Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 135: Ban đêm Thạch Bản sông, cùng lão bà nhìn mưa (2)

“Bao lớn?” Hai cha con Lâm phụ nghe thấy tiếng cũng vội vàng chạy tới hỗ trợ.
“Không nhỏ đâu, con lớn nhất kia sợ là có một cân đấy.” Lâm phụ nhìn đồ vật trong nước kinh ngạc nói.
“Ca, ngươi cầm đồ giúp ta, ta xuống nước bắt đây.” Lâm Hằng nói một câu, liền bắt đầu cởi giày cởi quần.
Bắt lươn chỉ có thể dùng tay hoặc kẹp lươn, dùng vợt thì không lưới được, bọn hắn từng có rất nhiều lần kinh nghiệm thất bại.
Mà giữa kẹp lươn và tay, Lâm Hằng vẫn tin tưởng tay mình hơn.
Đếm thử, tổng cộng năm con, có một con nhỏ ở khu nước sâu, Lâm Hằng trực tiếp bỏ qua con này. Hắn rón rén đi tới phía trước mặt con lươn to ở giữa, đưa tay tiếp cận.
Vẫn là nhẹ nhàng đến gần, sau đó nhanh-chuẩn-mạnh bắt gọn một mạch, tiếp đó trực tiếp ném lên bờ cát, việc còn lại giao cho đại ca.
Hắn thì tiếp tục xử lý con tiếp theo, bởi vì bên dưới là cát, bốn con lươn không trượt con nào, toàn bộ bắt thành công.
“Lợi hại!” Lâm phụ tán dương, kỹ thuật bắt lươn này của nhị tử đã đến mức lô hỏa thuần thanh.
“Tiếp tục!” Lâm Hằng cười hắc hắc, mặc quần áo đi giày tử tế rồi tiếp tục đi tới.
Có gì bắt nấy, mặc kệ là tôm cá hay là lươn cùng ba ba, bọn hắn đều bắt hết.
Đi không bao xa, Lâm phụ đột nhiên lại hô: “Chỗ này có hai con lươn!” Lâm Hằng đi tới xem xét, lắc đầu: “Cái này đoán chừng hy vọng bắt được không lớn.” Cũng không phải nước quá sâu, mà là lươn nằm trên tảng đá, tay hướng xuống dưới khi đụng phải tảng đá là không bắt được.
Xuống nước thử một chút, cả hai con đều chạy mất, không ngoài dự liệu.
Đêm nay nhiều mây, trăng non trên trời cứ luẩn quẩn trong mây đen, mà mặt nước phía trên thì rất đen như mực, bên bờ nước thỉnh thoảng có đom đóm bay múa, lập lòe, thêm một tia sáng cho đêm khuya.
Lâm Hằng nhìn thấy một bóng đen trong nước, đèn pin chiếu vào lập tức giật mình: “Ta dựa vào!” Vốn tưởng là một con lươn, kết quả là một con lạt điều, con rắn nước này ẩn mình trong nước bắt cá.
“Tránh xa một chút!” Ba người không hẹn mà cùng đi đường vòng.
Buổi tối bắt cá trong sông quá vui, liên tục có thu hoạch, căn bản không dừng được.
Chẳng biết từ lúc nào bọn hắn đã đi tới vị trí giáp với thôn Thạch Môn, cũng không biết là vận khí không tốt hay sao, giờ đã 10 giờ 50, mà vẫn chưa thấy một con ba ba nào.
“Bắt được bao nhiêu thứ rồi?” Tìm một bãi cát, Lâm Hằng dừng lại hỏi, đồ hắn bắt được đều đưa cho lão ba xách theo.
“Không thiếu, thùng cá của ta ở đây phải có bảy, tám cân, còn lươn thì cũng có sáu, bảy cân.” Lâm phụ cười nói.
“Chỗ ta có khoảng ba cân cá, số lượng cũng không ít.” Lâm Nhạc cũng nói.
Đồ đạc của bọn hắn đều chứa chung với nhau, không chia ra, vì cũng không định bán, định để tự mình ăn.
“Tiếp tục thôi, ta cũng không tin hôm nay không bắt được một đầu ba ba.” Lâm Hằng nói một câu rồi tiếp tục đi tới.
Dọc theo đường này không chú trọng bắt cá nữa, chủ yếu xem có ba ba không, cá bắt nhiều vậy đã quá đủ ăn rồi.
Đương nhiên gặp cá lớn, còn có lươn cũng sẽ không bỏ qua, chỉ là không còn bắt tỉ mỉ nữa.
Lâm Hằng chạy lên phía trước, sau đó đại ca Lâm Nhạc đột nhiên kinh hô một tiếng: “Ta bắt được ba ba rồi!” Lâm Hằng: “???” “Thật hay giả?” Lâm phụ cũng vội vàng quay đầu lại.
Hai người bọn họ đi phía trước mà lại không phát hiện.
“Các ngươi nhìn!” Lâm Nhạc hơi nhấc chân ra, một con ba ba lưng đầy rêu xanh bị hắn giữ lại bằng chân.
“Không lớn, đoán chừng chỉ hơn một cân, nó ở trong đám rêu xanh bờ sông, các ngươi không phát hiện.” Lâm Nhạc cười nói.
“Đại ca vận khí thật tốt.” Lâm Hằng hâm mộ nói.
“Ha ha!” Lâm Nhạc cười hắc hắc.
Bỏ con ba ba vào túi, ba người tiếp tục đi tới.
Trong nháy mắt đã 11 giờ 30, Lâm Hằng đang chuẩn bị về, ánh đèn pin chiếu qua, lập tức giật mình.
Hắn vốn tưởng lại là một con rắn, nhìn kỹ, đây lại là một con lươn, chỉ là kích thước ít nhiều có chút dọa người.
Chiều dài tuyệt đối có nửa mét, độ lớn lại tương đương cánh tay trẻ con. Hắn không dám gọi người, chỉ sợ làm nó chạy mất. Cẩn thận đưa tay đi bắt.
Lần này hắn thay đổi chiến thuật, một phát bắt được liền trực tiếp vứt lên bờ cát ven sông, sau đó chạy tới đè nó xuống.
“Mau tới đây, con lươn to nặng ba cân này!” Lâm Hằng đè xong không nhịn được lớn tiếng hô lên.
Lâm phụ cùng đại ca rất nhanh chạy tới.
Lâm Nhạc xem xét lập tức kinh ngạc nói: “Nhìn xa còn tưởng ngươi bắt được rắn, lớn thật đấy.” Lâm phụ cũng vội vàng mở túi ra vì sợ nó chạy: “Con này tuyệt đối có ba cân, nói không chừng còn bốn cân, chỉ riêng con lươn này đêm nay cũng đáng giá rồi.” Cất lươn vào túi, lòng Lâm Hằng mới yên xuống, con này mà chạy mất chắc phải hối hận nửa tháng.
“Còn tiếp tục sao?” Lâm phụ hỏi.
Lâm Hằng lắc đầu: “Thôi bỏ đi, ta đoán chắc không còn hy vọng gì đâu.” Lươn cũng bắt đủ rồi, hắn cũng hơi mệt. Hơn nữa thường thì sau khi câu được cá lớn mà tiếp tục câu cũng là tốn công vô ích, hắn lựa chọn sáng suốt thu cần.
“Vậy ta đi lên xem một chút, không còn gì nữa thì chúng ta về thôi.” Lâm phụ gật đầu, cầm đèn pin đi về phía trước thêm một đoạn.
Đợi hai ba phút, hắn trở về, cười tươi như hoa: “Ta bắt được một con ba ba này, các ngươi nhìn.” Trên tay hắn xách theo một con ba ba hai ba cân, còn lớn hơn một chút so với con Lâm Nhạc vừa bắt.
Lâm Hằng: “???” “Ha ha ha, xem ra lão đệ ngươi hôm nay không có duyên phận với ba ba nhỉ?” Lâm Nhạc vỗ vai Lâm Hằng cười ha hả.
Lâm phụ mặt mày rạng rỡ: “Vậy chúng ta về hay tiếp tục?” “Chắc chắn là tiếp tục rồi, về cái rắm ấy.” Lâm Hằng đứng dậy dẫn đầu đi tới.
Lại đi ngược dòng nửa giờ, dòng sông biến thành dòng suối nhỏ, cá cũng thưa đi.
“Xem ra ta cuối cùng vẫn là không có duyên phận rồi.” Lâm Hằng cảm thấy mình vừa rồi đã đánh giá thấp tình hình, lẽ ra nên dừng lại mới phải.
Chuyện này giống như là đã định thu cần lại thấy người khác câu được cá lớn, thực ra tiếp tục câu cũng không có hy vọng, nhưng hắn cuối cùng vẫn không nhịn được.
“Đi về thôi!” Ba người đi dọc theo bờ sông quay về, xem có ba ba hay lươn không, cá thì không định bắt nữa.
Ngay lúc sắp đến đường cái, Lâm Hằng đột nhiên mắt sáng lên, tại bờ nước moi trong cát một chút, một con thảo quy lớn bằng bàn tay bị hắn móc ra.
“Dựa vào, ta còn tưởng là hàng lớn chứ.” Thở dài, lắc đầu, Lâm Hằng cũng không còn ôm hy vọng gì nữa.
Cho nên trực tiếp đi dọc theo đường cái về nhà. Trên đường đi rất mát mẻ, nhưng không thấy động vật gì, thay vào đó là bầu trời bắt đầu nổi sấm sét, thỉnh thoảng một tia sét lớn lại chiếu sáng cả thiên địa.
Ba người về đến nơi đã là một giờ sáng, đây là lần Lâm Hằng ngủ muộn nhất kể từ khi trùng sinh trở về.
“Đồ vật khoan hãy phân ra, ba ba với lươn thì nuôi, cá thì ngâm nước đá, sáng mai hãy xử lý.” Lâm Hằng nhìn đống đồ nói, hắn thật sự hơi mệt.
Lâm phụ và đại ca cũng đều đồng ý, bây giờ mà từ từ xử lý, đợi làm xong chắc phải hai, ba giờ sáng.
Cầm đồ vật, Lâm Hằng trực tiếp về nhà. Đi bên ngoài, đã có hạt mưa nhỏ rơi trên mặt, Lâm Hằng đoán nguyên nhân đêm nay vận khí không tốt có thể liên quan đến việc trời sắp mưa tới nơi.
Mở cửa vào sân, Lâm Hằng kéo Táo Đỏ đến chỗ cửa lớn buộc lại, nơi này ở dưới mái hiên, mưa không tới được. Về phần làm bẩn mặt đất thì cũng không có cách nào, không thể để nó dầm mưa.
Múc một chậu nước tắm rửa qua, Lâm Hằng rón rén mở cửa phòng ngủ đi vào.
Nữ nhi đang ngủ say, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
Lão bà nằm ngửa trên giường, chăn hè chỉ che bụng, đôi chân đẹp đan vào nhau vừa dài vừa trắng, dù chỉ có ánh sáng yếu ớt cũng nhìn rất rõ.
Lâm Hằng không quấy rầy nàng, cởi giày, nằm xuống bên cạnh ngủ.
Hắn vừa nằm xuống, Tú Lan đột nhiên xoay người, khẽ động người ôm lấy hắn, đôi chân dài gác lên người hắn.
“Thu hoạch thế nào?” Tú Lan nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi chưa ngủ à, còn giả vờ.” Lâm Hằng nhéo eo lão bà.
Tú Lan gối đầu lên ngực hắn nói: “Ngươi mở cửa là ta tỉnh rồi.” Lâm Hằng ôm lão bà đáp: “Thu hoạch cũng không tệ lắm, lươn và cá chắc cũng trên dưới 10 cân, đại ca với cha đều bắt được một con ba ba, ta thì bắt được một con thảo quy nhỏ, vận khí không tốt lắm.” Từ bên ngoài trở về liền có lão bà tốt như vậy chờ đợi mình, thật sự là một chuyện tốt đẹp mà.
Tú Lan khen: “Vậy cũng không tệ lắm rồi.” Lâm Hằng nâng cằm nàng lên, nhỏ giọng: “Vậy thưởng cho nam nhân của ngươi một chút đi.” Tú Lan hôn hắn một cái, bị Lâm Hằng đè lại ép tới một nụ hôn sâu.
Ngay lúc Lâm Hằng chuẩn bị 'ăn đậu hũ', Tú Lan chặn hắn, dịu dàng nói: “Đừng mà, ta sợ lát nữa ngươi lại không kìm được, sáng mai đừng có trách ta!” Lâm Hằng chỉ ra ngoài: “Trời mưa, ta sợ gì.” Nói xong hắn liền cúi xuống gặm.
Ngoài cửa sổ lúc này không chỉ có sét, mà tiếng sấm cũng ầm ầm kéo đến, theo tiếng sấm và sét ngày càng dồn dập, mưa to cuối cùng cũng trút xuống xối xả, mạnh mẽ, thấm đẫm vạn vật.
Trong phòng, Tú Lan đành bất đắc dĩ thay ga giường, xoa xoa đôi chân dài bị ai đó gặm đến ướt át.
Liếc nhìn nam nhân bên cạnh, rồi nằm đè lên ngực hắn, muốn đè chết hắn cho rồi.
Lâm Hằng không nói gì, sau cơn mưa trời rất mát mẻ, hắn ôm lão bà nghe tiếng mưa rơi rồi dần dần ngủ thiếp đi.
Cơn mưa này rơi suốt đêm, đến sáng sớm hôm sau vẫn không tạnh, mà còn lớn y như trước.
Lâm Hằng tỉnh lại, lão bà lại dựa sát người vào đẩy hắn, dịu dàng nói: “Đi mở cửa sổ ra một chút, ta muốn ngắm mưa.” “Được.” Lâm Hằng căn bản không thể từ chối, đi mở hé cửa sổ một chút, rồi quay lại giường ôm lão bà ngắm mưa.
Đắp chiếc chăn hè lên, dù gió có thổi vào cũng không hề lạnh, vừa đúng mát mẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận