
“Mèo hoang gì thế? Bắn trúng không?” Lâm Hằng đi tới hỏi, hắn vẫn chưa kịp phản ứng vì sao đại ca hắn đột nhiên nổ súng.
Lâm Nhạc kích động nói: “Bộ lông màu đỏ, chắc là kim mèo. Ta thấy nó nấp trong bụi cỏ, bị ta phát hiện định chạy nên ta đành phải nổ súng bắn, chắc là bắn trúng rồi.” “Bắn trúng rồi thì không chạy thoát được đâu.” Lâm Hằng gật đầu nói, đại ca hắn tuy nổ súng đột ngột nhưng cách làm cũng không sai.
Mười con chim trong rừng không bằng một con chim trong tay. Có thể sau đó sẽ gặp con mồi lớn khác, cũng có thể không, nhưng con kim mèo này bắn hạ được là chắc chắn lời chứ không lỗ.
Hai người men theo tiếng sủa của Hùng Bá đi tới, rất nhanh đã đến bờ sông dưới chân núi, và nhìn thấy thi thể của con Đại Kim Miêu kia.
“Con Đại Kim Miêu đực này phải đến 20 cân.” Lâm Nhạc nhấc con Đại Kim Miêu đã chết lên, ha hả cười nói.
“Lợi hại!” Lâm Hằng cười giơ ngón cái, lần này vào núi vận khí của đại ca hắn rất tốt.
Ngồi xổm xuống xem vết thương, con Đại Kim Miêu này bị một viên đạn chì bắn xuyên qua bụng, thảo nào chết nhanh như vậy.
“May mà có lão đệ ngươi nhắc nhở, nếu không ta cũng không quay lại đâu.” Lâm Nhạc cười hắc hắc nói.
Lâm Hằng cười ha ha, nói: “Đi thôi, chúng ta men theo bờ sông về lại chỗ nghỉ.” Tiếng súng này vang lên, những con mồi khác cũng khó mà tìm được nữa, hắn cũng lười tốn công sức.
Lâm Nhạc gật gật đầu, mượn dao găm từ tay Lâm Hằng để cắt tiết cho con kim mèo, sau đó xách nó đi về.
Lâm Hằng cầm đèn pin đi trước soi đường, tiện thể xem dưới sông có loài vật gì đặc biệt không.
Đi một lúc lâu, họ đến một khúc sông cạn. Lâm Hằng vừa soi đèn pin đã thấy một con rùa đen màu vàng ngọc đang nấp dưới nước bắt cá.
“Gâu!!” Hùng Bá thấy vậy liền lao tới trước. Chưa được mấy giây, con rùa đen này đã sợ hãi rụt đầu vào mai, nằm im bất động, bị Hùng Bá cắn tha ra.
“Con rùa đen này trông cũng đẹp đấy.” Lâm Nhạc nhìn con rùa nói.
Lâm Hằng nhận lấy xem thử, ngạc nhiên nói: “Đây là một loại rùa hộp (bế xác quy), ngược lại rất hiếm thấy, mang về làm quà cho Hiểu Hà là vừa đẹp.” Con rùa đen này lớn bằng bàn tay, mai rùa nhô cao, ở giữa có một đường gờ màu vàng nổi lên, mai có màu vàng nhạt, trông như được làm từ hoàng ngọc, vẻ ngoài cực kỳ đẹp mắt.
“Ta cũng xem có bắt được con rùa thường hay rùa đen nào không, về cho nhi tử của ta.” Lâm Nhạc vừa cười vừa nói, trẻ con thường thích mấy loại động vật nhỏ này.
“Chắc chắn là còn, trong núi này thảo quy (rùa cỏ) rất nhiều.” Lâm Hằng nói, “Trong núi sâu, rùa đen cũng không có ai bắt, số lượng hẳn là không ít.” Đi tiếp về phía trước, khoảng nửa cây số sau lại đến một chỗ nước cạn, Lâm Hằng vừa soi đèn pin thì thấy một con rùa đen nhỏ đang chui vào dưới tảng đá.
“Rùa cỏ nhỏ, cũng không tệ.” Lâm Hằng bắt nó ra đưa cho đại ca.
“Lần này thằng nhóc Lâm Vĩ nhà ta sẽ không làm ầm lên nữa.” Lâm Nhạc vui vẻ nói.
Tiếp tục đi về phía trước, trên đường liên tiếp phát hiện hai con kỳ nhông, nhưng chúng đều chạy quá nhanh, chui tọt xuống sông, hai người cũng lười xuống nước bắt.
Lâm Hằng may mắn bắt được một con ba ba nhỏ nặng chừng hai cân. Ngoài ra không thấy con mồi nào thích hợp khác, bóng dáng Hắc Hùng thì hoàn toàn không thấy đâu, khiến hắn có chút thất vọng.
Lúc sắp về đến nơi, Lâm Nhạc đột nhiên nói: “Mau nhìn kìa, một con ba ba thật lớn.” Lâm Hằng chiếu đèn pin qua, quả nhiên thấy một con ba ba lớn đang không ngừng dúi mình vào cát, rất nhanh đã không thấy đâu nữa.
Nhưng qua ánh đèn pin vẫn có thể thấy được hình dáng phần rìa mai của nó. Lâm Nhạc cởi giày, lội qua, từ phía sau tóm lấy nó bằng một tay rồi cười nhấc lên: “Con này không tệ nha, phải được bốn, năm cân, đúng là lão gia hỏa.” “Lợi hại, còn lớn hơn con của ta nữa.” Lâm Hằng cười nói, ba ba càng già càng bổ dưỡng, loại hoang dã thì giá trị dinh dưỡng lại càng hiếm có.
“Hắc hắc, lần này coi như không về tay không.” Lâm Nhạc cười hắc hắc.
Bỏ con ba ba vào túi, hai người đi về nơi ẩn núp. Bên chỗ ẩn núp không có động tĩnh gì, mọi thứ vẫn y nguyên. Điều này khiến Lâm Hằng hơi thất vọng, hắn còn nghĩ sẽ có con vật nào đó đến gần để săn thêm một con nữa chứ.
Nướng tạm một con cá ăn, hai người liền lên giường dây leo nghỉ ngơi. Buổi tối cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không có gấu hay động vật nào khác ghé thăm.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng hai người đã dậy thu dọn. Lâm Hằng cho Táo Đỏ ăn trước, sau đó dùng dây thừng buộc con hươu sao lên lưng ngựa.
Con hươu sao này bây giờ ngoại trừ cặp lộc nhung đã bị Lâm Hằng cắt đi, những thứ khác đều còn nguyên vẹn.
Bởi vì cắt lộc nhung sẽ chảy máu, để trên đầu hươu không tiện lắm, nên tối qua đã cắt xuống rồi.
Sau khi buộc chặt con hươu sao, Lâm Hằng và Lâm Nhạc đeo ba lô, cầm những thứ khác lên đường về nhà.
Dắt Táo Đỏ đến bờ sông, Lâm Hằng cùng đại ca bắt đầu bắt hoa mai cá và cá mè trong bẫy đá.
Lâm Hằng chọn mười con lớn, làm sạch rồi dùng dây thừng xâu qua mang cá, nối lại với nhau buộc vào ba lô. Món này Hiểu Hà và Tú Lan đều rất thích ăn, cho dù có nặng thêm hắn cũng phải mang về một ít.
Sau khi chuẩn bị xong, hai người thúc Táo Đỏ đi ra ngoài. Trên đường về, Lâm Hằng đi thu lại toàn bộ bẫy dây thừng mà mình đã giăng trước đó.
Tổng cộng giăng mười mấy cái bẫy, nhưng thu hoạch duy nhất chỉ là một con thỏ xám, con linh miêu nhỏ mà hắn hằng mong đợi đã không mắc bẫy.
Lâm Hằng cũng không quá nản lòng, thu hoạch lần này đã đủ nhiều rồi. Nguyên con hươu sao bán đi chắc cũng được năm sáu trăm tệ, đối với hắn mà nói đó cũng là một khoản tiền không nhỏ.
Dắt Táo Đỏ đi một mạch, đến 3 giờ chiều mới tới được gần thôn, cách đường cái vẫn còn khoảng 10 cây số.
Lúc này dưới sông vẫn có vài người đang bắt cá và giặt giũ, nhìn thấy hai người Lâm Hằng mang theo con mồi cũng sững sờ.
Nhìn kỹ một chút thì hoàn toàn không nhận ra.
“Các ngươi là người ở đâu thế, săn được con hươu sao to như vậy ở đâu vậy?” Có người tò mò hỏi.
Lâm Hằng nhìn mấy người này một cái, cười nói: “Săn được trong núi sâu, chúng tôi là người trấn Hoàng Đàm.” “Lợi hại thật, năm nay chúng tôi còn chưa thấy ai săn được con nào.” “Con này hai, ba trăm cân, bán được mấy trăm tệ ấy chứ.” “Chàng trai, ngươi lấy vợ chưa, có muốn xem khuê nữ nhà ta không?” Đám đàn ông thì ngưỡng mộ chảy nước miếng, còn phụ nữ thì hỏi thăm tình trạng hôn nhân của hai người Lâm Hằng. Người có con gái thì chào hàng khuê nữ nhà mình, mấy cô gái trẻ chưa chồng thì liếc mắt đưa tình với cả hai.
Đây không phải là các nàng nông cạn, mà là ở cái thôn nhỏ trong núi sâu này, nhà nào có được một con ngựa như thế đều là nhà có tiền.
Đi săn lại càng là một nghề cần kỹ thuật, được phụ nữ yêu thích. Coi như không thể làm giàu thì cũng có thể để vợ con thường xuyên có thịt ăn, so với những gia đình bình thường ngày ngày gặm bánh ngô, bánh cao lương thì cuộc sống tốt hơn nhiều lắm.
Lâm Hằng cười lắc đầu, vừa trả lời vừa đi tiếp, không có ý định dừng lại ở đây, trong lòng chỉ nghĩ đến vợ con.
Ngay lúc sắp rời đi, phía sau đột nhiên vọng đến một giọng nói a thé đầy vẻ khó tin: “Con hươu sao này là các ngươi săn được?” Lâm Hằng nhìn lại, thì ra là Lưu lão nhị, kẻ hôm trước trộm ngựa của mình. Hắn nhún vai cười nói: “Không phải ta săn được chẳng lẽ là trộm được hay sao?” Mặt Lưu lão nhị thoáng giận dữ, nhưng lập tức lại bình tĩnh lại. Hắn nhìn chằm chằm con hươu sao trên lưng ngựa. Vừa rồi hắn nghe người trong thôn nói có người ngoài săn được hươu sao, liền nghĩ ngay đến hai người Lâm Hằng, chạy tới xem thì đúng là họ thật.
Trong lòng hắn cực kỳ không cam tâm, bản thân mình năm nay thường xuyên chạy trên núi cũng chỉ nhặt được một bộ gạc hươu, tiểu tử này làm sao lại có thể săn được hươu sao chứ, đúng là gặp may mắn chó ngáp phải ruồi.
Lưu lão nhị khinh thường nói: “Săn được một con hươu thì có là gì, ta còn từng săn được cả Hắc Hùng kia kìa.” Tiếp đó hắn lại hả hê nói thêm: “Ta thấy ngươi đi hướng đó chắc là muốn săn Hắc Hùng hả, đáng tiếc gấu ở đó sớm đã bị bọn ta săn hết rồi.” Trước đây bọn hắn thấy Lâm Hằng đi về hướng đó liền biết hắn định đi tìm bầy gấu, nhưng cố tình không nhắc nhở, không ngờ bọn họ lại vẫn có thu hoạch.
Lâm Hằng liếc hắn một cái, không hề tin lời này, hắn cảm thấy Lưu lão nhị chắc chắn chưa từng săn được Hắc Hùng.
Hắn cũng lười tranh cãi với hắn, dắt Táo Đỏ đi tiếp.
Lưu lão nhị thấy người định đi, vội vàng gọi lại: “Chờ đã, cây cung của ngươi mua ở đâu vậy, có bán không?” Mấy ngày nay nhớ lại cuộc tỉ thí lần trước, cây cung thép liên hợp của Lâm Hằng càng khiến hắn thèm nhỏ dãi.
“Năm trăm tệ thì bán cho ngươi.” Lâm Hằng nhếch mép cười nói.
Lưu lão nhị trừng mắt: “Năm trăm tệ? Ngươi thèm tiền đến phát điên rồi à?” Lâm Hằng không nói gì, cùng đại ca tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi bán rẻ một chút cho ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết chỗ nào có Hắc Hùng.” Lưu lão nhị không muốn bỏ qua, thật ra hắn đến là để mua cung, nhưng vẫn còn tức chuyện lần trước nên mới chế giễu vài câu.
“Năm trăm tệ, không nói chuyện khác.” Lâm Hằng khoát tay, căn bản không tin vào cái gọi là tình báo gì đó, Hùng Bá còn dễ dùng hơn bất kỳ tình báo nào.
Lưu lão nhị nghiến răng, năm trăm tệ thì hắn không thể nào mua nổi, chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Hằng rời đi.
Thấy người kia không đi theo nữa, hai người dắt ngựa men theo con đường mòn rộng nửa mét trong rừng đi tiếp.
Sắp ra đến đường cái, còn chưa ra khỏi rừng đã nghe thấy tiếng Lâm phụ vọng đến từ xa: “Các con, các con mà không ra nữa là ta vào đấy.” Hai người không hề ngạc nhiên khi thấy Lâm phụ xuất hiện. Hôm nay vừa đúng là ngày thứ mười. Lúc đi, họ đã hẹn với Lâm phụ là vào buổi chiều ngày thứ mười, mười hai, và mười bốn, ông sẽ đến đón họ một chuyến.
“Lão ba, mau tới đây phụ xách đồ.” Lâm Hằng lớn tiếng gọi.
“Các con có săn được Hắc Hùng không?” Lâm phụ vừa đi vào vừa lớn tiếng hỏi.
“Không có, nhưng săn được một con hươu sao, còn có cầy hương và mèo hoang nữa.” Lâm Nhạc cười đáp.
Lâm phụ kích động chạy tới, nhìn thấy con hươu sao to như vậy trên lưng Táo Đỏ thì kinh ngạc đến sững người tại chỗ.
“Trời đất ơi, to thế này!!” Lâm phụ há hốc miệng, vẻ mặt ngây ra.
Việc không săn được Hắc Hùng nằm trong dự liệu của ông, con vật đó đâu có dễ săn, nếu không đã chẳng đáng giá như vậy. Nhưng có thể săn được một con hươu sao to thế này thì ông hoàn toàn không ngờ tới.
“Không chỉ có thế đâu, con kim mèo này cũng không nhỏ.” Lâm Nhạc xách con kim mèo lên khoe.
Lâm phụ giơ ngón cái lên nói: “Lợi hại thật, hai anh em các con lần này vận khí tốt quá.” “Thiếu chút nữa mệt chết người, mau về thôi, có gì về nhà nói sau.” Lâm Hằng khoát tay nói.
“Được, đưa ba lô cho ta.” Lâm phụ cười gật đầu, nhận lấy ba lô của Lâm Hằng.
Ba người đi về phía trước, rất nhanh đã đến bên chiếc xe ba bánh. Lâm Hằng và Lâm Nhạc trước tiên dỡ con hươu sao từ lưng ngựa xuống, đặt vào thùng xe bên cạnh.
Sau đó họ thở phào một hơi. Dọc đường đi, gần như cứ đi một đoạn là lại phải đỡ lại con hươu sao một lần, hình dáng của nó rất khó để buộc yên ổn trên lưng ngựa, thật sự làm hai người mệt muốn chết.
Tiếp đó, họ lại chất ba lô và những con mồi khác vào thùng xe. Xếp đồ xong, cả hai đều cảm thấy nhẹ cả người, ngồi xuống uống vài ngụm nước nghỉ ngơi.
“Ta cắt không ít cỏ đấy, vừa hay có thể cho Táo Đỏ ăn.” Lâm phụ cười nói. Lúc đến sớm, ông thấy ven đường có nhiều cỏ lúa mạch dại nên đã cắt sẵn để trên xe, giờ vừa đúng lúc có thể cho Táo Đỏ ăn.
“Đi thôi, không còn sớm nữa.” Chờ hai người nghỉ ngơi một lát, Lâm Nhạc lên tiếng.
“Đi thôi.” Lâm Hằng đứng dậy, xoay người lên ngựa. Lúc này đã năm giờ chiều, bây giờ bảy giờ là trời tối, thời gian quả thật không còn sớm.
Lâm phụ và Lâm Nhạc cất đồ đạc cẩn thận, bế cả Hùng Bá lên xe rồi đi về.
“Giá!” Lâm Hằng vỗ mông ngựa, cưỡi ngựa hòa vào gió thoảng và ráng chiều, phi nhanh trên đường như một vị hiệp khách.
Trên đường, hắn thấy mấy cây hoa bách hợp đang nở rộ, liền dừng ngựa hái lấy, sau đó lại ngắt thêm ít hoa trà, hoa đào hồng phấn kết thành một bó hoa cầm tay.
“Lão đệ, cái này là ngươi làm cho Tú Lan hả?” Lâm Nhạc cười hỏi.
Lâm phụ ở bên cạnh nói: “Không cần hỏi, chắc chắn là vậy rồi.” Lâm Hằng cười nói: “Đại ca cũng có thể làm một ít tặng đại tẩu mà.” Lâm Nhạc có chút động lòng, lại hơi ngượng ngùng, cuối cùng cũng tiện tay ngắt hai đoá hoa trà cắm bên cạnh ba lô.
Lúc về đến nhà đã gần 7 giờ tối, người trong thôn vừa làm xong việc đang ra hóng mát, thấy động tĩnh ngoài đường có ngựa xe thì đều kéo ra xem náo nhiệt.
“Lâm Hằng bọn họ đi săn về rồi à, hình như kiếm được không ít đồ tốt.” “Cũng không biết lần này đi săn ở đâu.” “Đi, ra xem một chút là biết ngay.” Một đám người bàn tán rồi kéo nhau đến trước cửa nhà họ Lâm. Lâm Hằng bọn họ vừa về tới cổng nhà thì người trong thôn cũng đã tụ tập đông đủ, trong đó có cả Điền Bách Thuận và một vài thợ săn khác trong thôn.
“Ngọa Tào, một con hươu sao thật lớn!” “Không chỉ thế đâu, còn có hoa mai cá với mèo hoang nữa kìa.” Khi nhìn thấy con mồi trên xe, cả đám người trong thôn đều choáng váng, con hươu sao này quá lớn.
Điền Bách Thuận nhìn Lâm Hằng vừa xuống ngựa, kinh ngạc nói: “Tiểu tử, ngươi săn được hươu sao ở đâu vậy?” Lâm Hằng nhếch miệng cười: “Thái Bạch sơn chứ đâu nữa.” “Các ngươi đi đến vùng Hắc Hà kia à?” Điền Bách Thuận kinh ngạc nói.
“Đúng vậy.” Lâm Hằng cười nói.
“Lần sau ngươi đi thì gọi ta với nhé.” Điền Bách Thuận ngưỡng mộ nói.
“Đến lúc đó hẵng hay.” Lâm Hằng không trực tiếp đồng ý.
Điền Bách Thuận lúc này đã nhìn ra Lâm Hằng không muốn dẫn theo lão già này, bị từ chối khéo làm hắn lập tức có chút buồn bã, mở miệng nói: “Vậy bán cho ta ít thịt nai cũng được chứ?” “Cái này thì không vấn đề.” Lâm Hằng mỉm cười gật đầu.
Trước tiên dắt Táo Đỏ về chuồng ngựa sau núi, sau đó quay lại phụ khuân đồ. Một đám người trong thôn vây xem, muốn xem cảnh giết hươu mổ thịt, ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ.
“Xin lỗi mọi người, hôm nay mệt quá rồi nên không làm thịt hươu đâu.” Lâm Hằng nhìn mọi người nói, trực tiếp dập tắt ý định muốn vào nhà xem của họ.
Nghe vậy, có vài người bất mãn, nhỏ giọng thì thầm: “Không muốn cho xem thì nói thẳng, tìm cớ làm gì.” Lâm Hằng liếc mắt qua, người đó lập tức im bặt.
Lười tính toán với họ, Lâm Hằng liếc nhìn Tú Lan đang dắt tay Hiểu Hà đứng chờ mình ở bên cạnh, rồi cùng người nhà cười nói đi vào trong.
“Ba ba, chúng con nhớ ba.” Vừa vào sân, Hiểu Hà liền thoát khỏi tay Tú Lan, chạy tới ôm lấy đùi Lâm Hằng.
“Ta cũng siêu nhớ các con.” Lâm Hằng cười véo véo khuôn mặt nhỏ mềm mại của con gái, thân mật nói.
“Vậy tại sao ba lại đi lâu như vậy?” Hiểu Hà không hiểu hỏi, nàng một ngày không thấy Lâm Hằng là lại không vui.
“Bởi vì phải ra ngoài làm việc để mua đồ ăn ngon cho Hiểu Hà đó.” Lâm Hằng nhìn nàng cười nói.
Ôm con gái dỗ một hồi, Lâm Hằng lấy bó hoa để bên cạnh lúc về đưa cho Tú Lan, nhìn nàng cười toe toét nói: “Thấy con hươu sao chưa, ta săn được đó, bất ngờ không?” “Bất ngờ!” Tú Lan cầm hoa cười gật đầu.
So với bất ngờ thì yên tâm nhiều hơn, nhìn thấy Lâm Hằng bình an trở về, lòng nàng mới thôi lo lắng. Mỗi lần Lâm Hằng đi săn, nàng đều không kìm được mà lo lắng cho an nguy của hắn.
Bó hoa này nàng cũng rất thích, nhưng cha mẹ đều đang ở ngoài sân nên nàng ngượng ngùng không dám thể hiện quá nhiều, nếu không thật muốn khen hắn một trận.
Nàng dừng một chút rồi nói: “Mau vào phòng đi, ta đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho ngươi rồi.” “Được.” Lâm Hằng cười gật đầu.
Giao Hiểu Hà cho Lâm mẫu tạm trông, Tú Lan cầm hoa dẫn Lâm Hằng vào phòng ngủ.
Ngửi ngửi bó hoa tươi, nàng cắm nó vào bình nước trên bệ cửa sổ, rồi tìm quần áo cho Lâm Hằng. Nàng định đi ra ngoài nhưng lại bị Lâm Hằng giữ chặt: “Kỳ lưng giúp ta.” “Được.” Tú Lan gật đầu đồng ý, tiểu biệt thắng tân hôn, nàng cũng rất nhớ Lâm Hằng.
“Haiz, lão bà à, ta thiếu chút nữa là bị rắn Lạc Thiết Đầu cắn rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.” Lúc Tú Lan đang kỳ lưng, Lâm Hằng dựa vào thành thùng tắm cảm khái nói, giờ nhớ lại bắp chân vẫn còn run.
Tú Lan nghe vậy tay run lên, dịu dàng hỏi: “Chuyện là sao vậy?” “Là tối hôm đó đi tìm con mồi, không để ý thấy con rắn trên cây, suýt nữa bị cắn.” Lâm Hằng nghiêng đầu nhìn Tú Lan nói. Về đến phòng, cảm giác mệt mỏi lập tức tan biến đi nhiều.
Tú Lan nghe xong cũng hoảng sợ, nói: “Vậy mùa hè ngươi đừng đi núi vào buổi tối nữa, nhà chúng ta bây giờ không thiếu chút tiền đó, ta không muốn ngươi xảy ra chuyện gì đâu.” “Mùa hè năm nay chắc là sẽ không đi vào buổi tối nữa đâu, cũng không có thời gian.” Lâm Hằng cười đứng dậy.
Tú Lan nhìn thấy “vốn liếng” cực lớn của hắn thì hơi đỏ mặt, đưa khăn mặt tới nói: “Không đi là tốt rồi, cứ an ổn sống qua ngày là tốt nhất.” Lâm Hằng lau khô người, thay một bộ quần áo sạch, nhịn không được ôm lấy eo Tú Lan, đắm chìm trong mùi thơm thoang thoảng trên người nàng.
“Đợi tối đi... Cha mẹ còn ở ngoài kia kìa.” Tú Lan giữ tay hắn lại, dịu dàng nói, trong lòng cũng nhớ nhung vòng tay ấm áp rắn chắc của Lâm Hằng.
Lâm Hằng nhếch mép cười xấu xa: “Thật ra ta chỉ muốn ngửi mùi thơm một chút thôi, không ngờ lão bà của ta lại nghĩ đến chuyện đó rồi à.” Tú Lan đánh nhẹ hắn một cái, lườm hắn giận dỗi nói: “Vừa về đã bắt nạt ta, sớm biết đã không chuẩn bị nước nóng cho ngươi rồi.” “Ta nào dám.” Lâm Hằng cười hắc hắc, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng hít một hơi thật sâu, sau đó buông ra, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, Hiểu Hà liền nhào tới. Lâm phụ cũng đang ngồi ở nhà chính.
“Con trai, con hươu sao này hôm nay có lột da không?” Lâm phụ nhìn hắn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận