Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 152: Đêm phòng thủ lợn rừng, chẳng lẽ muốn không quân? (2)

Lời vừa dứt, nàng liền bị Lâm Hằng đặt lên giường, tiếp đó, lão sói xám lộ ra nanh vuốt của hắn, muốn ăn thịt đại bạch thỏ.
“Ngô...”
Đại bạch thỏ tuy ngon miệng, nhưng lúc nào cũng dễ làm tổn thương cơ thể.
Ước chừng nửa giờ sau, Lâm Hằng sờ lấy khoảng trống bên cạnh lưng, ôm lấy lão bà da dẻ mịn màng trơn tuột của mình rồi thiếp đi.
Ngày thứ hai, Lâm Hằng bị nữ nhi đánh thức. Sau khi rời giường, Lâm Hằng đi trước ra hậu viện đánh một bộ Bát Bộ Kim Cương công rèn luyện một chút, đây là công pháp mà hắn thường xuyên rèn luyện ở đời trước.
Trở lại trong phòng, Tú Lan đã bưng cơm xào tới, nhìn hắn có chút muốn cười.
Lâm Hằng ngẩng đầu, dù sao mình cũng không mất mặt, chỉ là sáng sớm dậy trễ một chút thôi.
Ăn cơm xong, Lâm Hằng lại ăn một ít hạt dẻ và quả dâu rừng, rồi pha một ấm trà cẩu kỷ dâm dương hoắc uống một chút.
Tiếp đó, hắn cầm một khúc gỗ làm bia, luyện một hồi cung tiễn, nâng cao trình độ của mình.
Hiểu Hà ngồi dưới mái hiên ăn ngũ vị tử, đồng thời đảm nhiệm vai trò của đội cổ vũ. Mỗi khi Lâm Hằng bắn tên, nàng liền vỗ tay khen hay, chẳng cần biết có bắn trúng hay không.
Chờ Lâm Hằng luyện tập xong, Tú Lan nhìn hắn hỏi: “Ta đi giặt quần áo, ngươi có đi không?”
“Đi chứ, hay là ngươi đến núi Hồng Phong giặt đi, cùng ta lợp nhà gỗ.” Lâm Hằng đề nghị.
“Vậy cũng được.” Tú Lan không từ chối, lấy đồ đạc rồi đi cùng Lâm Hằng.
Lâm Hằng cầm một ít công cụ làm việc cùng với cung tiễn, mang theo nữ nhi và lão bà cùng đi núi Hồng Phong.
Cha và đại ca hôm nay đang trồng lúa mạch, không đi cùng hắn, chỉ có ba người bọn họ.
“Nhà gỗ nhỏ này cũng không tệ lắm phải không? Đây chính là nhà nghỉ dưỡng của chúng ta, khi nào không muốn ở trong thôn thì có thể tới đây, nơi này thanh tịnh lại xinh đẹp.” Lâm Hằng dẫn lão bà cùng nữ nhi đến xem nhà gỗ mới dựng.
“Thật tốt quá.” Tú Lan cười nói.
Trong ánh mắt nàng mang theo bảy phần vui vẻ, ba phần cảm khái.
Trước kia, việc xây nhà mới cũng là hy vọng xa vời, bây giờ lại có thời gian rảnh rỗi để xây nhà gỗ nhỏ nghỉ dưỡng.
“Ha ha, chờ ta hoàn thiện xong xuôi sẽ đưa ngươi tới ở mấy ngày.” Lâm Hằng nhếch miệng cười, tiếp đó đi đến bên bờ suối dựng tấm đá cho lão bà dùng để giặt quần áo.
“Nhiều tôm thật đó.” Lúc Lâm Hằng dựng tấm đá giặt quần áo thì phát hiện dưới đám cỏ tôm có rất nhiều tôm vỏ đen, dùng sàng tre vớt một cái là được một nắm lớn.
“Ngươi có thể bắt một ít về chúng ta xào ăn, rất thơm, cũng có thể làm gia vị.” Tú Lan nhìn đám tôm nói.
“Được.” Lâm Hằng cầm sàng tre bắt đầu vớt.
Hiểu Hà đi giày xăng-đan đứng bên cạnh vỗ tay, mỗi khi vớt được tôm nàng đều muốn nhìn trước, tự tay đổ vào trong giỏ tre nuôi, sau đó còn khoe với mẹ là tôm do mình bắt được.
Vớt ở hai ba vũng nước đã được gần nửa cân tôm. Mùa thu, tôm trong con suối này rất nhiều, bắt không tốn chút công sức nào.
Bắt được khoảng một cân, Lâm Hằng liền dừng tay, hắn đi làm nhà gỗ của mình.
Bận rộn cả buổi sáng, đào xong hố cọc gỗ, chôn cọc xuống, tìm độ cân bằng.
Một người làm việc rất vất vả, có được thành quả này cũng là nhờ Tú Lan giúp đỡ một tay.
Giữa trưa không nghỉ ngơi ở đây mà mang theo vợ con trở về nhà.
Nhà gỗ vừa quét sơn, hàm lượng foóc-man-đê-hít cao, không tốt cho các nàng.
Sau khi về nhà, Tú Lan nấu cháo ngô táo đỏ, để nguội ăn vừa ngọt vừa ngon miệng, giữa trưa uống một bát cháo như vậy thật là hưởng thụ.
Mặc dù ngô đã thu hoạch sớm, nhưng vẫn còn loại trồng muộn chuyên để ăn non, bởi vậy bây giờ vẫn có thể ăn được ngô non.
Ăn cơm xong, Lâm Hằng nhổ cọc giàn đậu cô-ve đã hết mùa trong vườn nhà. Tú Lan vốn định bảo hắn buổi chiều trồng ít củ cải, nhưng hắn không có ý định đó.
Bởi vì hắn nghĩ mấy ngày nữa sẽ sửa sang lại vườn rau một lần nữa, sân trước bây giờ nhìn quá lộn xộn.
Còn nữa, hắn chuẩn bị nhân lúc đào ao cá, sửa sang lại căn nhà đất một chút, trong ngoài phòng đều trát thạch cao trắng.
Sàn nhà trong phòng chuẩn bị nâng cấp thành sàn gỗ hoặc sàn đá cẩm thạch, như vậy, không những tuổi thọ của ngôi nhà sẽ dài hơn mà còn ấm áp và đẹp đẽ hơn.
Sau này dù có xây biệt thự lớn cũng có thể tới đây trải nghiệm cuộc sống.
Hắn nói ý tưởng của mình cho Tú Lan nghe một lần, Tú Lan gật đầu: “Tốt thì tốt, nhưng việc đó thì có ảnh hưởng gì đến chuyện trồng củ cải đâu?”
“Khẳng định là có chứ, tường sân cũng muốn trát thạch cao, hơn nữa chuẩn bị dùng ván gỗ quây vườn rau thành hình vuông, đất trồng cũng dùng cách ủ phân để bố trí lại, như thế rau trồng sẽ phát triển tốt hơn.
Tiếp đó, ngoài khu vực vườn rau, những chỗ khác toàn bộ đều dùng đá tảng lát thành sàn, buổi chiều đi hái rau cũng không sợ chân dính đầy bùn nữa.” Lâm Hằng gật đầu nói, hắn chỉ muốn làm cho ngôi nhà của mình thật đẹp, sống một cuộc sống nhàn nhã.
“Vậy ta giúp ngươi một tay.” Tú Lan chớp mắt, nàng nhìn thấy quyết tâm của Lâm Hằng đối với việc xây dựng ngôi nhà này.
“Con cũng giúp một tay!” Hiểu Hà cũng nói bằng giọng non nớt.
“Tốt quá, chúng ta cùng nhau xây dựng mái ấm gia đình.” Lâm Hằng cười nói xong, lại rót một ly trà lạnh nhấp một ngụm.
Đang nói chuyện phiếm, cửa lớn sân trước kẽo kẹt mở ra, Lâm phụ cùng Lâm Nhạc hai người từ bên ngoài đi vào.
“Lão đệ, buổi tối đi canh lợn rừng với Cầy hương không? Đậu nành trên sườn núi lại bị lợn rừng ủi rồi, bên cạnh cây hồng cũng có dấu vết bị ăn.” Lâm Nhạc đi vào sân nhìn Lâm Hằng nói.
“Được.” Lâm Hằng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý, hắn cũng muốn đi kiếm chút mồi lớn về ăn.
Gần đây hắn vẫn chưa đi vào núi sâu tìm kiếm, chủ yếu là cảm thấy thời tiết còn chưa đủ lạnh, chờ lá rụng thêm chút nữa là có thể đi rồi.
“Vậy chúng ta về chuẩn bị một chút, buổi tối ngươi mặc dày vào, đến lúc đó chúng ta đi canh lợn rừng thử xem.” Lâm phụ gật đầu nói.
Lâm phụ hai người rời đi, Lâm Hằng đi thu dọn đơn giản một chút đồ đạc.
Đi săn gần nhà không cần mang quá nhiều thứ, thu dọn xong, Lâm Hằng đi giúp thái một ít cỏ heo.
Đợi đến hơn sáu giờ chiều, ba người một chó tụ hợp lại, cả ba người đều cầm theo áo khoác dày, Lâm phụ và đại ca còn chặt hai cây gậy tre để phòng thân.
“Các ngươi có muốn cầm theo cây cung tiễn trước kia của ta không?” Lâm Hằng hỏi một câu.
“Thôi đi, chúng ta bắn lại không chuẩn.” Lâm phụ lắc đầu.
“Đúng vậy, dựa vào một mình ngươi là đủ rồi.” Lâm Nhạc cũng cười nói.
“Vậy thì đi thôi.” Lâm Hằng vuốt vuốt đầu Hùng Bá, ba người một chó xuất phát đi lên sườn núi.
Không bao lâu, ba người liền đi tới mảnh đất trồng đậu nành trên sườn núi này, bên này gà kim kê ít, cũng không có mấy người đi săn.
Lâm Nhạc chỉ vào dấu vết đậu nành bị phá hoại nói: “Lão đệ ngươi nhìn xem, con lợn rừng này hẳn là từ hướng Khe Đồng Thụ tới, ngươi nói chúng ta ngồi ở đâu canh thì tốt hơn?”
Lâm Hằng không nói gì, đi qua xem xét dấu vết đậu nành bị ăn.
Mảnh đất trên sườn núi này trồng loại đậu nành hạt nhỏ giống muộn, bây giờ vẫn chưa già. Trên mặt đất khoảng mười mét vuông đậu nành đều bị giày xéo, ăn một phần nhỏ nhưng phá hoại phần lớn.
Từ dấu chân dưới đất xem ra, lợn rừng đến đây không chỉ một con, mà là cả đàn, con nhỏ chắc chỉ mấy chục cân, con lớn phải đến một hai trăm cân.
“Hùng Bá, ngửi mùi xem, tìm đường lúc chúng tới.” Lâm Hằng sờ đầu Hùng Bá, nó bây giờ càng thêm hùng tráng uy vũ.
“Gâu gâu ~” Hùng Bá kêu lên một tiếng, bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất.
Thông qua một hồi tìm kiếm của Hùng Bá, xem như đã xác định được con đường lợn rừng đi tới.
“Cơ bản không sai, chính là từ hướng Khe Đồng Thụ vượt qua sườn núi mà tới.” Lâm Hằng gật đầu.
“Ta thấy chúng ta cứ canh giữ ở vị trí hiện tại là được rồi, cách khoảng sáu bảy mươi mét, rất tốt.” Lâm phụ đề nghị.
Lâm Hằng lắc đầu: “Quá gần, chúng ta đi lên phía trước tìm một chỗ canh chừng, mấy người chúng ta lại có động tĩnh, lại phải lặng lẽ lần mò tới. Có khi lợn rừng cũng không nhất định đi đường cũ, ở gần chỗ trên sườn núi cũng không an toàn, còn có thể dọa chúng chạy mất.”
“Vậy cũng được, nghe lời ngươi, dù sao chúng ta cũng không hiểu.” Lâm phụ nhếch miệng cười.
“Vậy thì xuống tìm một chỗ ngồi chờ, trời cũng sắp tối rồi.” Lâm Nhạc gật đầu.
Ba người đi xuống tìm một vị trí thích hợp rồi ngồi xuống chờ.
Lúc trời vừa tối, muỗi trong rừng nhiều đến đáng sợ, chỉ có thể dùng áo dày bọc kín người, đầu và cổ đều phải che lại.
Hôm nay là mùng bảy tháng chín âm lịch, chờ trời tối hẳn, trên bầu trời xuất hiện nửa vầng trăng, ánh bạc chiếu rọi, không cần đèn pin cũng có thể nhìn rõ ràng.
Lâm Hằng xem đồng hồ, đã chín giờ, bọn họ đã ngồi chờ 3 tiếng đồng hồ, vẫn chưa nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào của lợn rừng.
Mông ngồi đến ê ẩm, buổi tối gió núi lại lớn, thổi xuyên qua lớp áo dày cũng cảm thấy hơi lạnh.
Trong rừng thỉnh thoảng có chút động tĩnh nhỏ, không biết là chuột hay là nhím.
Chớp mắt đã đến 12 giờ đêm, Lâm Hằng vừa lạnh vừa đói, bắt đầu nhớ nhung vòng ôm ấm áp của tức phụ nhà mình.
“Sao thế nhỉ, lợn rừng không đến.” Lâm Nhạc nhịn không được lên tiếng.
“Đã đến đây rồi thì cứ tiếp tục canh xem sao.” Lâm phụ ngược lại rất kiên nhẫn.
“Không được thì chờ đến sáng mai, tuyệt đối không thể về tay không.” Lâm Hằng gật đầu, hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận cảnh không quân (trắng tay).
Hơn một giờ sau, Lâm Hằng tựa lưng vào gốc cây sồi ngủ gà ngủ gật, lúc tỉnh lại đã là hơn bốn giờ sáng.
May mà còn có Hùng Bá để ôm sưởi ấm, buổi tối trên đỉnh núi này thật sự là lạnh. Nhìn cha và đại ca một cái, bọn họ cũng đều ngủ thiếp đi, vẫn chưa tỉnh lại.
Sờ đầu chó của Hùng Bá, hắn yên lặng chờ đợi.
Nhưng mà mãi cho đến hơn bảy giờ sáng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng lợn rừng đâu, ba người biết đêm đó đã thức trắng một đêm, không quân.
Điều này khiến Lâm Hằng nhớ tới kinh nghiệm đau thương có lần đi câu đêm cả đêm không được con cá nào.
“Về nhà thôi, nghỉ ngơi một chút, tối nay lại đến, ta không tin canh không được lợn rừng.” Lâm Hằng nghiến răng nói.
“Ừ, về thôi, con lợn rừng đáng chết này đúng là thần cơ diệu toán.” Lâm phụ lắc đầu.
Về đến nhà, Tú Lan nhìn biểu cảm của hắn liền biết kết quả, rót nước cho hắn rửa mặt, rồi lại đi nấu cho hắn bát mì dưa chua.
Lâm Hằng ăn cơm xong, trở về phòng nằm lên giường ngủ một mạch, lúc tỉnh dậy đã là 2 giờ chiều.
“Tối nay còn đi nữa không?” Tú Lan đang ở nhà hái rau, thấy hắn đi ra, lên tiếng hỏi thăm.
“Đi chứ, tiếp tục.” Lâm Hằng gật đầu, nhất định phải cho đám lợn rừng kia một bài học, lại dám để hắn không quân.
“Ta làm cho ngươi ít bánh mềm, ngươi ăn một chút, còn lại mang lên núi ăn.” Tú Lan gật đầu nói.
“Được.” Lâm Hằng đáp một tiếng, đi vào bếp ăn cơm trưa.
Tú Lan đem tôm vỏ đen bắt được lần trước sấy khô đựng vào trong lọ. Lâm Hằng lấy ra một ít kẹp vào bánh mềm, ăn vào lập tức dậy mùi thơm của tôm.
Ăn cơm xong, chơi với Hiểu Hà một lát, Lâm Hằng đi tìm bí thư chi bộ thôn Điền Đông Phúc để nhờ ông tìm công nhân, hai ngày nữa hắn sẽ bắt đầu đào ao cá rồi.
Vốn định ngày mai bắt đầu làm việc, nhưng vì phải canh lợn rừng nên dời lại hai ngày. Ngày kia là mùng mười tháng chín âm lịch, tức ngày 24 tháng Mười dương lịch, cũng là một ngày tốt lành.
“Lần này cậu chuẩn bị gọi bao nhiêu người?” Điền Đông Phúc kéo Lâm Hằng ngồi xuống vừa đánh cờ vừa hỏi.
“Sáu mươi người đi ạ, không bao cơm, một ngày tám hào, lần này cần làm ít nhất hai tháng. Ta chuẩn bị đào hết hai mươi mẫu ao cá kia. Nếu không đủ người, ta sẽ tạm thời thuê thêm.” Lâm Hằng nhìn Điền Đông Phúc nói.
“Nhiều vậy sao, cậu chắc chắn chứ, ta mới cho gọi người.” Điền Đông Phúc có chút kinh ngạc, sáu mươi người làm việc hai tháng, chỉ tính tiền công thôi cũng gần ba ngàn khối rồi.
“Đương nhiên chắc chắn ạ, Điền thúc. Tiền công vẫn là trả một lần vào ngày hoàn thành.” Lâm Hằng gật đầu nói.
“Vậy được, buổi chiều ta liền tung tin ra ngoài, sau đó chọn cho cậu sáu mươi lao động khỏe mạnh.” Điền Đông Phúc gật đầu đồng ý.
“Vậy phiền phức cho thúc rồi.” Lâm Hằng gật gật đầu, thật ra hắn cũng có thể tự mình gọi người, nhưng ngại phiền phức.
Điền Đông Phúc là người chính trực, để ông tìm người cũng sẽ không có vấn đề gì, nếu có vấn đề gì thật thì ông cũng có thể giúp đỡ giải quyết.
Đánh xong ván cờ, Lâm Hằng trở về nhà. Cho Hùng Bá ăn xong, liền cùng phụ thân và đại ca cùng nhau lên núi canh lợn rừng.
“Hôm nay chắc là không có vấn đề gì đâu, lợn rừng cũng không thể hai ngày không đói được.” Lâm Nhạc hôm nay lòng tin tràn đầy.
Lâm phụ cũng gật đầu nói: “Đúng thế, chúng ta cứ canh miết, nó cũng phải tới thôi.” Lâm Hằng gật đầu: “Đúng vậy, không tới thì vẫn cứ canh, ta không tin nó không đói bụng.” Hắn đã quyết đấu với đám lợn rừng này rồi.
Đương nhiên, chủ yếu cũng là vì trong khoảng thời gian này, xác suất canh được lợn rừng lớn hơn một chút, so với việc tìm kiếm khắp núi đồi thì nhàn hơn rất nhiều.
Ba người vẫn lựa chọn vị trí ngày hôm qua để tiếp tục ngồi chờ.
Ngồi yên một chỗ không thể nói chuyện, không thể đi lại lung tung thật sự là một chuyện giày vò người, quá thử thách sự nhẫn nại.
Ba người canh suốt cho đến tối mịt, từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng lợn rừng đâu.
Lâm Hằng xem đồng hồ, đã mười giờ rồi, lập tức có chút uể oải: “Ngọa Tào, không lẽ đêm nay lại muốn không quân nữa à.”
Lâm Nhạc đang định nói chuyện, đột nhiên bị Lâm phụ ấn xuống, ông chỉ về phía xa thấp giọng nói: “Mau nhìn kìa, có cái gì đó, bên phía cây hồng.”
Lâm Hằng và Lâm Nhạc vội vàng nhìn về phía cây hồng, dưới ánh trăng, một thân ảnh thon dài đang bò lên trên cây hồng kia.
“Là Cầy hương!” Lâm Nhạc kích động nói nhỏ.
“Ta mang theo Hùng Bá đi thử xem, xem có hạ được nó không.” Lâm Hằng nói một câu, liền quyết định trước tiên phải cho con Cầy hương này một bài học.
Mang theo Hùng Bá, hắn từ mép gờ đá phía dưới lần mò tới, khom người xuống có thể che khuất rất tốt tầm mắt của con Cầy hương kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận